Chương 6: Mối tình đầu
Bà nội của Tiểu Phàm là tổ trưởng tổ dân phố luôn cho rằng khoáng nam oán nữ không có lợi cho sự ổn định của xã hội, cho nên dốc sức mai mối giúp cho nam nữ quá lứa lỡ thì tiến tới sự nghiệp kết hôn. Tiểu Phàm trước đây thường tham gia mấy loại hoạt động này, hơn nữa thường bị nam nữ ngại ngùng lấy làm bia đỡ hẹn hò, bởi vậy được ăn rất nhiều kẹo, vì thế mà phải đánh răng đến khổ sở. Đây là vấn đề nói với người xa lạ, ở đây không đề cập tới.
Tiểu Phàm biết biểu muội Yên Thúy của Cửu a ca, bằng kinh nghiệm nhiều năm, nàng liếc mắt một cái cũng nhìn ra Yên Thúy thích Bát a ca. Yên Thúy mới mười ba tuổi, thân hình còn chưa nảy nở nhưng vừa nhìn cũng biết là một mĩ nhân tiềm năng, cùng Bát a ca đứng cùng một chỗ quả thật là một đôi bích nhân, xem người xung quanh dường như đều có ý tác hợp. Tiểu Phàm nghĩ các lão sư ở hiện đại thường dặn dò “Yêu sớm giống như đường dây điện cao thế, động vào một cái là đi đời nhà ma” để ra sức chia loan rẽ thúy, giống như ở nơi này, có khối người mười ba mười bốn tuổi đã xuất giá, nếu đưa đến hiện tại thì lão công các nàng chính là đã phạm tội. Nhưng mà nhập cảnh tùy tục, thiếp đã có tình, chàng cũng không tất đã vô tâm, thôi thì trợ giúp một chút vậy.
Đáng tiếc chính là Yên Thúy rất không thích Tiểu Phàm, cho rằng nàng tướng mạo bình thường, cử chỉ thô lỗ, đáng giận nhất là còn cùng Bát a ca cùng tiến cùng ra, cho nên đối với hành động vứt cành ô liu (giúp đỡ) của Tiểu Phàm xem thường mà chống đỡ. Bát a ca cũng không cảm kích, mỗi lần nàng kéo bọn họ đứng chung, khuôn mặt hắn sa sầm như nàng là kẻ thù giết cha hắn vậy.
Tiểu Phàm cảm thán: Ta vốn đem lòng hướng về trăng sáng, tại sao trăng sáng lại chiếu xuống kênh mương, cảm thấy không có gì thú vị, không thèm làm nữa.
Ngày hôm đó, hai người ở chỗ Cửu a ca lại đụng phải, Yên Thúy hai mắt để trên trán khinh thường nói: “Đồ xấu xí, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”.
Tục ngữ nói tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất, Yên Thúy nhiều lân khiêu khích, Tiểu Phàm cũng không thừa hơi để ý tới, nhưng hôm đó vừa vặn đúng lúc Tiểu Phàm gặp dịp MC (‘chu kỳ kinh nguyệt ’ ấy ạ) đến, đồ dùng vệ sinh ở cổ đại thực không dám khen tặng, Tiểu Phàm trong bụng đã có chút nóng nảy. Bị Yên Thúy nói câu kia lửa giận lại bùng lên, trả lời một cách mỉa mai: “Xấu thì đã sao, ít nhất người khác yêu quý ta vì ta là người thế này, không như ngươi,dĩ sắc sự nhân”.
Lời này nói ra có chút sỉ nhục người, Yên Thúy lập tức đỏ mắt, Tiểu Phàm nắm thành đấm, cố sức vượt lên. Bát, Cửu, Thập a ca nghe thấy động tĩnh chạy đến, vội vàng tách hai người ra “Chuyện gì thế này? Đây là như thế nào?”
Yên Thúy dựa vào Cửu a ca khóc, Tiểu Phàm bị Bát a ca ôm lấy, càng hoa tay múa chân kêu to “Cho ngươi chút màu lại còn định mở phường nhuộm”.
Bát a ca nói câu “Cửu đệ, ta đi trước” liền lấy tư thế nhổ củ cải lôi Tiểu Phàm đi.
Đến xe ngựa, Bát a ca buông tay, hỏi “Vừa rồi là xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Phàm trong lòng tức giận gắt hắn “Họa thủy!” Đều vì cái lam nhan họa thủy này, làm cho người thương hoa tiếc ngọc nàng đây có mỹ nhân mà không được thân thiết, còn bị ép lạt thủ tồi hoa (thủ đoạn độc ác???), tức giận không thèm để ý tới hắn.
Bát a ca sửng sốt “Đâu liên quan gì tới ta?”
Tiểu Phàm tức giận nói “Ngươi đừng nói không biết Yên Thúy thích ngươi, nàng tưởng ta với ngươi có quan hệ nên tìm ta gây phiền phức. Hừ! Ta không thể làm sáng tỏ hư danh này, nàng càng nghĩ ta thế nào ta càng làm cho thành thế đó”. Tiểu Phàm dừng một chút “Này, ngươi ăn ngay nói thật, ngươi có thích nàng hay không?”
Bát a ca “Nàng vẫn còn là một đứa trẻ, ta vẫn luôn xem nàng như muội muội”
“Thật sự?”
“Thật sự!”
“Ngươi không gạt ta?”
“Ta gạt ngươi làm gi?”
“Cũng phải, nhìn ngươi cũng không giống kẻ biến thái thích luyến đồng”
“Cái gì mà loạn thất bát tao thế!”
“Được rồi, không cho ngươi cùng nàng, hai chúng ta cũng tốt, tức chết nàng”
“Ân oán của hai người tại sao lại lôi ta vào?”
“Ngươi chính là căn nguyên tai họa, hơn nữa giải quyết xong ngươi cũng có lợi. Tuy rằng ta không xinh đẹp, hợp với ngươi có tính cách nha, không phải có câu này sao, không sợ không tư sắc, chỉ sợ không đặc sắc, ta đủ đặc biệt đi? Ngươi không phải xem Yên Thúy là muội muội sao, vì tránh cho ngươi hướng vực thẳm loạn luân, ta liền hy sinh một chút, giúp ngươi chặt đứt ý niệm trong đầu nàng”.
Bát a ca chắp tay vái “Thật cảm tạ ngài, ta không dám phiền ngài đại giá, ta tự mình nghĩ biện pháp”
Tiểu Phàm ngoảnh mặt làm ngơ “Ngươi đã có người mình thích sao?”
“Không có” thanh âm cố nhịn giận.
“Thật tốt quá, ta cũng không có, như vậy mọi người đều không chịu thiệt, người ta nói mối tình đầu thường không thành công, ta quên mình vì người làm mối tình đầu của ngươi, về sau ngươi gặp được người trong lòng chân chính khả năng thành công càng cao. Ngươi xem ngươi trẻ tuổi, người không phong lưu uổng thiếu niên, lẽ nào ngươi muốn hai mươi năm sau cảm thán ‘Đã từng có một đoạn tình cảm chân thành xảy ra trước mắt, ta không biết quý trọng’? Ta thì không sợ, chúng ta ở kia có thể tự do luyến ái, tùy thời đều có cơ hội. Ngươi thì thảm rồi, nói không chừng ngày nào đó liền bị chỉ hôn, ngươi cũng chỉ được manh hôn, vạn nhất thú (cưới) phải người đàn bà đanh đá, lúc nào cũng nhìn chằm chằm ngươi, ngươi liền không cảm nhận được tư vị tình yêu”.
Tiểu Phàm càng nói càng có loại hưng phấn hy sinh vì nghĩa “Ngươi yên tâm, sự trong sạch của ngươi được đảm bảo, chúng ta nói ngây thơ luyến ái, không cần thiên trường địa cửu, chỉ cầu đã từng có, nhiều nhất được cầm bàn tay nhỏ bé, hôn cái miệng nhỏ nhắn. Qua mấy tháng, cố nhịn rồi sẽ trôi qua. Này, ngươi làm sao vậy? Kia là cái vẻ mặt gì?” (VTLH: Bị ngươi dọa được không?).
Bát a ca phục hồi một lúc mới khó khăn phun ra được một câu “Ngươi thật sự là nữ nhân?”
“Ngươi có ý gì?” Tiểu Phàm cố gắng ưỡn ngực “Ta đây tuy hơi phẳng một chút, vẫn có thể nhìn được ra là nữ nhân đi?”
“Dừng lại, dừng lại, ta còn chưa nói. Theo như ngươi nói hình như là rất oan ức cho ngươi? Hay là thôi đi”
“Không oan ức, không oan ức, nhà ngươi gia thế tốt, tiền không ít, tính cách tốt, dung mạo đẹp, xứng với ta kinh thế chi tài, chính là nữ tài lang mạo. Hơn nữa ta hiện tại đang rảnh rỗi, không có ai quản, hạ vũ thiên đả hài tử, nhàn trứ dã thị nhàn trứ*, vừa vặn xem thử tư vị tình cảm, sau này trở về có thể chuyên tâm kiếm tiền, uhm, có thể chuẩn đến ba mươi tuổi miệng ăn núi lở” Tiểu Phàm càng nghĩ càng sướng, rơi vào ảo tưởng không thể thoát ra được.
*Câu 下雨天打孩子, 闲着也是闲着: chỉ tính cần cù của người nông dân, người vùng Hồ Bắc đọc trại chữ giầy – hài tử – 鞋子 và chữ trẻ em – tiểu hài – 小孩 giống nhau. Câu này nghĩa nôm na là trời mưa rảnh rỗi nên ngồi làm giầy cỏ, nếu siêng năng một ngày có thể làm được vài đôi
Gân xanh trên đầu Bát a ca nhảy xình xịch “Ngươi lấy ta để giết thời gian?”
“Sao lại nói như thế? Nhiều nhất là lợi dụng lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi. Này, ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi cam chịu a”
Bát a ca nghẹn nãy giờ cũng hồi phục, xe ngựa vào phủ, nhóc kia không biết xấu hổ lợi dụng lúc gõ cửa, lủi mất tiêu.
Ban đêm, Bát a ca xoa xoa huyệt Thái Dương, trăn trở. Từ khi Tiểu Phàm ma tinh này rớt xuống, thần kinh của hắn liền lọt vào sự khiêu chiến trước nay chưa từng có, hỉ nộ ái ố nhất nhất bị nàng bức ra, sự ổn trọng lão thành trước giờ cũng có nguy cơ sụp đổ.
Đầu tiên là hỗn ăn hỗn uống, ta nhà lớn nghiệp lớn, lãng phí một chút cũng không có gì, ta nhịn; lại còn xúi giục hạ nhân không có trên dưới, không cùng tiểu nhân chấp nhặt, ta nhịn; lại còn trời đang mưa kéo ta đi dầm mưa, gọi là cái gì lãng mạn, hại ta nằm ba ngày, tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, ta nhịn; rõ ràng có thể công khai ăn gì đó lại hết lần này tới lần khác đến ngự thiện phòng trộm, nói như vậy còn có ý tứ, thôi được rồi, ta thừa nhận như vậy rất ngon, ta lại nhịn. Nhưng hôm nay lại đem chủ ý đánh lên đầu hắn, cái gì có thể nhịn chứ chuyện này không thể nhịn. Bát a ca hạ quyết tâm ngày mai khi trời sáng phải đi cự tuyệt nàng, nàng muốn tức giận liền mang nàng đi Hạo Nguyệt Lâu ăn bát trân yến*, hao tài miễn tai. Lập tức cân nhắc câu chữ, có thể cự tuyệt mà không làm nàng tổn thương.
*Bát trân (tám loại thực phẩm quý) theo Trung Quốc :Yến sào (tổ yến), hải sâm (sâm biển), bào ngư (nhím biển), hàu xì (sò huyết), lộc cân (gân hươu), cửu khổng (hàu chín lỗ), tê bì (da tê giác) và hùng chưởng (bàn tay gấu).
Sáng sớm hôm sau Bát a ca đi tìm Tiểu Phàm, ai ngờ hạ nhân nói nàng từ trướng phòng (phòng thu chi) cầm hai mươi lạng bạc đi ra ngoài, lời nói chuẩn bị một đêm không có nơi đến, đi lại có vẻ bất mãn. Cả một ngày tâm thần bất định, xong việc vội trở về nhà, hoàn hảo, hạ nhân báo nàng đã trở về.
Gặp mặt câu đầu tiên “Sáng sớm ngày ra ngươi đã đi đâu?”
“Đi mua y phục, yên chi thủy phấn (đồ trang điểm) gì đó”
Tập trung nhìn vào, quả nhiên đã thay đổi, không nghĩ đến củ khoai tây nhỏ này trưng diện vào nhìn cũng ra dáng thật, mặc vào nữ trang đúng là duyên dáng, thì ra mắt nàng long lanh như vậy, môi nàng hồng nhuận như thế, tựa như quả anh đào chín mọng, dụ người đến hái. Không đúng, lạc đề rồi, nhắm mắt lại, bình tĩnh, lại mở ra, dụ hoặc vẫn còn, vội vàng thay đổi tầm mắt, hỏi “Ngươi không phải không nhẫn nại trang điểm sao? Sao lại nhớ tới mua những thứ này?”
“Nữ nhân làm đẹp vì người mình thích nha, ôi chao, ngươi vội vàng chạy tới có việc gì không?”
“Ta, ta…” Không được, bị đôi mắt long lanh của nàng thoáng nhìn, lời nói diễn luyện qua vô số lần như thế nào cũng nói không nên lời, ôi “Không có việc gì, đến gặp ngươi”. Lẽ nào nàng quá bộ đến thế gian là để khắc hắn? Bát a ca không nói gì hỏi trời xanh, việc này thật quá tàn khốc!
“A, ngươi nhớ ta, không nghĩ ngươi nhanh bước vào trạng thái nhanh như vậy, ta ngay lập tức chuẩn bị cảm xúc”
Tiểu Phàm nhắm mắt rồi mở ra, thâm tình nhìn Bát a ca. Thần kinh Bát a ca lại một lần nữa bị hạ gục, khóe miệng run run, mắt không dám nhìn “Mắt ngươi bị rút gân sao?”
“Cái này gọi là ẩn tình đưa tình, ẩn tình đưa tình, ngươi có hiểu không hả?” Bị đả kích quá, Tiểu Phàm bóp cổ Bát a ca rống lên giận dữ.
Không được, quá gần rồi, hương thơm nhè nhẹ từ mũi bay thẳng vào trong lòng, mạt hồng nhuận làm hắn muốn hôn mê, nhất định phải bắt được nó. Rống giận quàng quạc đình chỉ, bởi vì miệng bị ngăn chặn, chân chính là nụ hôn đầu ngây ngô, đụng đau cái mũi, đập đến cái răng, va bị thương môi, cắn phải đầu lưỡi.
Không có tình cảm mãnh liệt lúc bắt đầu, không có nhu tình mật ý, hai người che miệng, hít ngụm khí lạnh, chất vấn nhau “Mũi ngươi sao lại cứng như vậy?” “Răng ngươi sao lại sắc như thế?”
Lúc xa nhau, trở về chỗ cũ, mới hối hận. Một người nghĩ, rõ ràng phải đi cự tuyệt, sao có thể sa vào phi mỹ nhân kế? Có điều đôi môi kia quả thật rất mềm mại. Cả một đêm trằn trọc không ngủ được.
Ngày thứ hai gặp nhau, Tiểu Phàm nhớ lại thấy xấu hổ, biện pháp tốt nhất là giả bộ không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện một cách bình tĩnh. Bát a ca lúc đầu có chút xấu hổ, sau thấy Tiểu Phàm vẻ mặt bình thường, có chút mất mát, không nóng không lạnh đáp lời.
Tiểu Phàm nói một cách nghiêm túc “Chúng ta cần bình tĩnh vạch kế hoạch, lấy nửa tháng làm một giai đoạn, trước tiên là cầm tay, sau đó có thể hôn má, cuối cùng mới có thể hôn môi”. Dừng lại một chút “Nhất định phải làm theo kế hoạch, không được vượt mức quy định. Ngươi có ý kiến gì hay nói ra cùng thảo luận”. Nói xong kéo tay hắn.
Bát a ca cảm thấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy, có thể thấy được nàng không phải là không để ý, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lời cự tuyệt ra đến cổ họng liền nuốt trở lại, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia.
Bát a ca khẳng định bản thân đúng là điên rồi, lại có thể đồng ý cùng Tiểu Phàm làm ra chuyện hoang đường như vậy, rõ ràng biết không có kết quả, không nghĩ chính mình có thể hao tâm tổn trí vì chuyện nhi nữ tình trường, làm thế nào mà lại rơi vào tình cảnh nhàm chán này
Hắn càng hoài nghi ông trời cố ý chỉnh hắn. Buổi tối mỗi ngày hắn đều hạ quyết tâm muốn giải thoát, nhưng đến ngày thứ hai, chỉ cần bàn tay trắng mịn nhỏ bé kia nắm lấy tay, hắn ngoại trừ nắm chặt chính là nắm chặt.
Thậm chí có lần nhìn thấy Cửu đệ cùng cung nữ ở đằng sau cây làm chữ ‘Lữ’ (吕), hắn còn quan sát học hỏi một chút rồi mới tránh đi, dù sao thời gian cũng trôi rất nhanh, nửa tháng sẽ rất nhanh trôi qua.
Tiểu Phàm từ đó bắt đầu mặc nữ trang, nói rằng không thể để Bát a ca mang tiếng là đoạn tụ chi phích (ai đọc đam mỹ đều biết rồi nak) được, Bát a ca cười khổ: Ta còn thanh danh sao? Bên ngoài đồn đại hắn ở trong phủ giết người, quẳng xác vào hồ sen, ngay cả Khang Hy cũng từng hỏi qua, đợi biết là di chứng của sự kiện máu chó mới cười cho qua.
Tiểu Phàm theo tưởng tượng mà đóng vai bạn gái, Bát a ca cũng sung sướng mà thừa nhận.
Gạt được mọi người, chỉ có Cửu a ca là nhìn ra được chu ti mã tích (manh mối). Tiểu Phàm tham khảo chiến thuật mơ hồ đối phó với cẩu tử đội (paparazzi) của minh tinh ở hiện đại “Có việc này sao?”…”Không lầm chứ?”… “Nếu có ta sẽ nói cho ngươi đầu tiên”…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro