Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Mộc Phong vừa đi đến suối nhỏ, liền thấy ba phụ tử đang ngồi xổm lấy đá đào kênh. Dòng suối yên ổn bị đào lung tung rối loạn, Mộc Phong đen mặt, A Văn sao lại có thể trẻ con chạy ra suối bắt tôm, bắt cua chỉ có tiểu hài tử mới thích.

Mộc Phong nghe Đường Quả cao hứng hô, cũng không biết A Văn bắt cái gì có thể làm tiểu gia hỏa này vui vẻ như vậy.

Mộc Phong đi qua, đứng phía sau Đường Quả. Nhóc con phát hiện sau lưng tôi tối, quay đầu liền hậu tri hậu giác phát hiện A Mỗ đã trở lại. Nhóc kinh ngạc bưng miệng nhỏ, duỗi tay bụ bẫm sờ mặt nhỏ, hắc hắc cười muốn qua loa cho xong chuyện.

Thấy chiêu này vô dụng, nhóc lập tức cầu cứu cha:

“Cha, cha. A mỗ tới, cứu mạng a.”

Đường An Văn nghe tiểu nhi tử hô to, quay đầu liền thấy Mộc Phong đen mặt nhìn bọn họ.

Sờ sờ cái mũi, Đường An Văn cho Mộc Phong một nụ cười tươi như hoa. Hắn có chút chột dạ, buổi sáng đáp ứng Mộc Phong ở nhà trông hài tử, kết quả Mộc Phong đều đã về, hắn còn chưa mang hài tử về.

Đường An Văn cười nói:

“Mộc Phong ngươi về rồi. Cái kia, cái kia, chúng ta phát hiện cái này trong suối, cá Ô Nhu, vừa rồi đã bắt được một ít. Khụ, ngươi đừng giận, chúng ta chuẩn bị về rồi.”

Mộc Phong nghe Đường An Văn nói, cúi đầu nhìn thùng gỗ Đường Quả cầm. Quả nhiên có rất nhiều cá nhỏ đen tuyền, còn có hơn mười con đã phơi bụng trắng xoá.

Y thấy có chút kỳ quái, nơi này sao lại có cá Ô Nhu. Cá này quý thế nào Mộc Phong rõ ràng, nhưng lại rất khó bắt, hơn nữa dễ chết, nếu chết liền không đáng tiền.

Nhìn Đường An Văn hơi xấu hổ, Mộc Phong biểu tình bình tĩnh nói:

“A Văn sắp trưa rồi, về ăn cơm đã, cái khác đợi chút rồi nói.”

Đường An Văn nhìn trời, quả nhiên đã giữa. Hoá ra hắn cùng bọn nhỏ đi lâu như vậy. Mộc Phong đi đến bên cạnh Đường Quả, nhìn cá nhỏ phơi bụng trắng nói:

“Ngươi mang hài tử trở về trước, ta đi làm cá, giữa trưa chúng ta ăn cá.”

Mộc Phong cúi đầu nhìn Đường Quả đang kéo quần mình, vẻ mặt chờ mong.

Mộc Phong gật gật đầu, cong lưng bê thùng gỗ đi. đều lấy ra tới ném vào cái ky. Y thành thạo làm sạch sẽ đống cá.

Làm xong, Mộc Phong cầm cái ky, Đường An Văn bê thùng nước, bốn người trở về nhà.

Vào sân, Đường An Văn trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt đất. Có rất nhiều con mồi, có thỏ, gà rừng, còn có hai con hắn không biết. Không nghĩ tới tối qua săn được nhiều như vậy. Nếu là mỗi ngày đều bắt được nhiều như vậy thì quá tốt.

Đường Đậu, Đường Quả cũng đều cảm thấy không thể tin nổi, sớm đã chạy tới xem. Trừ bỏ thỏ hoang và gà rừng, cái khác hai nhóc đều rất tò mò.

Mộc Phong nhìn Đường An Văn ngơ người liền bật cười. Y gật gật đầu xác định đống này là tối qua bắt được, lúc này mới nhấc chân đi nấu cơm.

Tiểu Đường Quả nghịch ngợm muốn sờ thử con mồi, bị Mộc Phong túm cổ áo nhấc lên. Mộc Phong nhắc nhở hai nhóc:

“Cái này không thể sờ, có con sẽ cắn người.”

Dưới cái nhìn chăm chú của y, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu. Một con mọc đầy gai nhọn như nhím thu hút Đường An Văn. Quá xấu, một lát sau hắn mới nhớ tới này còn không phải là con nhím sao. Nghe nói chất thịt cũng thuộc hàng mỹ vị, hẳn là bán được không ít tiền đi. Đây là kỳ trân hiếm có, ngốc tử đều chưa gặp qua thứ này.

Đường An Văn chỉ mấy con trên đất:

“Mộc Phong, đây là thứ gì? Con này, con kia nữa.”

Mộc Phong duỗi tay nhặt sọt lên, trói heo con ném vào, miễn cho tay hài tử bị thương, lúc này mới nói:

“ Heo hồng , trên núi rất ít thấy, có thể bán được nhiều bạc. Kia là con hoẵng, cũng rất đáng tiền.”

Mộc Phong đi làm cơm trưa, Đường An Văn cùng hai đứa nhỏ vây quanh con mồi săn được tối qua. Nhìn cái này một chút, lại xem cái kia một tí. Gà rừng có hai loại, một loại màu lông rất rực rỡ, diễm lệ, loại khác thì rất béo, lông không dài, màu cũng không đẹp. Rõ ràng là hai loài khác nhau. Thỏ hoang có tận 3 con, Mộc Phong quá lợi hại, cũng không biết Mộc Phong hạ bao nhiêu cái bẫy.

Bởi vì hôm nay săn được rất nhiều con mồi, Mộc Phong cao hứng, lại nấu cơm tẻ, còn giết một con thỏ, lột da đem hầm. Tốc độ quá nhanh, Đường An Văn nhìn hoa cả mắt.

Ăn cơm xong, Đường An Văn thương lượng với Mộc Phong, phần lớn là Đường An Văn nói. Trong suối có không ít cá Ô Nhu, số bọn họ bắt hôm nay ít nhất cũng có thể bán một quan tiền. Bọn họ có thể tiếp tục bắt chút cá Ô Nhu đi bán.

Mộc Phong lại nói, bây giờ cá Ô Nhu còn quá nhỏ, chờ đến trung tuần tháng 3 cá mới béo. Hơn nữa giống này xa nước chết rất nhanh, căn bản không đợi được bọn họ mang lên trấn bán.

Đường An Văn gật đầu, hắn nói cho Mộc Phong, bản thân sẽ nghĩ cách giải quyết tình huống này. Chỉ cần biết lúc mình bán nó còn sống là được.

Lúc Mộc Phong mang con mồi lên trấn bán, Đường An Văn bảo Mộc Phong mang con gà rừng rực rỡ kia cho Tống Vân Tích, cả mấy con cá Ô Nhu may mắn còn sống nữa, chắc cũng đủ cho Tống Vân Tích hầm một chén canh cá.

Mộc Phong gật đầu, Tống Vân Tích giúp bọn hắn rất nhiều, y vẫn luôn muốn hồi đáp Tống Vân Tích. Trước kia chưa có năng lực làm, hiện tại y có thể bắt một ít thổ sản vùng núi cho Tống Vân Tích.

Mộc Phong đi rồi, Đường An Văn nhìn chằm chằm chén sứ đựng mấy con cá Ô Nhu. Bốn con này đặc biệt nhỏ, Đường An Văn muốn thử xem nuôi ở đâu bọn này có thể sống lâu một ít.

Nói là làm, một con bỏ vào thùng gỗ, một con để trong ống trúc, còn lại tiếp tục để trong chén sứ. Đường An Văn hy vọng chúng nó có thể chống được đến mai.

Mộc Phong đã trả lại bút với mực cho hắn. Đường An Văn bắt đầu mài mực, tuy rằng săn thú nhìn qua thì có thể kiếm không ít, nhưng luôn đi kèm nguy hiểm. Hiện tại thời tiết chưa ấm lên còn chưa rõ, chờ đến xuân, sâu độc rắn độc không thiếu. Đường An Văn không muốn Mộc Phong mạo hiểm tính mệnh lên núi. Cho nên vẽ tranh vẫn phải tiếp tục.

Hắn biết muốn người khác tiếp thu cái mới rất khó. Nhưng trải qua hắn đơn giản hoá sẽ làm người xem dễ hiểu hơn. Nhất định sẽ có người yêu thích. Con đường này tuy dài nhưng Đường An Văn vẫn tin tưởng tràn đầy.

Đường An Văn phác hoạ mấy bức tranh, Đường Đậu với Đường Quả đã không chịu nổi nhàm chán, chạy đến chỗ Đường An Văn nháo muốn dẫn bọn nó đi đào giun. Đây là việc mỗi ngày đều phải làm, lá gan hai gia hoả này rất lớn, tính cách cũng hoạt bát hơn, càng thêm đáng yêu bướng bỉnh.

Hai đứa nhỏ bên cạnh quá ồn ào, Đường An Văn bất đắc dĩ, chỉ có thể buông bút, mang cuốc dẫn hai đứa ra ngoài.

Hôm nay Đường An Văn lại gặp được hai nam nhân kia. Nam thanh niên lần này nhìn chằm chằm một lớn hai nhỏ hồi lâu, dừng lại, mở miệng nói:

“Các ngươi sao lại ở chỗ này đào giun, cách thôn rất xa, không an toàn.”

Đường An Văn có thể nghe ra hảo ý của đối phương:

“Nhà ta ở ngay phía trước. Các ngươi cũng ở đây sao, ta vẫn luôn cho rằng nơi này chỉ có một nhà chúng ta ở.”

Thanh niên nhìn Đường Quả bướng bỉnh làm mặt quỷ với mình, cười rộ lên nói:

“Nhi tử ngươi, rất đáng yêu. Chúng ta ở sâu trong rừng trúc, ngươi nếu không có việc gì có thể mang hài tử đi tìm chúng ta chơi. Mấy ngày nay chúng ta đều ở nhà. Ngươi tên gì?”

“Ta tên Đường An Văn, hai đứa đều là con ta, con lớn Đường Đậu 6 tuổi, bé nhỏ hơn là Đường Quả 4 tuổi, rất bướng bỉnh. Còn ngươi?”

Thanh niên nhịn không được sờ đầu nhỏ của Đường Quả, nhìn tiểu hài tử quyết đoán tránh ở phía sau phụ thân. Hắn lại duỗi xoay tay sờ đầu Đường Đậu, quả nhiên chơi rất vui, xù xù mềm mềm. Hắn ngẩng đầu cười nói:

“Ta tên Đường Hiên, kia là sư phó của ta, Lâm Tá. Chúng ta là thợ săn, thường xuyên vào núi săn thú.”

Còn không chờ thanh niên nói tiếp, nam nhân cách đó xoay người, gọi một tiếng Đường Hiên. Đường Hiên tạm biệt Đường Quả đang trốn phía sau, nhanh chóng đuổi theo nam nhân cao lớn kia.

Đường An Văn nhìn bóng dáng hai người xa dần, vô cùng hài hòa. Không giống sư phụ với đồ đệ, giống một cặp chồng chồng hơn.

Tuy rằng nam nhân cao lớn kia mặt liệt, vẫn là dừng lại chờ. Lúc sau tuy không kiên nhẫn rời đi, vẫn thả chậm bước chân chờ Đường Hiên. Chờ thanh niên đuổi kịp sau mới nhanh chóng rời đi.

Mộc Phong mang con mồi đi tửu lầu. Trần quản sự tiếp đãi y. Bởi vì con mồi chẳng những còn sống, lại không có vết thương. So với đã chết thì tất nhiên sẽ quý hơn rồi. Con hoẵng giá 2 lượng. Con heo hồng nhỏ hơn hẳn hoẵng mà tận 3 lượng bạc. Thứ này thật sự rất ít thấy.

Chủ yếu là chúng đều còn sống, có thể giữ được lâu.

Mà con mồi sống, phần lớn đều là gia đình giàu có mua. Mấy người đó chỉ cần đồ tốt, phương diện sẽ không quá mức để ý.

Hai con thỏ hoang cùng một con gà rừng giá cả đối phương đưa ra cũng không thấp. Ngày hôm qua Mộc Phong bán hai con có hơn 50 văn, hôm nay lại bán được tận 200 văn. Bình quân mỗi con 70 văn. Mấy con còn lại tương đối nhiều, giá cả hơi thấp hơn một ít. Trần quản sự dặn Mộc Phong về sau nếu săn dã vật sống liền tìm bọn họ, tuyệt đối sẽ cho Mộc Phong cái giá vừa lòng. Mộc Phong tự nhiên cũng đáp ứng.

Tiểu nhị bên cạnh rất không hiểu. Gà rừng, thỏ hoang tuy còn sống nhưng tuyệt đối không được nhiều tiền như vậy. 50 văn một con cũng quá cao rồi. Trần quản sự chỉ cười không đáp. Hắn tự nhiên biết mấy con gà rừng thỏ hoang không giá trị như vậy, nhưng là hắn nhìn trúng chính là khả năng bắt sống dã thú của Mộc Phong.

Một con heo hồng còn sống được bọn họ vận chuyển vào, thông qua chọn mua bán cho nhà quan, nhà quyền quý giá trị ít nhất tăng lên gấp 10 lần.

Bán xong con mồi, Mộc Phong mang thùng gỗ đi Tống gia. Tống A mỗ nghe là người Đường gia người tới có chút không vui, nhưng vẫn người tiến vào.

Thấy người đến là Mộc Phong, Tống A mỗ hơi dịu xuống.

Mộc Phong ông vẫn nhớ, tiểu ca nhi nhà mình mỗi lần trở về đều sẽ nhắc tới, nhưng chưa từng gặp. Không nghĩ tới từ lúc Vân Tích dọn khỏi Đường gia, y là người đầu tiên tới thăm con mình.

Mộc Phong hơi lắp bắp đem ý đồ đến nói cho Tống A mỗ. Tống A mỗ thấy gà rừng là Mộc Phong săn, lại nhìn nhìn thùng cá Ô Nhu.

Sắc mặt hắn dịu hẳn đi, gọi quản gia mang Mộc Phong đi tìm Vân Tích. Hắn một chút cũng không thích người  Đường gia tới quấy rầy tiểu ca nhi nhà mình. Vân Tích hiện tại cần phải được chăm sóc thật tốt, không được xảy ra bất kì sai lầm nào.

Mộc Phong năm trước sảy thai ông cũng biết, thời điểm Vân Tích về kể cho ông còn rất khổ sở nức nở. Tống A mỗ nghĩ Đường gia kia đúng là không phải người a,  hài tử đã năm tháng còn chèn ép đến sảy mất.

Mấy năm nay tiền lương trả Đường An Quý ông vẫn giữ lại một nửa bạc lưu lại cho tiểu ca nhi nhà mình. Miễn cho có một chút tiền đều cầm đi trợ cấp hai nhà bạch nhãn lang kia.

Mộc Phong đi theo Tống quản gia rời khỏi Tống gia mới biết Tống Vân Tích không cùng A mỗ. Xem ra Tống gia xây một căn khác cho Đường An Quý.

Mấy năm trước Đường gia cùng Tống gia đã xảy ra một ít chuyện không thoải mái, này dẫn tới A mỗ Tống Vân Tích vô cùng không thích người Đường gia. Từ mặt hết mấy người có quan hệ với Đường gia, chỉ chừa lại Đường An Quý. Mộc Phong không biết cụ thể, chỉ biết thân thích nhà Trần Phương với thân thích nhà Lục Hân tham ô bạc Tống gia. Về sau sự tình bại lộ, Trần Phương với Lục Hân nói đặc biệt khó nghe. Tống gia liền đại ca nhị ca đều không giữ nữa.

Mấy năm nay Mộc Phong tuy biết nhà Tống Vân Tích ở đâu nhưng vẫn là lần đầu tới.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro