Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12


Ba mươi phút sau, một đường đi đi dừng dừng vào trấn, Đường An Văn mệt thở hổn hển. Không nghĩ tới Đường Quả nho nhỏ bế lại không dễ. Nếu không phải thường xuyên để Đường Quả tự đi vài bước, Đường An Văn thật lo bọn họ không đến được trấn. Hai tay hắn mỏi đến nhũn ra.

Mộc Phong đã nhìn ra Đường An Văn mệt mỏi.  Y mang ba người bán củi trước. Người khác bán 7 văn tiền một bó, y chỉ bán 6 văn tiền, gậy trúc cời lửa cũng tặng luôn.

Bán xong, Mộc Phong duỗi tay nhận Đường Quả trong ngực Đường An Văn. Tiểu gia hỏa lần đầu đến trấn, hưng phấn vô cùng, nhìn thấy cái gì cũng tò mò. Vừa rồi thiếu chút nữa liền chạy theo người bán rong. Nếu không phải Đường An Văn vẫn luôn nhìn chằm chằm, tiểu Đường Quả chắc chắn lạc luôn.

Mộc Phong mang theo Đường An Văn dạo trấn một vòng. Trấn này tuy không lớn nhưng cũng có người đến người đi, đồ dùng cần thiết đều bán. Mộc Phong nói bây giờ chưa phải thời điểm náo nhiệt nhất. Chờ tới vụ thu hoạch, nhà giàu đều sẽ tới nơi này thu mua lương thực. Thóc nơi này chất lượng tốt, giá cả so với nơi khác cũng cao hơn nhiều.

Trấn tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ. Tửu lâu, khách điếm, hiệu thuốc... đều có. Đường An Văn đi hỏi thử, căn bản không thiếu người làm.

Mộc Phong mang Đường An Văn vào một cửa hàng vải. Quản sự hỏi Đường An Văn biết chữ không, hắn gật đầu. Tuy rằng ngốc tử rất lâu không đọc sách nhưng cũng làm thư đồng cho người ta 4 năm. Năng lực ghi nhớ của ngốc tử mạnh, giờ có bảo hắn đi dạy học cũng không thành vấn đề.

Đối phương gật đầu, lại hỏi tên. Lúc Đường An Văn nói ra, đối phương sửng sốt hồi lâu. Nói tên này nghe quen tai, lão chưởng quầy bên cạnh nhắc nhở đối phương sự kiện 6 năm trước ở thôn Đường Gia. Đối phương giật mình nói: " Ngươi chính là tên ngốc đó, Đường An Văn."

Đường An Văn không thể phủ nhận, chỉ có thể nói bản thân đã khỏi. Đối phương đánh giá hắn trong chốc lát, cuối cùng vẫn từ chối.

Mộc Phong an ủi Đường An Văn, bọn họ tiếp tục đi tìm, chắc chắn sẽ tìm được một công việc.

Mắt thấy căn bản tìm không được, Đường An Văn thở dài. Tìm việc giờ khó quá.

Đường An Văn đột nhiên thấy một hiệu sách, đứng ngoài vẫn có thể ngửi được mùi mặc hương nhàn nhạt. Hắn nhấc chân đi vào. Đường An Văn nghĩ trước kia thời đi học, hắn vẽ tranh cũng không tồi, có lẽ hiện tại có thể dùng cái này kiếm tiền nuôi gia đình.

Đường An Văn nói vài câu với chưởng quầy. Thoại bản đọc khó hiểu, miêu tả cũng là võ hiệp, thần ma, quỷ quái linh tinh. Nếu chỉ như vậy, hắn hoàn toàn không có vấn đề. Dù không có sẵn truyện, mấy bộ phim trong tiểu thuyết, TV hắn vẫn nhớ.

Đường An Văn tuy đã rất lâu không cầm bút lông vẽ tranh, nhưng luyện vài lần hẳn không có vấn đề.

Nghĩ đến đó, trong lòng Đường An Văn có một kế hoạch lớn. Hắn nghĩ có thể thử một lần, nếu là thành công thì nuôi ba người bên cạnh hoàn toàn không có vấn đề.

Mộc Phong ôm tiểu Đường Quả nhìn Đường An Văn xem sách đến thất thần. Mộc Phong khi còn nhỏ cũng biết một ít chữ, hắn biết Đường An Văn đang xem thoại bản. Mộc Phong biết Đường An Văn trước kia từng đi học đường, khẳng định rất thích mấy thứ này. Y duỗi tay sờ sờ trong ngực, quay đầu hỏi chưởng quầy, quyển này bao nhiêu bạc.

Đường An Văn nhanh chóng xem xong quyển sách trên tay, lại nghe thấy Mộc Phong lắp bắp hỏi, cũng nghe được chưởng quầy trả lời, cái quyển mỏng dính này lại đòi tận 180 văn. Đổi thành gạo lứt là 180 cân đấy. Đúng là đủ quý.

Đường An Văn gọi Mộc Phong lại. Tiền trong nhà không nhiều lắm. Nội dung quyển này hắn đã nhớ kỹ, dù chưa nhớ lần sau lại đến xem là được. Chuyện chính bây giờ là mua giấy và bút mực, luyện tập trước đã, chờ quen tay hắn sẽ phát tài!

Mộc Phong nhìn Đường An Văn buông sách, y có chút khổ sở nói:

“A Văn, mua, mua một quyển, tiền, tiền đủ.”

Y âm thầm thề, nhất định nỗ lực tồn thật nhiều bạc, ít nhất sách A Văn thích y đều có thể mua về nhà.

Đường An Văn nhìn bạc trong tay Mộc Phong cười nói:

“Hôm nay không mua sách, ta muốn mua bút lông, nghiên mực và chặn giấy nữa.”

Mộc Phong nhìn Đường An Văn đi theo chưởng quầy chọn bút, vội vàng kêu:

“A Văn, không, không, mua, nhà, trong nhà, có, có.”

Đường An Văn nghe được Mộc Phong nói, quay đầu tò mò hỏi. Trong nhà khi nào có vậy, hắn sao lại không biết:

“Mộc Phong, thật sao? Ta sao chưa thấy a.”

Mộc Phong gật đầu, giấy và bút mực là Tống Vân Tích đưa tới, bọc trong vải bố. Thời điểm y soạn đồ thì thấy, sau lại quên nói, vẫn cất trong ngăn tủ.

Đường An Văn thấy không cần gì nữa liền đề nghị đi mua gà con. Mười nhóc gà con trong sọt ầm ĩ như cái chợ, đều là Mộc Phong cẩn thận chọn lựa, rất hoạt bát, nhìn rất khỏe mạnh. Mộc Phong thấy Đường Quả nhìn chằm chằm vịt con lông xù không bỏ, đứt quãng cùng đối phương nói, muốn một con vịt con. Vì chỉ còn vịt đực, nuôi lớn cũng không đẻ trứng.

Mộc Phong tiêu một văn mua hồ lô ngào đường. Đường Đậu ăn một viên liền thôi, nói cho đệ đệ. Đường An Văn nghĩ đứa nhỏ này thật sự quá hiểu chuyện, cái gì cũng nhường đệ đệ, hoàn toàn không cần bọn họ nhọc lòng.

Về nhà ăn cơm trưa, Đường An Văn nghĩ phát triển lâu dài có thể kiếm tiền, nhưng trong nhà cần gấp tiền gia dụng. Đường An Văn đánh chủ ý tới lên núi săn thú. Đường An Văn từng đi theo học một ông lão quanh năm sống trong núi, đó là bẫy rập rất thần kì, chỉ cần dây thừng, cành cây khô..., hoàn toàn không tốn tiền mua nguyên liệu.

Buổi sáng, nhìn gạo trắng bóng, hắn âm thầm nuốt nước miếng nuốt. Từ khi tới nơi này, hắn toàn ăn cháo gạo lứt, ăn đến sắp mất vị giác rồi. Nhưng không có cách nào, thôn dân ở đây đều ăn thế. Gạo trắng chỉ có nhà giàu mới ăn nổi.

Mộc Phong nghe vậy, y để Đường Đậu đi nhổ một ít cỏ mềm. Hai đứa nhỏ sẽ bồi gà con, bọn họ chưa về thì không được mở cửa. Đường Đậu trước kia cũng thường xuyên trông đệ đệ, tất nhiên không có vấn đề.

Đường An Văn tay cầm gậy trúc. Mấy ngày trước mưa, không biết trong núi có thổ sản hay không. Bất quá hắn tin bằng vào nửa ngày học khóa đi săn, làm bẫy rập, kiểu gì cũng có con mồi lọt lưới.

Mộc Phong đi theo Đường An Văn, Mộc Phong nói chỉ cần mang cung là được. Khi còn nhỏ y theo A mỗ đi săn trên thảo nguyên. Sau khi trở về từ biên quan, Mộc Phong chưa từng cầm cung nữa. Tuy rằng y từng theo lão thợ săn lên núi vài lần, cũng học tập làm bẫy, nhưng có cảm giác sảng khoái khi cưỡi ngựa chạy như bay.

Nhớ tới sinh hoạt trước 10 tuổi, trong lòng Mộc Phong có chút khó chịu. Khi đó y không nói lắp, cha thương y, A mỗ cũng rất thương y. Nhưng năm 11 tuổi, A mỗ qua đời, cha liền mang y trở lại thôn Trương gia. Từ ngày đó, sinh hoạt của Mộc Phong lâm vào hắc ám. Y không muốn cùng những người đó nói chuyện, không muốn cùng những người đó ở cùng nhau. Chờ y nhận ra đã không còn kịp, y đã nói lắp.

Nhìn Đường An Văn đi phía trước, Mộc Phong đột nhiên cười. Hiện tại y có A Văn, có hài tử, cũng có nhà. Y muốn đến trước mộ A mỗ, nói ông biết, cuộc sống hiện tại của y khá tốt.

Hai người đi qua mảnh lớn rừng trúc, hướng lên núi. Gần một canh giờ sau, bọn họ đã đi qua ngọn núi đầu tiên, tiến vào phía sau sườn núi. Đó là một ngọn núi cao hơn 1 cây số, cây cối xanh um tươi tốt. Theo Mộc Phong qua suối, hai người rốt cuộc thấy con mồi đầu tiên núi.

Đường An Văn dùng sức hồi tưởng, cẩn thận tìm kiếm dấu chân thú. Theo lão thợ săn nói, dã thú đi qua chắc chắn sẽ để lại dấu chân. Hơn nữa, chúng chỉ đi cùng một con đường, chỉ cần tìm được là có thể bố trí bẫy, chờ con mồi sập bẫy là được.

Đường An Văn tìm mãi không thấy, mùa xuân cỏ dại bắt đầu sinh trưởng. Đường An Văn chỉ có thể dò hỏi Mộc Phong. Mộc Phong không biết bố trí bẫy, nhưng tìm dấu chân thì không có vấn đề.

Đường An Văn thấy Mộc Phong nhìn một lần liền học được, quả nhiên có thiên phú. Chỉ là Mộc Phong quá yên tĩnh, có thể không nói liền không nói. Nếu cứ để vậy, Mộc Phong vĩnh viễn không thể nói chuyện bình thường. Bệnh này ở hiện đại có thể trị trị, chỉ cần kiên trì cùng người bệnh nói chuyện là sẽ khôi phục lại.

Đường An Văn nhìn Mộc Phong cúi đầu bố trí bẫy:

“Mộc Phong ngươi nên cùng ta nói chuyện, tật nói lắp là có thể tốt hơn. Ta tin tưởng ngươi có thể khắc phục khó khăn này, ta muốn cùng ngươi nói chuyện.”

Mộc Phong nhanh nhẹn bố trí xong mới ngẩng đầu nhìn về phía Đường An Văn. Y không nghĩ tới Đường An Văn sẽ nói vậy. Đây là lần đầu Đường An Văn không tỏ vẻ ghét bỏ y nói lắp, y rất cao hứng.

Không phải y muốn nói lắp, nhưng chỉ cần y mở miệng sẽ tự động nói lắp. Rất lâu trước kia y liền muốn sửa nhưng đều không thành công, còn bị người ta chê cười. Mộc Phong nhớ tới luôn cảm thấy bất đắc dĩ, bị người khác gọi là đồ nói lắp, y cũng rất khổ sở.

Đường An Văn nhìn người lại trầm mặc:

“Ngươi còn nhớ rõ lần cầu cha, ngươi nói gì không, lúc ấy ngươi không nói lắp. Ta tin tưởng ngươi có thể sửa, thật sự, ngươi phải tin tưởng bản thân.  Trước tiên cứ chậm rãi nói 2 chữ đã, chờ thuần thục rồi có thể một câu, được không. Ngươi có thể luyện tập ở đây một chút, đừng lo lắng bị nghe thấy.”

Mộc Phong cũng gật đầu, y mang  Đường An Văn cẩn thận vòng qua bẫy rập, tự hỏi trong chốc lát mới nói:

“A Văn ta ta không lo lắng bị người ta nghe, chỉ cần ngươi không chê.”

Một câu này Mộc Phong nói thật lâu, hắn nghĩ kỹ rồi mới mở miệng, không phải một chữ, thì là hai chữ. Y đột nhiên nhận ra nói vậy cũng rất dễ dàng, không khó khăn như tưởng tượng.

Đường An Văn nghe được Mộc Phong nói rất cao hứng, hơn nữa một câu vừa rồi của Mộc Phong. Thời gian tuy dài, lại khó nghe nhưng lắp. Quả là khởi đầu tốt.

Đường An Văn cao hứng cổ vũ:

“Mộc Phong làm tốt lắm! Chính là như vậy, chậm rãi nói, một câu tới một câu. Chậm một chút không sao, chỉ cần biểu đạt rõ ràng là được, ta tin tưởng ngươi hoàn toàn có thể làm được.”

Đường An Văn nói xong cao hứng vỗ vỗ vai Mộc Phong. Bắt đầu dẫn dắt Mộc Phong nói chuyện, từ đơn giản đến hai chữ, ba chữ. Tuy rằng Mộc Phong vẫn nói thong thả, nhưng hiểu được y nói gì.

Bất tri bất giác hai người liền đi tới giữa sườn núi. Mộc Phong đang ở nỗ lực luyện tập, Đường An Văn dạy y nói cảm ơn, xin chào. Mộc Phong mỗi lần nói chữ ngươi liền bắt đầu nói lắp. Hiện tại hắn muốn khắc phục cái này.

Đường An Văn đi phía trước đột nhiên dừng lại. Mộc Phong đang ở tập trung luyện tập, không có chú ý liền đụng trúng Đường An Văn phía trước. Cũng may y phản ứng nhanh, đỡ được Đường An Văn sắp ngã. Y tiếp tục luyện tập, Đường An Văn đột nhiên nói suỵt:

“Mộc Phong ngươi nghe, có phải có người kêu cứu mạng, không phải ta nghe nhầm đi.”

Nghe vậy, Mộc Phong cẩn thận phân biệt, đột nhiên tiếng kêu cứu rất nhỏ từ trong gió truyền đến. Hai người liếc nhau, xác định  thanh âm kia không phải ảo giác.

Đường An Văn kéo Mộc Phong chạy tới. Hai người đi vòng vòng rốt cuộc tìm được.

Đường An Văn nhìn Mộc Phong không hề nghĩ ngợi chạy xuống, lập tức giữ chặt Mộc Phong:

“Trước nhìn xem tình huống, nơi này nhiều bụi cây như vậy vạn nhất lăn xuống thì sao. Cẩn thận một chút.”

Mộc Phong nghe thế bèn tới gần sườn dốc xem xét địa hình. Đường An Văn đứng cạnh  hô to:

" Này, tình huống bên dưới thế nào. Chúng ta lập tức cứu ngươi, đừng vội, kiên trì. Chúng ta lập tức liền xuống dưới.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro