CHƯƠNG 27
Chương 27: Dự định của Reese. . .
Editor: Vĩ không gei
**********
Tốc độ của Reese rất nhanh, Hàn Chưởng mới chỉ tựa vào cổ sói mềm mại, lập tức cảm nhận được không khí xung quanh yên tĩnh lại.
Không đợi anh hồi thần lại, cảm giác vững vàng dưới chân biến mất, sau đó nhanh chóng bị người ta ôm vào lòng.
Ngây người bị Reese ở hình người bỗng nhiên bế lên, Hàn Chưởng giãy giụa muốn nhảy xuống, lại bị đối phương đè lại.
Cánh tay rắn chắc siết lấy cơ thể tương đối nhỏ xinh, ánh mắt của Reese hơi trầm, bàn tay lớn dán lên mông của Hàn Chưởng, hơi siết nhẹ lại.
Giống như bị điểm huyệt, Hàn Chưởng thoáng chốc cứng đơ người, không dám động đậy.
Hành động này, quá nguy hiểm rồi. . . . . .
Anh đã cảm nhận được chỗ kia của đối phương cứng cứng, chọc vào chỗ nào đó gần đùi mình.
Để mặc đối phương bế mình vào hang động, nhịp tim của Hàn Chưởng tăng nhanh.
Trời còn chưa sáng, cho nên cả sơn động một màu đen thui, thị lực có hơi "yếu ớt" của Hàn Chưởng căn bản không nhìn thấy gì, đã quen với ánh sáng lại đột nhiên chui vào bóng tối, thật sự có chút khó thích ứng.
Như cảm nhận được Hàn Chưởng mất tự nhiên, Reese buông Hàn Chưởng ra, không biết lấy đâu ra một món đồ, nhất thời cả hang động sáng bừng lên.
"Hỏa mộc?" Hàn Chưởng kinh ngạc, miếng hỏa mộc này không phải chính là miếng đã để trong căn nhà gỗ nhỏ của mình mấy ngày nay sao?
". . . . . ." Reese vẫn giữ nét mặt than, không trả lời.
Nhìn quanh hang động, tìm một chỗ để treo hỏa mộc lên, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Hàn Chưởng, nhìn chằm chằm anh không rời mắt.
Bị ánh mắt của hắn nhìn có hơi sợ, Hàn Chưởng cứ có cảm giác đối phương sẽ lao tới đè mình xuống bất cứ lúc nào, không khỏi im lặng dịch xa một chút.
Dường như Reese cũng phát hiện, nhưng không nói gì, chỉ là tròng mắt đen tới mức phát sáng, sau đó lại dịch tới chỗ mà Hàn Chưởng vừa dịch tới.
Hàn Chưởng 囧, lại dịch về phía bên kia một chút.
Reese tiếp tục im lặng, chỉ là lại đi từng bước về phía Hàn Chưởng.
Hai người cứ chơi trò ngươi chạy ta đuổi như vậy, Hàn Chưởng bước một bước nhỏ, Reese lại bước một bước lớn, sau đó khoảng cách của hai người ngày càng gần hơn.
Rất nhanh, Hàn Chưởng đã tới bên cạnh giường đá, mà Reese cũng cách anh chưa tới 5cm.
Hàn Chưởng đen mặt, đang định tiếp tục xê dịch, cánh tay lớn của Reese liền vươn ra kéo anh lại.
". . . . . ." Im lặng gào thét, Hàn Chưởng chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên thay đổi, sau đó khuôn mặt đàn ông thô kệch không tính là anh tuấn phóng đại trước mặt mình.
Kinh ngạc nhìn Reese trước mặt, Hàn Chưởng bỗng nhiên không biết nên nói gì.
". . . Cẩn thận." Reese nói.
"Hả?" Hàn Chưởng không hiểu, ngoảnh đầu nhìn lại mới phát hiện Reese đang ôm mình đứng cạnh giường đá, nếu vừa nãy Reese không ôm mình lại, có lẽ anh đã ngã xuống giường rồi.
". . . . . ." Hàn Chưởng có cảm giác nghẹn lời, sao anh cứ cảm giác từ khi tới nơi này, phản ứng của mình chậm đi 10 lần, ngay cả chỉ số thông minh cũng giảm xuống mấy mức.
Không nói gì quay đầu lại, lại không biết khoảng cách giữa hai người giờ đã gần tới mức nào. Vừa mới quay đầu lại, mũi của Hàn Chưởng vừa khéo cọ vào miệng Reese.
Cảm giác thô ráp lướt qua chóp mũi, Hàn Chưởng sửng sốt, nhẹ nhàng ngẩng đầu. Hai mắt Reese trầm lặng, ánh mắt nhìn anh có hơi nóng rực.
"Ờm. . . Reese, có thể buông ra trước được không?" Không muốn giữ không khí hơi quái dị này, Hàn Chương xấu hổ mở miệng.
Lực tay của Reese lớn hơn, ôm người càng chặt, nhưng lập tức lại buông ra, đứng dậy trải một lớp da thú, đặt Hàn Chưởng lên giường đá, lại cẩn thận đắp cho anh một tấm da thú.
". . . . . . Ngủ trước một lúc đi." Reese xoa xoa cái đầu Hàn Chưởng duy nhất lộ ra ngoài, nhỏ giọng nói.
Hàn Chưởng đảo mắt khinh bỉ, giờ trời đã sáng rồi, còn ngủ cái gì nữa. Nhưng thấy đối phương như vậy, nếu mình không ngủ có lẽ hắn cứ nhìn mình chằm chằm cả ngày mất.
Bất đắc dĩ nhắm mặt lại, Hàn Chưởng dịch người vào trong da thú như đang ngủ đông.
Reese đứng bên giường mấy giây, sau đó đi vào sâu trong hang, tìm kiếm một hồi không biết đang tìm gì.
Có lẽ do chuyện đêm qua, Hàn Chưởng nhắm mắt liền thật sự ngủ luôn. Trong lúc ngủ còn mơ màng biết được Reese đã chỉnh chăn cho mình mấy lần.
Nhặt da thú bị đá xuống đất lên cẩn thận đắp cho Hàn Chưởng, nhìn chằm chằm sắc mặt không hề đề phòng lúc ngủ một lát, Reese bỗng nhiên cảm thấy miệng hơi khô nóng.
Liếm liếm môi, sau đó nhẹ nhàng ghé sát, cho tới khi hai mặt kề sát vào nhau.
Cẩn thận chạm lên trán đối phương, dọc theo đường cong khuôn mặt đi xuống, cho tới khi tới đôi môi đã thu hút mình từ lâu.
Cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm vài cái, vì sợ đánh thức đối phương, Reese không dám dùng sức, chỉ ăn vụng chút đậu hũ cho đỡ thèm thôi.
Nhìn thấy khuôn mặt vẫn đằm chìm trong mộng đẹp, Reese hơi nghi ngờ.
Lúc trước sao lại cứ thế chọn em ấy nhỉ? Rõ ràng mình không phải người tùy hứng gì, nhưng mới chỉ liếc mắt một cái đặt nửa đời còn lại lên người tên nhóc này.
Nhưng mà. . . . bàn tay lớn thô ráp kia xoa làn da tương đối nhẵn nhụi non mịn so với người thú, trong mắt Reese lộ ra vẻ dịu dàng không dễ phát hiện.
Lần này, là em tự theo ta về, sau này, không được hối hận. . .
Bàn tay to tìm được tay Hàn Chưởng nắm lấy, Reese nhếch môi, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn khuôn mặt nhìn trăm lần không chán kia.
Mà Hàn Chưởng trong lúc ngủ mơ hoàn toàn không biết chuyện mình bị gặm đậu hũ non.
Một giấc này Hàn Chưởng còn ngủ khá ngon, có thể do trong lòng đã dần chấp nhận Reese, sau khi có hắn bên cạnh, đã có thể tạm thời thả lỏng cảnh giác từ khi tới dị thế tới nay. Trong lòng thả lỏng, người tất nhiên cũng thả lỏng theo, cho nên lúc Hàn Chưởng tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
Vươn vai một cái, tay lại bị nắm lấy, Hàn Chưởng nhíu mày, Reese đã nắm tay anh tới trước mặt.
". . . Đi." Xoa xoa chút tóc rối của Hàn Chưởng, Reese phun ra một chữ.
Đi? Đi đâu? Hàn Chưởng tràn đầy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Reese.
Reese không để ý anh giãy giụa, bỗng nhiên bế anh dậy đặt ở một bên, sau đó thu hết da thú lại.
Lúc này Hàn Chưởng mới thấy cửa động đã có một bao lớn màu đỏ không biết từ bao giờ.
Tò mò đi tới, Hàn Chưởng phát hiện cái bao kia hơi quen mắt.
"Rắn." Reese giữ khuôn mặt trăm năm không đổi sắc, chỉ chỉ cái bọc.
Hàn Chưởng nhất thời nhớ tới con mãng xà đỏ từng đuổi giết mình, nhớ rõ lúc đó con rắn kia còn bị mình ép Reese nhất định phải mang về.
Đang nghĩ ngợi, một chén gì đó được đưa tới trước mặt.
Cái gì vậy? Hàn Chưởng đang định hỏi, lại ngửi thấy mùi hương từng ngửi qua.
Hai mắt sáng lên, Hàn Chưởng nhận lấy bát chứa chất lỏng màu trắng ngà tựa như sữa kia, uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa bát không cho Reese.
Vẻ mặt hơi thả lỏng, Reese nhận lấy bát, vuốt ve hai má Hàn Chưởng nói: "Ngoan. . . . . ."
Lại là ngoan? Hàn Chưởng trừng mắt, sao người này cứ coi anh như trẻ con thế?
Đem một ít đồ còn lại đi, Reese xác bọc da rắn, sau đó bàn tay to dắt tay Hàn Chưởng.
Hàn Chưởng giãy giụa không có kết quả nên từ bỏ, nhìn có vẻ Reese định đi xa, còn dọn dẹp mọi thứ khá sạch sẽ.
Như nhận thấy sự nghi ngờ của Hàn Chưởng, Reese nắm chặt tay anh, cúi đầu nói: "Chuyển nhà."
"Chuyển nhà?" Hàn Chưởng càng thêm khó hiểu, không phải đang ở rất tốt sao, chuyển làm gì, chuyển đi đâu?
Reese nhìn vẻ mờ mịt của anh, trong lòng ngứa ngáy, kề sát đầu liếm nhẹ một cái lên mắt anh.
Hàn Chưởng bỗng nhiên bị liếm, hơn nữa nơi bị đánh lén chính là mắt - một bộ phận nhạy cảm nhất ngũ quan, không khỏi nổi da gà.
Đợi "hung khí" càn quét mắt mình rời đi, Hàn Chưởng mở to mắt, Reese đã biến thành sói lớn đứng trước mặt.
Thấy Hàn Chưởng quay đầu lại, sói lớn lập tức ngồi chồm hổm xuống, đầu sói Reese quay lại, nháy mắt hai cai.
Ý muốn bảo anh leo lên sao? Hàn Chưởng không hề chần chừ, bài huấn luyện ở trường cảnh sát nhất thời phát huy tác dụng, nắm lấy lông của Reese, Hàn Chưởng lập tức leo lên.
Cảm giác Hàn Chưởng đã ngồi vững, móng vuốt của Reese cầm lấy bọc da rắn kia, chân sau phát lực, cả cơ thể to lớn bay lên trời, bay về phía mặt trời.
Lần này chuyển nhà, hắn đã lên kế hoạch từ lâu, con mồi gần đây ngày càng ít, khu vực của bộ lạc tộc Gấu hắn lại không muốn động vào, huống chi chuyện lần này của tên nhóc lại nợ nhà Brian một ân tình.
Hơn nữa sơn động này cách bộ lạc tộc Gấu thật sự quá gần, chẳng may tên nhóc này chợt muốn chạy tới, hoặc là một giống cái tộc Gấu nào đó thường xuyên chạy tới tìm tên nhóc này tâm sự này kia, như vậy cũng không ổn.
Sự chú ý của một người có hạn, Reese hy vọng Hàn Chưởng đặt hết tâm trí lên người mình, cho nên kiên quyết ngăn chặn hết thảy những thứ có thể thu hút ánh mắt của em ấy.
Bởi vậy, chuyển nhà vô cùng cấp bách.
Vỗ tay đen đét cho dự tính trong lòng, Reese càng nghĩ càng thấy hành động chuyển nhà vô cùng chính xác, tâm trạng cũng tốt lên, còn suy nghĩ về cuộc sống sau này. . . . . .
"À húuu ~~" Tiếng sói hú vang lên trong không gian, đuôi lớn màu đen của Reese lắc lắc phía sau, mặc dù lông đen bao trùm đầu sói, nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng nghe được tiếng hú cực kỳ khí thế của hắn cũng biết tâm trạng của chủ âm thanh đó vui sướng cỡ nào.
Hàn Chưởng bị tiếng hú bất thình lình dọa sợ, phát hiện tiếng hú dọa người đó là do con sói bên dưới phát ra, trừng hai mắt hung hăng véo một cái lên làn da lông phía dưới.
Thịt trên cổ bị véo, giọng của Reese lập tức tắt ngúm, chợt nhìn có hơi đáng thương.
Không dám làm bậy trước mặt giống cái nhà mình, Reese ngậm miệng lại, ngoan ngoãn bay đi.
**********
Hết chương 27.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro