Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11


Đường An Văn bình tĩnh nhìn Đường An Phú, hắn cũng không phải đồ nhát gan, huống chi còn có Mộc Phong bên cạnh. Nếu hôm nay đại ca muốn nói rõ ràng minh bạch, hắn sẽ bồi.

Đường An Văn nới lỏng cổ áo, mở miệng nói: “Muốn ta nói rõ có phải hay không, chúng ta hôm nay phải nói cho rõ. Mộc Phong, lấy cho ta chén nước, ta khát.”

Đường An Văn nhận chén Mộc Phong đưa, uống một ngụm mới nói:

“ Chúng ta bắt đầu nói, vậy từ khi ta mười hai tuổi đi. Khi đó ta làm thư đồng, một tháng năm tiễn bạc, cái này còn chưa tính tiền thưởng thêm. Bạc đó ta đều đưa về nhà. Các ngươi tính tính đi, bốn năm, nhị ca nói xem là bao nhiêu bạc.”

Mộc Phong đứng phía sau Đường An Văn, những việc đó y không biết. Hoá ra A Văn 12 tuổi đã kiếm được tiền. Nếu A Văn không ngốc, người tốt như vậy sao đến phiên y.

Đường An Bảo thở dài, nói:

" Không sai biệt lắm hẳn là 30 lượng.”

Đường An Văn nhắc chuyện trước kia, đột nhiên làm Đường An Bảo nghĩ đến, bọn họ thật sự thua thiệt tiểu đệ quá nhiều.

Đường An Văn lại lần nữa mở miệng:

“ 30 lượng đúng không, mấy gian phòng các ngươi ở, nhi tử các ngươi ở đều là dùng tiền của ta xây. Đừng nói đó là các ngươi kiếm, ta hiện tại không ngốc.”

Đường An Văn dừng một chút tiếp tục nói:

“ Ruộng nước 10 lượng bạc một mẫu, ruộng cạn 5 lượng một mẫu. Năm đó trong nhà tổng cộng có 3 mẫu ruộng cạn, 2 mẫu ruộng nước. Thời điểm ta cưới Mộc Phong, trong nhà đã có 4 mẫu ruộng nước, 5 mẫu ruộng. Phần ruộng nhiều lên kìa hẳn là giá đình tiểu ca nhi năm đó lấy ra bồi thường. Gia đình hắn vì cái gì phải đưa các ngươi tiền, bởi vì vốn nói gả cho ta lại đột nhiên gả cho người khác. Ta cũng vì việc này mà nhảy sông sốt đến ngốc, ai bồi thường ta đi.”

Việc này ngốc tử chỉ mơ hồ ấn tượng, mà khi đó Mộc Phong chưa gả qua. Trong nhà không có khả năng có nhiều tiền như vậy. Tổng kết lại, Đường An Văn liền minh bạch.

Đường An Bảo nghe đệ đệ nói, nội tâm phi thường bất an. Trước kia hắn trước nay đều không nghĩ tới chuyện này. Tiểu ca nhi kia lúc tam đệ xảy ra chuyện xác thật mang tới 30 lượng bạc. Cùng năm ấy có người dọn khỏi thôn, ruộng đều bị A cha hắn dùng bút bạc này mua tới.

Đường An Văn thấy hai ca ca không nói gì, hắn liền tiếp tục tính rõ ràng với bọn họ. Miễn cho mấy người này nghĩ hắn thiếu bọn họ.

Đường An Văn lại lần nữa mở miệng nói:

“ Lại nói đến Mộc Phong, hắn mấy năm nay sống thế nào, các ngươi rõ nhất, nhưng là các ngươi trơ mắt mặc kệ. Tất cả việc nặng nhọc, dơ bẩn nhất trong nhà đều là y làm. Ruộng nước mỗi năm y chăm đều có thể kiếm 3 lượng. Y sao lại không kiếm tiền, để các ngươi dưỡng ta đâu.”

Càng nói Đường An Văn tức, tức giận này không thuộc về hắn mà là oán khí ngốc tử tích tụ nhiều năm:

“ Ngày mùa năm trước Mộc Phong hoài hài tử, đã năm tháng hơn, lại làm việc mệt mỏi đến sảy mất. Các ngươi có nói câu nào không, có an ủi y lời nào không. Đều không có, đến quản tên ngốc như ta cho y nghỉ ngơi cũng không. Y sảy thai, tên ngốc như ta còn làm ầm ĩ, làm y không thể nghỉ ngơi. Thậm chí không có ai để y nghỉ ngơi. Có phải các ngươi đều cảm thấy đây là đương nhiên hay không!!! ”

Mộc Phong ở phía sau, nghe được những lời này, lại nghĩ đến đứa nhỏ kia, trong lòng y có chút khổ sở. Hắn kéo tay Đường An Văn, hy vọng hắn không cần nói tiếp. Đứa bé kia là y thiếu A Văn.

Đường An Văn đương nhiên không nghe, hắn tiếp tục nói hết:

“ Tức phụ hai người mấy năm nay sống ăn nhàn quá mà, quần áo không cần giặt, cơm không cần nấu, liền môn cũng không cần ra. Mộc Phong là tức phụ tá cưới về, không phải làm nô lệ cho mấy người. Các ngươi nói ta có nên dọn hay không? Hay là tiếp tục sống cùng nhau, tiếp tục nuôi các người, tiếp tục để Mộc Phong hầu hạ các người? Nói chuyện đi, nói nữa đi?”

Đường An Văn trực tiếp đem hai người nói đến không dám ngẩng đầu. Tuy rằng nhị ca và hắn cảm tình tốt, nhưng mấy năm nay, nhị ca hắn cũng không giúp Mộc Phong cái gì. Đại ca lại càng quá mức, tức phụ hắn khi dễ mình với Mộc Phong, nhiều lắm chỉ nói một câu.

Đường An Văn nói xong, thả ra bết oán khí trong lòng, cảm xúc phẫn nộ cũng giảm bớt rất nhiều. Hắn quay đầu duỗi tay lau khoé mắt ngấn nước của Mộc Phong, nói khẽ:

“ Chúng ta về nhà, về sau ngươi không cần hầu hạ ai nữa. Chỉ nhà chúng ta sinh hoạt, chúng ta đi.”

Đường An Văn lôi kéo Mộc Phong rời đi, Đường An Bảo thở dài. Để tay lên ngực tự hỏi, hắn muốn đệ đệ tiếp tục lưu lại, chẳng lẽ thật sự không nghĩ tới để đệ đệ giúp thôn phát triển sao, hay là vì tình huynh đệ nên mới muốn giữ người lại? Đệ ấy nói rất đúng, bọn họ thiếu đệ đệ rất nhiều, cũng thiếu Mộc Phong rất nhiều.

Đường An Bảo thấy đệ đệ phải đi, lập tức gọi lại:

“An Văn, đệ muốn dọn đi nhị ca không nhiều lời nữa, nhưng từ từ đã. Cha, chúng ta hiện tại còn bao nhiêu tiền, trước đưa đệ đệ một ít, hắn cứ như vậy dọn ra, trên người không có bạc làm sao sống.”

Đệ đệ nếu như vậy dọn ra, dù mình không phân gia, về sau cùng trong nhà cũng không còn quan hệ gì nữa. Hắn cũng không ham đồ của đệ đệ, nhưng hắn cũng không muốn tình cảm huynh đệ mấy chục năm bị mài mòn hết. Đệ đệ hiện tại có tức phụ có hài tử, đã trưởng thành, trong nhà thiếu đệ đệ thế nào cũng nên bổ sung nhiều ít.

Đường An Phú liếc nhị đệ một cái. Mấy năm nay thu hoạch chẳng ra gì, giá lương thực tăng cao, thế đạo gian nan. Ba hài tử nhà hắn sắp phải thành gia, hai đứa nhỏ nhà nhị đệ cũng không còn nhỏ. Bạc trong nhà càng thu không đủ chi, nơi nào dư thừa cho tam đệ. Huống chi hai đứa nhà tam đệ đều còn nhỏ, không đến mức sốt ruột.

Đường Đức Toàn cũng liếc con thứ hai một cái. Không làm đương gia không biết củi gạo quý, trong nhà mấy năm nay tuy rằng có chút thu vào, nhưng người nhiều bệnh vặt, đủ các loại chi ra. Tiền tài vốn là không còn nhiều. Mấy tôn tử sắp thành hôn đều yêu cầu phòng ở làm hồi môn. Hắn không thể trễ nải tôn tử được, nơi nào còn dư bạc lấy ra.

Đường An Văn nhìn lão gia tử trầm mặc, ngẩng đầu nhìn nhị ca nói:

“ Nhị ca, đừng nói nữa. Tình huống trong nhà ta cũng không phải không biết. Nhưng tóm lại có chút khổ sở, người A cha suy xét vĩnh viễn không phải ta. Ta và Mộc Phong có tay có chân, có thể nuôi sống mình cùng hài tử. Ca đừng nhọc lòng, ta thấy nhanh chóng phân gia là tốt nhất, chúng ta đi trước.”

Đường An Văn nói xong, kéo Mộc Phong nhanh chóng rời đi. Bữa cơm cuối cùng cũng không thể ăn được.

Đêm đó hai đứa nhỏ vẫn là Mộc Phong đón về. Đường Đậu, Đường Quả không thấy cha và A mỗ căn bản không chịu ngủ. Trương Lan đối với hai tiểu gia hỏa đáng yêu này không có biện pháp, này hai nhóc này so với hỗn tiểu tử nhà hắn hiểu chuyện hơn nhiều.

Sau lần này, bên kia không tới tìm Đường An Văn gây phiền toái, cũng không có gọi bọn họ về ăn cơm. Đường An Văn nghĩ đại ca bọn họ ước chừng cũng cảm thấy có lỗi, cho nên mới ngại tới tìm hắn.

Năm ngày sau, sân tường nhà bọn họ  vây rốt cuộc được Mộc Phong xây xong.

Nhìn tường vây cao cao, Đường An Văn mới cảm thấy an toàn. Giờ dù là dã thú, muốn nhảy qua bức tường cao 2m này cũng không dễ. Hắn nhìn hai nhóc con ngồi xổm trên mặt đất nghịch bùn. Bởi vì không ở đại viện bên kia nữa, hai đứa nhỏ cũng không mẫn cảm như vậy, lá gan lớn hơn rất nhiều. Tiểu Đường Quả càng là dùng giọng nói ngọng líu của mình lớn tiếng  phản bác ca ca.

Đường An Văn thấy đúng là làm khó Đường Đậu nghe hiểu được. Hắn cũng không rõ Đường Quả rốt cuộc ồn ào cái gì, trông hưng phấn vô cùng.

Đường An Văn chuẩn bị lên trấn một chuyến. Trong nhà bây giờ không kiếm được bạc, hắn thân là trụ cột gia đình nên đi tìm việc làm.

Đường An Văn nhìn Mộc Phong đang đến gần, nói:

“Mộc Phong, ngày mai chúng ta lên trấn một chút đi. Nhà xây gần xong rồi, ta muốn lên trấn tìm việc, không làm thì miệng ăn núi lở.”

Mộc Phong nghe vậy cũng gật đầu. A Văn bây giờ khôi phục lại, cũng không thể ngốc ở nhà cả ngày.

Đường Đậu nghe A cha A mỗ nói, lập tức đứng lên hỏi:

“A mỗ, con với đệ đệ có thể đi cùng không, chúng ta có thể mua một ít gà con, vịt con được không? Con bây giờ rất là rảnh luôn.”

Mộc Phong nghe xong Đường Đậu liền gật đầu. Mấy ngày nay hai đứa nhỏ đúng là không có việc gì làm. Đường Đậu chỉ có thể nghịch bùn với Đường Quả. Hơn nữa hai đứa nhỏ chưa từng lên trấn, đi một chút cũng tốt.

Sau khi quyết định ngày mai đi trấn trên, Đường An Văn nhìn Mộc Phong lại cầm dao chẻ củi ra ngoài, cảm thấy có chút kỳ quái bèn hỏi. Mộc Phong bổ củi đủ nhà bọn họ dùng một tuần, sao lại đi đâu nữa.

Mộc Phong bèn trả lời, nếu ngày mai lên trấn, y muốn chặt nhiều chút đem bán.

Đường Quả biết ngày mai có thể đi trấn chơi nên cao hứng vô cùng. Bùn trong tay cũng ném luôn, vội vội vàng vàng rửa sạch tay, ước gì chớp mắt liền đến sáng mai. Đường An Văn bị tiểu nhi tử đang hưng phấn hỏi tí thì không đỡ được.

Buổi chiều Trương Lan mang một cái rổ đựng đầy mầm khoai tây, hạt giống tới. Hắn biết hiện tại hai người cái gì cũng không có, cho nên đem một ít trong nhà sang.

Mấy mắn Đường An Văn mang Mộc Phong theo nên cha hắn phân cho bọn họ ruộng nước tám phần, ruộng cạn chín phần, đều ở bên cạnh rừng trúc. Ruộng cạn thì khô cằn, ruộng nước thì Đường An Văn nhìn không ra. Bất quá, mấy ngày nay Mộc Phong rải rất nhiều phân tro, chắc cũng đủ dùng.

Đường An Văn sinh ra ở nông thôn nhưng đối với việc nhà nông lại không rành. Khi còn nhỏ quá nghịch ngợm, căn bản không biết giúp ba mẹ làm việc. Lớn hơn chút thì lại đến trường. Bởi vì là thằng con trai duy nhất nên cha mẹ không cho hắn làm việc nhà nông. Cứ thế cho đến đại học cũng chưa từng làm ruộng. Không nghĩ tới vòng đi vòng lại vẫn quay về với việc đồng áng.

Đường An Văn thấy Mộc Phong định đem toàn bộ khoai tây để vào hầm đất liền cản lại.

Cái này thì hắn biết, khoai tây cắt thành nhiều miếng vẫn mọc được mầm. Khoai tây giống nhà Trương Lan cho cũng không phải rất nhiều, chỉ mười mấy củ. Cắt ra có thể trồng được nhiều hơn.

Mộc Phong nghe Đường An Văn nói, nửa tin nửa ngờ dùng dao chẻ củi cắt khoai tây. Hy vọng A Văn nói đúng, bằng không năm nay nhà bọn họ sẽ không có khoai tây ăn. Tuy rằng trồng muộn nhưng vẫn có chút thu hoạch.

Đường Đậu lại không nể mặt cha nó như Mộc Phong, trực tiếp hỏi:

“A mỗ làm vậy mầm khoai còn mọc được không? Cha người nói chuẩn không vậy? Lỡ năm nay chúng ta không có khoai tây ăn thì sao?”

Đường Quả nghịch giun bên cạnh cũng ngẩng đầu, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cha nhóc. Đều cắt nát rồi, còn trồng được không a.

Đường An Văn không biết giải thích cái này, chỉ có chờ khoai tây mọc mới có thể thu phục ba cái người này.

Sáng sớm Mộc Phong chọn một bó củi, Đường An Văn ôm Đường Quả, Đường Đậu cõng cái sọt nho nhỏ cùng nhau lên trấn. Kỳ thật Đường An Văn cũng rất muốn biểu hiện khí lực nam nhân của mình. Đáng tiếc, hắn thử đã qua, thân thể này nâng không nổi.

Đường An Văn chỉ có thể tự an ủi bản thân, mình là lao động trí óc, nâng không được là bình thường. Hắn biết chữ, lên trấn có thể tìm được việc tốt, không cần Mộc Phong vất vả đi đốn củi nữa. Trong nhà chỉ còn đúng 1 lượng bạc, nếu không kiếm tiền, thật sự phải uống gió Tây Bắc mất.

Bất quá, rất nhanh Đường An Văn sẽ biết, đây là cổ đại, không thể so với hiện đại việc làm thêm nhiều như mây. Ở chỗ này muốn việc không dễ dàng, hơn nữa hắn còn ngốc có tiếng trên trấn.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro