Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14


Mộc Phong đi bán con mồi cũng không tệ lắm, vì đều còn sống nên quý hơn bình thường một ít. Hai con bán được hơn 50 văn, làm Mộc Phong rất cao hứng. Nếu mỗi ngày đều như vậy, trong nhà rất nhanh sẽ khá lên.

Vọt tới y quán La gia, La đại phu vừa thấy Mộc Phong lập tức tiếp đón. Hôm qua Mộc Phong mới cứu được con út ông, ông muốn đưa đứa nhỏ này một ít bạc trợ giúp, lại bị Mộc Phong cự tuyệt. Hiện tại Mộc Phong tới, không cần hỏi cũng biết thân thể phu lang y xảy r vấn đề.

Mộc Phong giữ chặt La đại phu, sốt ruột nói:

“La, La đại phu, A Văn lại bị bệnh, phát sốt, phát sốt.”

La đại phu vỗ vỗ tay Mộc Phong:

“Đừng vội, sốt không quá cao sẽ không xảy ra chuyện lớn. Hài tử kia a, năm đó bị hàn khí xâm nhập, ngươi mấy năm nay chăm hắn như vậy, thân thể đã rất khởi sắc, chỉ cần đẩy nốt hàn khí trong thân thể hắn thoát ra liền tốt. Ta theo ngươi về, đem chút tai hoạ ngầm cuối cùng này trừ bỏ. Nghe La Lăng nói A Văn hiện tại thanh tỉnh, về sau các ngươi sẽ sống càng tốt hơn!”

Mộc Phong nghe La đại phu nói, tâm cuối cùng buông một ít. A Văn mỗi năm sẽ bệnh mấy trận. Mấy năm đầu bệnh tới rào rạt, mấy năm nay đã tốt hơn nhiều. Thân thể A Văn mấy năm nay vẫn luôn là La lão đại phu trị liệu, Mộc Phong vẫn rất tín nhiệm La đại phu.

Lão đại phu duỗi tay bắt mạch, biểu tình thả lỏng, Mộc Phong lúc này mới thực sự yên tâm, bệnh của A Văn không còn vấn đề gì nữa rồi.

Đường An Văn không nghĩ tới Mộc Phong lại mời La đại phu. Lão nhân này  ngốc tử khắc sâu ấn tượng. Những bát thuốc đắng nghét đó ngốc tử cực ghét.

La đại phu thu tay, nhìn Đường An Văn án tĩnh:

“Quả nhiên đã hết ngốc, Mộc Phong nhà ngươi rất không tồi. Mấy năm nay đều là y chiếu cố ngươi, về sau phải đối với y thật tốt, không thể ghét bỏ người ta.”

Đường An Văn nhìn lão đại phu nhẹ giọng dạy bảo đã nói lên thân thể hắn không có vấn đề. Hắn không mới sống mấy ngày lại chết vì bệnh đâu.

Bất quá, Đường An Văn vẫn trả lời:

“La đại phu, sao ta có thể ghét bỏ Mộc Phong. Năm đó y không ghét bỏ ta, ta đời này đều sẽ không ghét bỏ y. Bệnh của ta thế nào, nghiêm trọng không?”

La đại phu cười tủm tỉm nói:

“Thân thể ngươi không có vấn đề, chỉ là khí huyết không đủ, lại mệt nhọc, yêu cầu bồi bổ. Để Mộc Phong theo ta  về lấy thuốc. Lần này phải loại trừ nốt tai hoạ ngầm trong cơ thể, ngươi phải cùng Mộc Phong sống lâu trăm tuổi.”

Mộc Phong đưa La đại phu trở lại trấn trên, lại nghe La lão đại phu tiêu 20 văn mua 4 cân gạo. A Văn kỳ thật không thích ăn cháo gạo lứt, nhưng điều kiện trong nhà bây giờ có hơi kém.

Mộc Phong về nhà, thấy Đường An Văn ngồi ở trong sân liền bị doạ sợ luôn. Mộc Phong vội vàng chạy tới:

“A Văn sao lại dậy rồi? Lên giường nằm đi, ta nấu cháo.”

Lời này nói rất trôi chảy.

Đường An Văn nghe lại phải ăn cháo, tức khắc giả chết. Lâu rồi không ăn cơm, ngày tháng thật gian nan.

Đường An Văn giữ tay Mộc Phong:

“Ta không muốn cháo, cơm, ta muốn ăn cơm, cơm tẻ.”

Dáng vẻ vội vàng của hận thu hút sự chú ý của hai đứa nhỏ hai. Cơm tẻ - loại đồ vật xa xỉ này, mỗi năm chỉ có được mùa mới có thể ăn một bát. Ngày thường thì đừng mơ.

Thôn dân vẫn luôn ăn gạo lứt vừa thô vừa cứng, căn bản không nấu cơm được. Chỉ có thể mài thành bột, nấu cháo ăn cùng bánh ngô. Loại này sản lượng cao, giá cả tiện nghi, cho nên nông dân mới không có đói chết.

Mộc Phong thấy Đường An Văn mắt trông mong nhìn mình, bèn gật đầu chuẩn bị nấu cơm. Vào bếp, bữa sáng chuẩn bị cho A Văn lại không còn.

Đường Đậu chạy tới thông báo:

“A mỗ, là con mang đồ ăn cho cha.”

Mộc Phong nghe xong gật gật đầu, nếu A Văn đã ăn sáng, y cũng không vội nấu cơm ngay. Mộc Phong mang thuốc đi sắc, chờ A Văn uống thuốc xong lại làm cơm trưa, phải làm thêm mấy món vừa miệng mới được.

Đường An Văn giữa trưa ăn một chén cơm, cảm thấy cả người đều sống lại. Đương nhiên hắn không ăn mảnh, hai đứa nhỏ đều có nửa chén. Vốn Mộc Phong chỉ định nấu một phần cho A Văn, nhưng Đường An Văn không đồng ý. Ngày mai nấu cháo, nay cả nhà cùng nhau ăn cơm, sau này trong nhà tốt hơn liền mua gạo, ăn cơm tẻ.

Buổi chiều, Đường An Văn lui sốt, Mộc Phong để hắn ở nhà nghỉ ngơi, trông hai đứa nhỏ là được. Còn y cõng sọt, mang nỏ đã làm xong lên núi.

Hôm nay y muốn đi xa hơn, làm nhiều bẫy hơn. Mộc Phong đi rất nhanh, chỉ cần hơn nửa canh giờ là có thể vòng qua hai ngọn núi. Đường khó đi nhưng xa người ở, con mồi sẽ nhiều hơn. Hôm qua hắn mang A Văn đi đường đẹp, con mồi ít, mười mấy bẫy mới bắt  được hai con mồi.

Đường An Văn lại mang hai đứa nhỏ đi đào giun. Sau khi về, dặn hai đứa nhỏ đừng chạy loạn, hắn lại lấy ra bút bắt đầu luyện tập.

Lúc Đường An Văn đang tập trung tinh thần vẽ, ánh sáng phía sau bị che lại. Bàn tay to của Mộc Phong nắm lấy tay Đường An Văn, thở dài nói:

“A Văn, không nóng nảy, nghỉ ngơi.”

Đường An Văn sức lực không bằng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Phong cướp bút đi, lấy mất nghiên mực. Mộc Phong nói rất đúng, đem thân thể dưỡng tốt lại nói.

Đêm đó tí tách mưa nhỏ, trong nhà bị dột.

Ngày hôm sau là một ngày nắng. Chẳng qua sau một đêm, vạn vật sống lại. Đám cỏ khô vàng lục tục mọc mầm xanh. Mùa xuân tới rồi, gió lạnh một đêm liền mất bóng dáng, ánh mặt trời vô cùng thoải mái thoải mái, ấm áp.

Mộc Phong nhìn mái hiên cỏ tranh nhỏ giọt, phải nhanh xây nhà ngói, bằng không mùa xuân mưa nhiều, cuối mùa mưa dầm kéo dài. Thân thể A Văn mới tốt lên một ít, không thể ở nơi ẩm ướt quá lâu.

Đường An Văn duỗi người, cảm giác không tồi. Mộc Phong cười gọi Đường An Văn rửa tay ăn cơm.

Chờ bọn nhỏ ăn sáng xong, Mộc Phong đã lên núi.

Nhìn hai nhóc con ăn đến tròn bụng, Đường An Văn bất đắc dĩ cười, sờ sờ bụng lớn của con. Đường Quả bộ dáng còn chưa đã thèm, Đường An Văn sợ nhóc mà ăn nữa sẽ no không thở nổi.

Tiêu thực xong, Đường An Văn xách thùng nước, mang hai đứa nhỏ xuống ruộng. Mộc Phong mỗi ngày đều sẽ thêm chút phân bón vào ruộng nước cho ruộng màu mỡ, ai làm biểu ruộng nhà bọn họ không đủ phì nhiêu đâu.

Làm xong, Đường An Văn mang hai đứa nhỏ đang nhổ cỏ non về cho gà con ăn. Hắn đi đến hạ du, khoảng hơn 20m Mộc Phong có đào trong đó một cái hố nước sạch.

Quay đầu lại nhìn về phía hai đứa nhỏ, Đường Đậu ngoan ngoãn nhổ cỏ, Đường Quả nhìn trộm cha, thấy cha nhìn nhóc liền ồn ào muốn bắt cá. Đường An Văn lười đi để ý nhóc con này, rửa sạch thùng gỗ liền trở về thôi.

Đường An Văn nhìn Đường Đậu đã nhổ đủ cỏ trong một ngày, chuẩn bị kêu tiểu Đường Quả trở về. Quay đầu lại thấy bé hô to gọi nhỏ chỉ vào cục đá kêu cá cá, trực tiếp doạ sợ Đường An Văn.

Đường Đậu tuy hiểu chuyện, nhưng cũng chỉ là trẻ con, rất dễ tò mò, lập tức chạy tới chỗ đệ đệ. Hai đứa mắt to mắt nhỏ trừng cục đá.

Đường An Văn đi qua liền nhìn hố nhỏ hôm qua nhi tử đào. Vì đêm qua mưa, nước suối nhiều hơn so với mấy ngày trước tạo thành một rãnh nước mới, nước thanh triệt thấy đáy, không có cá Quả Quả nói.

“ Là con muốn ăn cá chứ gì, nơi này làm gì có cá?”

Đường Quả vừa nghe thế lập tức hét lớn:

“Không phải, không phải, rõ ràng có, có.”

Nhóc con ủy khuất, cảm thấy cha không tin mình lập tức nước mắt lưng tròng, sắp khóc đến nơi.

Đường Đậu lập tức nói:

“Cha, đệ đệ nói đúng, con vừa rồi cũng thấy, có lớn như vậy, đen tuyền!”

Đường Đậu khoa tay múa chân miêu tả.

Đường An Văn nghĩ cũng đúng, tiểu gia hỏa Đường Quả này tuy hơi bướng bỉnh nhưng là còn chưa từng nói dối. Hắn vội vàng an ủi, nhưng Đường Quả phi thường ủy khuất, cuối cùng vẫn ô ô khóc lên. Bởi vì giận cha, cũng bởi vì cá chạy. Lúc này không ai có thể chứng minh nhóc nói thật nữa.

Mắt thấy không dỗ được nhi tử, Đường An Văn lập tức hứa sẽ bắt một con. Đường Quả lúc này mới nức nở gật đầu, phụ tử ba người bắt đầu nghiệp lớn bắt cá.

Quả nhiên Đường Quả nói không sai, Đường An Văn rất thấy dưới cục đá có cá, đen tuyền. Cá này Đường An Văn biết, theo kí ức ngốc tử thì cá này tên Ô Nhu (còn cá này thế nào tui cũng không biết, tra không ra cá gì). Chỉ lớn bằng ngón trỏ, chỉ có xương sụn, chất thịt tươi ngon vô cùng. Bình thường rất ít, khó bắt, không nghĩ tới hôm nay bị Quả Quả tìm được.

Khe đá có không ít cá Ô Nhu, cá quá linh hoạt, dù bị vây trong hố, vẫn chạy trốn rất điêu luyện. Phụ tử ba người vừa bắt vừa chặn. Cuối cùng bị Đường An Văn bắt được một con dưới sự hỗ trợ của tiểu Đường Quả, nhưng chân nhóc con cũng ướt mất.

Đường Quả đáng thương hề hề nhìn cha, A mỗ mà biết nhất định sẽ bị đánh mông đó. Đường Quả một bộ xoắn xí, Đường An Văn bảo đảm A mỗ sẽ không đánh mới mặt mày hớn hở về nhà.

Về đến nhà, đem cá chết bỏ vào chén nhỏ, Đường An Văn chuẩn bị thương lượng với Mộc Phong. Loại này cá ở trấn Thủy Dương có thể bán 2,3 văn một con. Cũng không biết ở trấn Mễ Điền giá cả ra sao. Nếu có thể bắt được nhiều cá. Một ngày bọn họ cũng có thể bán được hơn trăm văn. Chỉ một lát vừa rồi, bọn họ tìm được không dưới 20,30 con. Đáng tiếc quá trơn, quá khó bắt.

Đường Quả mới đổi giày liền không chờ nổi muốn tiếp tục đi bắt. Đường An Văn không có biện pháp với ánh mắt cún con lấp lánh này. Dù sao cũng rảnh, Đường An Văn tìm quanh nhà lại không thấy thứ có thể hỗ trợ bắt cá. Cuối cùng, Đường An Văn cũng tìm được cái ky cũ kĩ ở góc sân

Đường An Văn một tay cầm ky, một tay cầm thùng gỗ nhỏ, Đường Quả hai lần bảo đảm bản thân sẽ ngoan ngoãn, sẽ không làm ướt giày. Ba người mới xuất phát.

Mộc Phong trở về nhìn sân trống rỗng, có chút sinh khí, ném luôn con mồi tối hôm qua bắt được, chạy ra ngoài tìm. Buổi sáng hắn lên núi, rõ ràng dặn A Văn ở nhà, kết quả A Văn vẫn mang  hài tử chạy ra ngoài. A Văn quá không hiểu chuyện, đang uống thuốc mà vẫn chạy loạn. Có lẽ hôm nay y nên đem bút mực A Văn, miễn cho A Văn không có việc gì làm lại chạy ra ngoài.

Mộc Phong tìm khắp thôn hoang một lần, không đi đào giun. Chẳng lẽ đi  thôn Đường Gia, nghĩ đến đây, Mộc Phong lập tức chạy tới thôn Đường Gia.

Hắn lên núi mất hơn một canh giờ. Kiểm tra bẫy rập, bắt con mồi, phá bỏ bẫy, lại tìm chỗ mới hạ bẫy, hái chút nấm mộc nhĩ, mất không ít thời gian.

Mắt thấy sắp đến giữa trưa, A Văn cũng không biết mang bọn nhỏ về nhà. Y không cho rằng A cha, A Mỗ của A Văn có thể giữ A Văn với hài tử lại ăn cơm, hai cái ca sao kia đều không phải ăn chay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro