Chương 1
Dư Chu bị một trận tiếng thở dài thở ngắn đánh thức, vừa định mở mắt ra nhìn xem là ai đang quấy nhiễu giấc mộng của mình, liền cảm nhận thấy một trận đau nhói từ đầu truyền tới, huyệt Thái Dương cũng nảy lên thình thịch .
Đây là. . . Ngã bệnh?
Không đúng! Liền nhớ tới, hắn đang lái xe trên đường tới công ty tuyên chuyền cho sản phẩm mới, nữa đường không may gặp phải tai nạn xe cộ liên hoàn, chạy sát bên xe hắn là một chiếc xe container lớn, lúc xảy ra tai nạn chiếc xe đó bay thẳng về phía xe hắn.!
Nhớ đến đây, Dư Chu đột nhiên mở mắt ra, muốn biết rõ bây giờ là tình huống gì, hắn ngoại trừ có hơi chút đau đầu ra, hình như trên người chẳng có chỗ nào là không khỏe cả.
Kết quả vừa nhìn thấy cảnh vật xung quanh, dọa hắn cả kinh từ trên giường ngồi bật dậy.
Hắn cư nhiên không phải đang ở trong bệnh viện, mà là đang nằm trên một cái giường gỗ, hai bên nốc giường có treo một tấm rèm màu xanh cũ kĩ từng miếng vá đè lên miếng vá, không biết đã dùng bao nhiêu năm chưa từng đổi, trên người đắp một cái chăn cũng đồng dạng có màu xanh còn mang theo một mùi mốc meo do quá lâu chưa được phơi nắng.
Nơi này là nơi nào?
Dư Chu một mặt đầy mơ màng hướng ra phía ngoài giường nhìn sang, kết quả ánh mắt dừng lại trên cái ghế cách giường hắn không xa, ở đấy có một phụ nhân đang ngồi, quần áo vải thô sơ, búi tóc gọn gàng ngồi vững vàng trên đấy.
Phụ nhân thấy hắn tỉnh lại, trong mắt chợt loé lên vui mừng, rất nhanh liền nghiêm mặt khiển trách : " Chu tiểu tử, đầu ngươi có phải bị lừa đá rồi không, vì một cô nương ngại bần yêu phú mà tự sát, không thấy có lỗi với cha mẹ, ông bà mình sao?".
Mỗi một chữ Dư Chu đều nghe hiểu, nhưng đem chúng hợp lại với nhau , hắn lại không biết là có ý gì,
Cái gì mà vì cô nương tự sát, hắn không phải xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn sao?
Dư Chu còn đang suy nghĩ, trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn trí nhớ, uống say khước " Hắn" khi đi ngang qua con sông, nhìn thấy một đám cá chấm cỏ hiện lên mặt nước, liền trực tiếp nhảy xuống, muốn dùng tay không bắt cá. . .
" Trần Thẩm Tử, ta không phải tự sát, lúc đó ta uống say mụ đầu nhảy xuống sông là muốn bắt cá." Dư Chu bật thốt lên, nói xong mới có hơi mờ mịt, hắn. . . Làm sao biết phụ nhân này gọi là Trần Thẩm Tử, vừa nãy đoạn ký ức trong đầu kia là chuyện gì xảy ra. . .
Trần Thẩm Tử nghe hắn nói như vậy đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo hình như suy nghĩ đến điều gì, bà nhìn chằm chằm Dư Chu trong chốc lát, thấy hắn mặt mày vẫn thản nhiên, mới nói.
"không phải là tốt nhất, sau này đừng có làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa, cá ở trong sông ngươi muốn dùng tay bắt là bắt được hay sao?, nếu không phải Thúc của ngươi vừa vặn đi ngang qua, không biết bây giờ ngươi bắt cá hay là cá bắt ngươi."
" Ta bảo đảm chuyện như vậy sau này sẽ không sảy ra nữa. "
Dư Chu quyết đoán nhận sai, trước tiên không quản việc này đến cùng là sảy ra chuyện gì, nếu lúc nảy người nói bắt cá là hắn, vậy muốn nhận sai cũng phải là hắn.
Huống hồ chuyện dùng tay không bắt cá này, xác thực là không thể nào não tàn hơn nữa.
Thấy hắn tỏ thái độ nhận sai nhanh chóng như vậy, Trần Thẩm Tử rất hài lòng, ngữ khí lúc này mới hoà hoãn xuống.
" Nhìn sắc mặt ngươi còn không quá tốt, vẫn là tiếp tục nằm xuống nghĩ ngơi tiếp đi, Ta và Thúc ngươi phải về trước đây, còn nhiều công việc phải làm, cơm tối không cần làm, để ta kêu Phong ca của ngươi đem tới cho."
Nói xong bà liền đứng dậy rời đi, Dư Chu bây giờ mới phát hiện trong phòng còn có một người khác, chỉ là bị cái mạn giường chặn lại, người đó cũng không lên tiếng, hắn mới không phát hiện ra.
Mắt thấy hai người đã bước tới ngưỡng cửa, Dư Chu mới phản ứng lại vội vàng hô lên : " Đã phiền phức Trần thúc cùng Trần Thẩm Tử."
Trần thúc nghe thấy vậy quay người lại hướng hắn gật đầu một cái xem như đáp lại, tiếp đến giúp hắn đóng cửa đại môn lại.
Nhìn cánh cửa đã được đóng chặt, Dư Chu vội vã làm mình bình tĩnh, cố gắng xắp xếp lại từng chuyện xảy ra liên tiếp không thể dùng khoa học giải thích này.
Hắn xảy ra tai nạn xe cộ là thật không thể nghi ngờ, hơn nửa tình huống lúc đó, mặc dù hắn là người trong cuộc, Dư Chu cũng cảm thấy bản thân hắn không có khả năng còn sống sót.
Sau đó hắn xuất hiện ở đây, bị xem thành một người khác nhảy sông tự tử, đồng thời nắm giữ một đoạn ký ức không thuộc về mình.
Tất cả những chuyện này làm cho hắn không thể không nghĩ đến hai từ " xuyên không" này.
Làm một thanh niên thời đại mới, Dư Chu đối với hai từ xuyên không không hề xa lạ gì, chỉ là không nghĩ tới có một ngày loại chuyện này sẽ phát sinh trên người mình.
Ngồi ở trên giường ngây ra một hồi, Dư Chu cố nén cơn đau đầu, định kiểm tra xem đồ vật trong phòng.
Bất kể như thế nào, nếu hắn đã xuyên qua đến cái nơi còn chưa biết tên này, đây là ông trời cho hắn thêm một cơ hội sống sót , không có khả năng kêu hắn từ bỏ.
Chỉ có điều ký ức của hắn hiện tại trừ chuyện biết nguyên thân rơi xuống sông ra, đối với những chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì , hắn phải nhanh chóng... Nắm được một ít tin tức mới được.
Ánh sáng trong phòng hơi tối tăm, Dư Chu quét mắt một lược, đi đến phía cửa sổ, giơ tay đẩy ra cánh cửa sổ bên trên dán từng tầng từng tầng dày đặc những tấm giấy đầu ố vàng .
Cửa sổ mới hé ra một khẽ hở, gió lạnh từng cơn nhanh chóng chen nhau thổi vào, lạnh đến mức hắn không nhịn được đánh một cái rùng mình.
Hắn vẫn đứng đấy động cũng không động, chỉ bình tĩnh nhìn ra phía bên ngoài mênh mông ruộng đất cùng rừng núi cao cao kia.
Từng mẫu lúa mạch được trồng xanh mướt, cùng với hoa cải dầu đang chín, những nụ hoa chen nhau nở ra vàng ươm từng mảng lớn.
Dư Chu từ nhỏ ở nông thôn lớn lên, nhìn thấy thực vật bên ngoài cùng với nhiệt độ hiện nay, hắn phỏng đoán hiện tại hẳn là đầu xuân.
Vạn vật thức tỉnh, sinh mệnh phồn thịnh, khởi đầu của mùa màng mới, có lẽ hắn cũng được tính như một khởi đầu mới, một cuộc sống mới.
Tính cách của Dư Chu từ nhỏ đã luôn tự mình cố gắng không chịu thua, không phải như vậy cũng sẽ không ở thời kỳ cấp ba trong tình huống người thân trong nhà đồng thời qua đời, chỉ bằng sự cố gắng của chính mình giãy giụa đến bốn năm học kỳ, sau khi tốt nghiệp cùng bạn bè đồng thời sáng lập ra sự nghiệp của chính mình.
Cho nên đứng ở đấy một lúc lâu, tâm tình nặng trĩu của Dư Chu rất nhanh đã trở nên kiên định.
Gió lạnh thổi tới làm đầu óc con người ta tỉnh táo hơn, tuy là như vậy nhưng cái thân thể mới này của hắn hiện giờ không thích hợp hứng gió nhiều.
Lại thêm một trận gió lạnh thổi tới, Dư Chu xoay người bắt đầu kiểm tra đồ vật trong phòng.
Đồ đạc trong phòng rất ít, nhờ ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, liếc mắt một lược là có thể nhìn rõ ràng mọi thứ trong phòng, một chiếc giường, một chiếc tủ đựng quần áo, một cái bàn, một cái ghế dài.
xem cách bài trí này quả là đơn sơ đến không thể đơn sơ hơn.
Có một việc nằm ngoài dự liệu của Dư Chu, trên bàn cư nhiên bày hai quyển sách, nhìn chữ bên trên bìa sách hắn vô cùng quen thuộc (Tam tự kinh) cùng với ( ấu học quỳnh Lâm).
Dư Chu vui mừng lật qua lật lại, kết quả không tìm được thông tin mình muốn, trái lại đối với chữ bên trong quyển sách rơi vào trầm tư.
Đại Viêm năm 127.
Hắn không quá rõ ràng trong lịch sử có hay không một vị hoàng đế có niên hiệu là Đại Viêm, nhưng có một điều có thể khẳng định, chưa có vị hoàng đế nào tại vị vượt quá trăm năm.
Chẳng lẽ tính bằng triều đại.
Nhưng trong lịch sử ghi chép lại chẳng có triều đại nào có tên gọi là Đại Viêm a.
Dư Chu không nhịn được mà tưởng tượng phong phú trong đầu một hồi , chẳng lẽ hắn xuyên đến một triều đại không có trong lịch sử. ?
Rất nhanh suy đoán của hắn đã được chứng thực.
Bởi vì lúc kiểm tra các căn phòng khác, Dư Chu tại phòng bếp thấy được ớt khô cùng với bắp ngô phơi khô được treo bên trên vách phòng.
Hai thứ đồ này đều là cuối thời kỳ nhà Minh mới truyền vào trung quốc, mà từ Hán vũ đế bắt đầu, trong lịch sử hắn được học, chẳng có triều đại nào có niên hiệu là Đại Viêm.
Dư Chu nhìn hai món đồ vật này, trong lòng vừa vui vừa có chút mất mát.
làm hắn vui mừng là khi nhìn thấy hai món đồ vật này có thể đoán ra niên đại này nóm ăn hay thực vật đều rất phong phú.
Thấy mất mát là vì trong một niên đại không có trong lịch sử, vậy liền không thể biết trước được những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai, như vậy hắn hoàn toàn không thể giống như trong phim ảnh, mở rộng bàn tay vàng.
Thu hồi cảm xúc mất mát vừa mới xuất hiện thoáng qua, hiện tại việc chủ yếu hắn muốn làm nhất bây giờ là lắp đầy cái bụng đã.
Tòa nhà này tổng cộng có ba gian phòng đất, một phòng bếp, hắn đã kiểm tra xong, một gian là phòng ngủ của hắn lúc nảy mới tỉnh lại , mặc khác còn có hai gian phòng, một gian ở nhà chính, một gian còn lại lúc trước chất có người ở qua, căn phòng đó hiện giờ đang chứa các loại dụng cụ làm nông cùng nhiều thứ tạp vật khác.
Ba gian phòng điều có một đặc điểm chung, chính là cho dù hắn đã tìm rất nhiều lần, đều không tìm thấy một chút đồ vật có thể ăn hay là một đồng tiền đều không có.
Xem ra chỉ có thể trong cậy vào cái phòng bếp kia thôi.
Dư Chu trầm mặc nhìn một cân gạo lứt bên trong hũ chứa gạo, lại trầm mặc nhìn sang đám bắp ngô còn được khoảng sáu bảy bắp đang treo lủng lẳng trên tường.
Cũng khó trách nguyên chủ sau khi uống say, nhìn thấy cá trong sông liền không nhịn được nhảy thẳng xuống bắt không hề do dự.
Trong nhà chỉ còn có chút lương thực, coi như nguyên chủ là một người tiết kiệm đi nữa, nhưng nếu cho một người nam nhân trưởng thành ăn nín nhín đi nữa, nhiều lắm trong vòng một tuần bảo đảm sẽ không chết đói.
Nếu muốn mỗi ngày đều ăn no, phỏng chừng trong vòng ba ngày mấy thứ thức ăn này sẽ hết sạch.
Dư Chu đứng trong cái nhà nghèo rớt mồng tơi này rơi vào trầm tư, hắn đang nghĩ làm cách nào trong thời gian ngắn có thể kiếm được một chút tiền, bây giờ mới đầu xuân nếu nhà hắn có trồng trọt cũng phải đợi đến mùa thu hoạch, không chừng lương thực chưa lớn hắn đã chết đói rồi.
Cũng không thể trong vòng nửa năm kế tiếp, vì duy trì sự sống của mình đều hái rau dại mà ăn sao?.
Dư Chu không nhịn được mà lắc lắc đầu, có chút hối hận lúc trước mình không xem thêm mấy quyển sách xuyên không này nọ, nói không chừng sẽ học được nhiều kỷ năng sống.
Không đợi hắn nghĩ ra biện Pháp gì, một giọng nam chất phác từ phía ngoài cửa vang lên.
" Dư Chu, ngươi đã dậy chưa?"
" Đã dậy " Dư Chu nghe thấy nhanh chóng đáp , sau khi đáp lại, trong lòng có một cảm xúc thật vi diệu chợt loé lên, sau đó là vui mừng, hóa ra tên nguyên chủ cũng gọi là Dư Chu trùng tên với hắn, như vậy rất tốt sau này không cần dùng tên gọi của người khác.
" Nghe mẹ ta kể, xế chiều hôm nay ngươi rơi xuống sông, hiện giờ không sao rồi chứ?" nghe tiếng nói, người cũng đã đến bên ngoài phòng bếp.
Dư Chu nhìn dáng vẻ người tới tuổi tác chừng hai mươi, mặt mày cùng Trần thúc có vài phần giống nhau, trong tay đang cầm theo một cái hộp đựng cơm,hắn đoán đây chắc là nhi tử của Trần thúc, Trần Phong, liền cười nói : " Đã không sao".
" Vậy thì tốt ", Trần Phong gật đầu một cái, đem cái thực hạp đưa cho hắn, " Đây là nương kêu ta mang đến cho ngươi."
Dư Chu gật đầu nhận lấy, cầm thực hạp mang vào nhà bếp đổ thức ăn qua chén nhà mình, hắn còn tiện thể dùng nước rửa sạch sẽ chén bát rồi mới đưa trả cho Trần Phóng, lại nói : " Đa tạ. "
Lúc nhìn thấy Dư Chu cầm chén bát đi đổi, Trần Phong không nhịn được hơi nhíu mày, chờ tới khi thấy Dư Chu đem chén bát rửa sạch sẽ trả lại đây, ánh mắt hắn đã trợn rõ to, ngơ ngác nữa ngày mới dặn dò một câu : " Ngày hôm nay ngươi vừa mới ngâm nước đừng để gió thổi tới , ăn xong thì đi ngủ sớm một chút."
Lúc xoay người rời đi, không biết nghĩ tới điều gì, liền quay đầu lại thử thăm dò nói : " Cũng đã vào đầu mùa xuân , ruộng đất cũng nên bắt đầu bận rộn rồi. "
Dư Chu trên tay đang bưng cái chén, nghe vậy nghiêm túc đáp : Đa tạ đã nhất nhỡ."
Trần Phong nghe hắn lại nói đa tạ, lung tung gật đầu một cái, ánh mắt hơi hoảng sợ như bị thứ gì dọa đến, lúc bước ra cửa xuýt chút nữa vấp phải bậc thềm ngã sấp xuống, hơi lão đảo vài bước mới đứng vững, nhịn không được nói lầm bầm một câu.
" lần này rơi xuống nước, uống nhiều nước quá nên đã tỉnh ngộ sao.? "
Dư Chu nghe thấy câu hắn nói tóc gáy đều dựng đứng lên, nghĩ thầm phải nhanh chóng tìm một lý do làm cho mọi người tiếp thu chuyện tính cách hắn đã thay đổi mới được.
Xem phản ứng vừa rồi của Trần Phong, nguyên chủ rất có thể là một người lười biếng không muốn làm việc, phỏng chừng trước đây mấy người Trần Thẩm bọn họ đưa thức ăn tới , vị nguyên chủ này cả cái bát đều không thèm rửa đi.
Nguyên chủ Tính cách hay xử sự làm người đều hoàn toàn không giống hắn, nếu bị người khác ghi ngờ hắn chỉ có thể đưa ra câu nói vạn năng, "mất trí nhớ" có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề.
Nhìn thấy Trần Phong đã ra khỏi sân, Dư Chu mới cuối đầu nhìn bát cơm trên tay.
Cơm trộn với bắp để nấu, bên trên có ba lát thịt Thái mỏng, một ít rau cần xào, một bát cơm như thế, tính ra lúc hắn khó khăn nhất trước khi xuyên qua cũng gần như vậy đi, đối với hắn mà nói chuyện này chưa tính là gì.
Thế nhưng đặt ở thời điểm hiện tại, đoán chừng là một đoạn thời gian dài sau này đều không ăn được đồ ngon gì.
Cho nên hắn ăn đến chậm rãi, ăn đến một hạt gạo đều không thừa.
Không biết là do rơi xuống nước, hay là do xuyên qua, sau khi ăn no, Dư Chu liền bị cơn buồn ngủ đột kích, thật vất vả chống đỡ đến lúc nấu chút nước ấm rửa mặt tiện thể lau tay lau chân, nhanh chóng leo lên giường ngủ.
.
Lúc tỉnh lại, mặt trời đã sắp lên cao, tối qua ăn bát cơm kia đã tiêu hóa đến không sai biệt lắm,hắn bây giờ cũng không tính là quá đói
Ở phòng bếp nhìn một vòng, lúc nhìn đến hủ gạo gần tới đáy, Dư Chu thở dài một hơi, đi ra khu hàng rào nhỏ được làm từ trúc, quyết định đi vòng quanh xem xem có thể tìm được thực vật gì để ăn không.
Số hắn cũng may, mới đi ra cửa liền nhìn thấy Trần Thẩm cầm theo cái giỏ thức ăn, từ đầu bên kia sân đi ra.
Hắn vội vã đi nhanh tới trước mặt Trần Thẩm, cười hỏi : " Thẩm , rau cần ngày hôm qua ngày xào cho ta hái ở chỗ nào vậy ạ?"
Trần Thẩm chỉ vào sườn núi cách đó không xa nói : " đấy, từ nơi đó vòng qua, bờ đê dưới chân núi mọc không ít, mới mọc còn rất non, đem đi xào cũng rất ngon."
" đa tạ Thẩm, bây giờ ta qua đó nhìn xem. " Dư Chu gật đầu một cái đáp lễ, liền đi về hướng Trần Thẩm chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro