Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10


Mộc Phong nghe Tống Vân Tích nói cũng hơi lo lắng. Bất quá nhìn hai đứa nhỏ đang tự chơi, Mộc Phong cuối cùng vẫn trấn tĩnh lại.

Liền tính A Văn không bỏ xuống được muốn dọn về, y cũng sẽ không nhịn nhục như trước nữa. Ít nhất sẽ không lo lắng A Văn bị khi dễ. Thân thể y cường thể tráng, khổ một chút mệt một chút không sao cả. Rốt cuộc đều là thân huynh đệ, ít nhất có một số việc cũng sẽ vì A Văn mà suy nghĩ. Không giống hắn, ngoại trừ cha, hắn cùng cái nhà kia không có bất luận quan hệ gì. Mộc Phong trước nay chưa từng coi nơi đấy là nhà.

Tường vây cuối cùng quyết định xây dọc theo nhà chính. Sâu 14m, dài 11m, cao 2m. Mộc Phong quyết định ở bên trái nhà chính, cách 3 mét xây thêm một gian nhà đất mái ngói nữa. Tường vây đào sâu nửa thước, hỗn hợp bùn, trúc, sỏi, đá giúp bức tường dày hơn 50cm.

Đường An Văn lúc này mới hiểu được Mộc Phong nói rắn chắc là như thế nào. Tường đất như vậy nếu còn không rắn chắc thì còn cái gì chắc chắn hơn đây. Cũng không biết Mộc Phong làm sao nghĩ ra được. Bất quá làm vậy thì công trình này có chút lớn. Hết cả buổi chiều cũng không làm được bao nhiêu.

Mặt trời dần ngả về tây, Mộc Phong tìm được vài viên đá lớn làm tạm cái bếp đơn sơ. Lại nấu một nồi cháo to, bên trong chẳng những có thịt vụn, còn có miến, hương vị rất không tồi.  Mộc Phong còn bảo mọi người mang thêm về. Rốt cuộc, người lớn ở chỗ này ăn no, trẻ nhỏ người già ở nhà còn bị đói.

Đường An Văn nhìn phòng ở trước mặt mà cảm thán. Cả đời hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân có một ngày sống trong căn nhà tường đất, mái tranh, cửa trúc thế này. Trong phòng, ánh đèn dầu nhập nhoạng, Mộc Phong thu thập xong hai nhóc con dơ hề hề, vừa quay đầu liền thấy Đường An Văn tiến vào.

Giúp hai đứa nhỏ gém góc chăn, Mộc Phong phát hiện Đường An Văn nhìn bọn họ phát ngốc, vì thế mở miệng nói: “A Văn, ngủ, ngủ sớm, sớm, một chút”

Đường An Văn đi đến mép giường, hai tiểu gia hỏa khò khè ngủ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đáng yêu không chịu được. Đặc biệt là Đường Quả, khuôn mặt nhỏ trắng mềm mũm mĩm, quả thực y đúc bánh bao mới ra lò.

Mộc Phong bưng bồn gỗ ra ngoài. Chờ y mang nước về, Đường An Văn đã ngồi xuống. Y vừa định giúp Đường An Văn cởi giày, lại thấy Đường An Văn tự cởi ra, hắn nói:

“ Thất thần làm cái gì, lại đây cùng nhau ngâm chân đi. Hôm nay mệt mỏi một ngày rồi, chúng ta đi ngủ sớm một chút.”

Mộc Phong nghe Đường An Văn nói cũng không tiếp lời. Y ngồi ở mép giường, đem giày cởi ra, chân chầm chậm thả vào bồn gỗ. Đã 6 năm, y chưa từng cùng Đường An Văn ngâm chân, trước kia vẫn luôn là y hầu hạ A Văn rửa chân. Mộc Phong có chút mất mát, cũng có chút thoải mái, thật giống như hài tử mình chiếu cố đột nhiên trưởng thành vậy.

Trời vừa mới sáng, Mộc Phong nhẹ nhàng ngồi dậy, sợ đánh thức Đường An Văn và hài tử đang ngủ. Mộc Phong biết bọn họ mệt mỏi, tất nhiên hy vọng bà người có thể ngủ nhiều hơn chút.

Mộc Phong mang thùng gỗ ra suối, đổ đầy mấy thùng gỗ lớn trong sân; xong lại đi chặt thêm trúc.

Chờ Đường An Văn tỉnh lại, mặt trời đã cao bằng cái sào. Hai đứa nhỏ đã ăn cơm sáng, Mộc Phong cũng không ở trong phòng.

Đường Quả vừa thấy cha tỉnh liền đặc biệt cao hứng, nhóc giơ muỗng nhỏ, lớn tiếng gọi:

“Cha, cha……”

Đường Đậu quay đầu ngoan ngoãn gọi một tiếng, lại nhắc nhở Quả Quả đang hưng phấn quá mức. Nhóc lớn đưa bát đã ăn xong của mình cho đệ đệ xem, chén tiểu Đường Quả còn đến một nửa.

Tuy bị ca ca nhắc nhở, Đường Quả vẫn cao hứng như cũ, vì vốn dĩ bọn nhóc đều không thể ầm ĩ trong sân, sẽ bị những người khác mắng. Mà nơi này căn bản sẽ không có ai mắng nhóc. Những thúc thúc bá bá hôm qua còn cười với bé nữa.

Đường An Văn ra cửa liền thấy Mộc Phong đã chặt được rất nhiều trúc. Ánh mắt hai người chạm nhau, Mộc Phong dừng lại động tác, đem cơm sáng được hâm trên bếp ra.

Hôm nay tới hỗ trợ chính là ba hán tử. Nhà bọn họ đều có việc, ca nhi liền không có đến. Trương Lan lại đến nhưng muộn hơn. Đừng nhìn Trương Lan vóc dáng nhỏ, sức lực lại không kém. Dù là chặt trúc hay gánh nước,  căn bản không kém hơn Đường An Văn. Đường An Văn cũng không thấy mất mặt, rốt cuộc thân thể này được Mộc Phong dưỡng nhiều năm như vậy, chỉ ăn với chơi liền thành mập. Hắn hiện tại cần chậm rãi luyện lại.

Vài người một bên làm một bên cười, tâm tình đều không tồi. Trương Lan còn nói, nếu bọn họ muốn phân gia, đến lúc đó cũng dọn lại đây cùng Mộc Phong làm hàng xóm.

Đúng lúc này, từ xa chạy tới một tiểu tử, Đường Cảnh Tuệ có chút thở hổn hển nói:

“ Tam thúc, cha với đại bá bảo thúc về nhà một chuyến, buổi tối về nhà ăn cơm.”

Kỳ thật hắn không muốn tới, nhưng phụ thân muốn. Đối với tam thúc ngốc này, Đường Cảnh Tuệ không có cảm tình gì, cũng biết mấy năm nay tam thúc được người nhà nuôi. Đừng nói kiếm tiền, thúc ấy còn cần người chiếu cố. Mộc Phong là ca nhi, không thể lê trấn tìm việc. Tất cả đều dựa vào hắn, cha với đại bá tứ, thúc nuôi. Hắn ghét cả nhà tam thúc.

Bởi vì bọn họ, hắn đã 16 mà tức phụ còn chưa có. Không có phòng ở, nào có ca nhi nào nguyện ý gả cho hắn. May mắn hiện tại bọn họ đã dọn đi, gian nhà trống kia cũng đủ làm hôn phòng cho hắn. Đối với cái này, Đường Cảnh Tuệ vẫn thật cao hứng.

Đường Cảnh Tuệ nói xong liền chạy, mặc kệ Đường An Văn nghe được hay không.

Mấy người trong sân đều ngừng động tác, nhất trí nhìn Đường An Văn. Cuối cùng cái gì cũng không nói, lại quay lại làm việc. Không khí tức khắc có chút áp lực.

Lúc rời đi, mấy người Trương Lang muốn nói lại thôi, nhà ai cũng có chuyện khó nói. Bọn họ tuy là bằng hữu Mộc Phong, nhưng không thể quản việc trong nhà người ta được. Chỉ hy vọng Đường An Văn có thể vì Mộc Phong suy xét một chút.

Mộc Phong không có khả năng để Đường An Văn trở về một mình, y sẽ lo lắng. Bọn họ vào Đường Gia Thôn, Mộc Phong đem hai đứa nhỏ gửi tạm trong nhà Trương Lan, chờ đến tối sẽ đón hài tử về. Trương Lan dặn Mộc Phong, trước đem việc kia xử lý rõ ràng, hài tử ngủ ở đây cũng được, vừa lúc có thể chơi cùng hai tiểu tử nhà hắn.

Trương Lan gia có hai đưa con trai, một đứa bằng tuổi Đường Đậu, một đứa nữa mới hai tuổi. Bất quá A mỗ A cha Trương Lang đối với hai tôn tử không tồi. Dù Trương Lan không ở nhà, hai đứa nhỏ cũng có A ma hắn trông. Đường Lang chỉ có một ca ca, tức phụ ca ca sinh liên tiếp ba ca nhi. Về sau bụng ca sao vẫn không có động tĩnh, nhưng huynh đệ bọn họ tình cảm rất tốt. Đại ca sao lại là người tương đối hàm hậu chất phác, cho nên quan hệ vẫn rất không tồi.

Mộc Phong bồi Đường An Văn vào sân. Trong viện, Đường Đức Toàn ngồi trên ghế đá, hút thuốc lá sợi. Ông vẫn luôn nhớ rõ lời thằng ba nói. Tâm tình hai ngày nay phi thường không tốt. Hoàn toàn không biết vãn hồi việc này thế nào. Còn Mộc Phong, Đường Đức Toàn nhìn nhi tử phong lưu phóng khoáng đi vào, một đứa nói lắp sao xứng với nhi tử tốt nhất của ông được.

Dù là Lục Hân, hay Trần Phương thì đều có bộ dáng giống ca nhi hơn Mộc Phong. Càng miễn bàn đến Tống Vân Tích, chẳng những lớn lên đẹp, gia thế cũng tốt, hiện giờ lại có hài tử. Lúc trước nếu không phải nhi tử choáng váng, Đường Đức Toàn cũng sẽ không để lão tam cưới một tức phụ như vậy.

Đường An Bảo ở nhìn thấy tam đệ đi vào biểu tình rất vui vẻ. Năm đó tam đệ đều là hắn chiếu cố. Khi đó A mỗ sinh tứ đệ, không rảnh chiếu cố tam đệ. Nói thật, thời gian hắn chăm nhi tử còn không nhiều bằng chăm đệ đệ.

Đệ đệ năm đó choáng váng, đến hắn là ai cũng không biết. Điều này làm Đường An Bảo thương tâm rất lâu. Cho nên mỗi lần Trần Phương nói xấu đệ ấy đều bị Đường An Bảo quở trách. Hắn tuyệt đối không cho phép tức phụ khi dễ đệ đệ này.

Hôm qua biết được đệ đệ khôi phục lại, người vui nhất chính là Đường An Bảo. Hắn hận không thể lập tức bay về.

Đường An Bảo chạy nhanh ra đón đệ đệ. Bàn tay to lớn của hắn chụp lên bả vai đơn bạc của Đường An Văn, dùng sức chụp hai cái nói:

“ Tiểu tử ngốc đệ còn nhận ra ta không?”

Đường An Văn nhìn Đường An Bảo rõ ràng rất cao hứng:

“ Là nhị ca, đệ sao có thể quên.”

Đường An Bảo nghe một tiếng nhị ca, đôi mắt trực tiếp đỏ, khóe mắt phiếm nước. Năm đó Đường An Văn choáng váng, Đường An Bảo cũng không có như vậy. Hiện tại hắn thật sự thật sự cao hứng, đệ đệ rốt cuộc không còn ngốc, nhận ra hắn rồi.

Đường An Bảo thở dài, sự việc hôm trước hắn đã nghe nói tức phụ nói. Nói thật là Đường An Bảo căn bản không tin. Đệ đệ tuy ngốc, nhưng là mấy năm nay vẫn an an phận phận:

“A Văn, chuyện hôm trước ta đã biết, cũng chỉ là hài tử không hiểu chuyện, ta tin tưởng đệ dù có ngốc cũng sẽ không làm như vậy. Đệ hiện tại đã không sao, đừng cùng đứa nhỏ so đo. Nghe lời ca ca, dọn về đây đi. Về sau nếu ai còn dám xằng bậy, ca nhất định sẽ không bỏ qua hắn.”

Đường An Phú nghe nhị đệ nói, hắn liền nhíu mày. Tuy rằng không thích nghe lời này, nhưng buổi chiều hắn đã ép hỏi Đường Cúc, đứa nhỏ ngốc, sao có thể làm như vậy chứ.

Đường An Phú tiếp lời:

“ Đúng vậy, tam đệ, ngươi đừng cùng Đường Cúc so đo, dọn về đến đây đi. Đại ca còn có thể thiếu nhà các ngươi một ngụm ăn sao.”

Đường An Văn nghe đại ca nhị ca nói, hắn biết nhị ca Đường An Bảo cao hứng là thật. Còn đại ca, bọn họ cách nhau quá nhiều, có lẽ là khi còn nhỏ đã không đặc biệt thân cận, trước nay cũng không thương hắn như nhị ca.

Đường An Văn mở miệng nói:

“ Ta sẽ không dọn về, ta dọn ra đi cùng Đường Cúc không liên quan. Đại ca ngươi cũng đừng băn khoăn. Kể cả không ở cùng nhau, chúng ta về sau vẫn là huynh đệ. Bên kia không khí cũng tốt, bọn nhỏ rất thích, ta cũng cảm thấy không tồi.”

Đường An Bảo vừa nghe Đường An Văn nói, lập tức sốt ruột:

“ Đừng mà, tam đệ, tứ đệ đã dọn đi rồi, các ngươi cũng đi, cái này sân này liền trống không. Đáp ứng nhị ca, dọn về được không.”

Đường An Văn tất nhiên sẽ không bị Đường An Bảo lung lay. Hắn vẫn lắc đầu cự tuyệt như cũ, tuyệt đối sẽ không dọn về. Hắn không thể để Mộc Phong sống khổ cực như vậy nữa.

Đường An Phú nghe Đường An Văn trả lời, chẳng những chân mày cau lại, sắc mặt cũng khó coi, hắn trừng mắt cự tuyệt Đường An Văn, lớn tiếng nói:

“ Đường An Văn đệ không thể không có lương tâm như thế, mấy năm nay đều là trong nhà chiếu cố đệ. Đệ ngốc 6 năm, chúng ta cũng không đuổi đệ đi. Lại cưới tức phụ cho đệ, dưỡng hài tử. Hiện tại đệ tỉnh táo rồi lại muốn dọn đi. Đây là ý gì. Đệ không vì chúng ta, cũng nên vì A cha A mỗ, bọn họ lớn tuổi rồi, cần các ngươi chiếu cố.”

Đường An Văn nghe Đường An Phú nói, nhìn hắn chằm chằm. Đột nhiên cười nói:

“ Đại ca còn không biết xấu hổ nói những lời này sao. Các ngươi chiếu cố ta? Mấy năm nay không phải đều là Mộc Phong chiếu cố ta sao. Còn dưỡng nhi tử,con ta các ngươi nuôi sao, đều Mộc Phong chăm. Hơn nữa A mỗ A cha không phải còn có hai người sao? Đại ca việc khác không cần nhiều lời, các ngươi cưới Mộc Phong cho ta, ta còn phải cảm tạ đâu. Dù dọn ra, chúng ta vẫn là huynh đệ.”

Đường An Phú nghe thế lập tức nổi trận lôi đình, duỗi tay túm lấy cổ áo Đường An Văn, sắc mặt có chút dữ tợn mắng:

“ Đường An Văn ngươi nói cái gì, cái gì mà chúng ta không chiếu cố ngươi. Mấy năm nay đồ các ngươi ăn, áo các ngươi mặc còn không phải là chúng ta tiêu tiền mua. Mộc Phong chỉ là ca nhi, hắn làm sao nuôi được ngươi cùng hai đứa nhỏ. Ngươi hôm nay phải nói cho rõ, bằng không đừng trách đại ca ta không nói tình cảm huynh đệ.”

Mộc Phong thấy Đường An Phú động thủ, y lập tức lao tới, túm tay Đường An Phú nói:

“ Buông ra.”

Đôi mắt nhìn thẳng Đường An Phú, chỉ cần Đường An Phú dám đánh, Mộc Phong tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Đường An Bảo nhìn đại ca kích động quá mức, hơn nữa lời này thế nào cũng không dễ nghe. Mắt thấy Mộc Phong sắp cùng đại ca đánh nhau tới nơi. Hắn lập tức đi kéo tay đại ca, cũng bỏ tay Mộc Phong đang chộp cổ áo đại ca ra, sốt ruột kêu:

“ Đại ca mau buông tay, đừng làm đau An Văn, có gì từ từ nói. Đừng quên chúng ta đều là huynh đệ, Mộc Phong ngươi cũng đừng kích động.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro