Chương 4: Không hòa thuận
Tiểu Phàm cùng Cửu, Thập a ca quen nhau trong một lần gia yến trong cung, vì là lần đầu tiên tham gia một bữa tiệc hoàng gia, Tiểu Phàm thực kích động, đã sớm tiến vào hội trường mở mang tầm mắt.
Khi Cửu, Thập a ca đến chỉ thấy một người ở trong chạy tán loạn, nhìn quần áo nam không ra nam, nữ không ra nữ, cũng không giống người trong cung.
(Về điểm này cần nói rõ một chút, Tiểu Phàm ngại trang phục tiểu thư phiền toái, vẫn mặc nam trang. Khang Hy cũng từng có ý kiến, nói ta không ngăn ngươi ăn mặc, vì sao phải làm bộ dạng như này.Tiểu Phàm trả lời là dù sao chính ta không thể nhìn thấy, cho các ngươi cảnh đẹp ý vui, lại muốn ta bận rộn cả ngày, không có lãi. Cho nên vẫn mang bộ dạng như thế đến).
Thập a ca tính cách mạnh mẽ, liền quát: “Nô tài nhà ai không có quy củ như vậy?”
Tiểu Phàm bên cạnh có đại boss, đương nhiên không sợ, hơn nữa tâm tình rất tốt muốn trêu chọc đứa bé này, làm ra vẻ ngạc nhiên: “Ồ, ngươi không biết ta?”
Thập a ca sửng sốt, Tiểu Phàm đau thương: “Ngươi thực sự đã quên ta?”
Thập a ca mê hoặc, chần chừ hỏi: “Ta biết ngươi sao?” (Ở giữa nhóm a ca, cách cách lục tục tiến vào, nghe bọn họ đối đáp).
Tiểu Phàm càng bi thương: “Ngươi đã quên, chúng ta mấy trăm năm trước từng kết duyên”.
Thập a ca cực kỳ áy náy, “Ta không nhớ rõ chuyện kiếp trước”. Khôi phục tinh thần lại sùng bái: “Ngươi thông linh được sao? Sao biết được chyện kiếp trước?”
Tiểu Phàm phiền muộn thở dài: “Khi đó trong gió xuân, ngươi đuổi theo làm ta chạy rất xa”.
Thập a ca hưng phấn, “Thật vậy chăng? Kiếp trước ta với ngươi là bằng hữu sao?”.
Tiểu Phàm tiếc nuối lắc đầu: “Kiếp trước ta gọi Lã Động Tân”. Chung quanh có người thông minh đã bắt đầu nở nụ cười.
Thập a ca còn đang hưng phấn: “Ta như thế nào? Có bản lĩnh không? Sẽ…”.
Cửu a ca đập mạnh một cái: “Ngu ngốc, bị người ta mắng làm chó”.
Thập a ca còn chưa hiểu, “Ta không có nghe thấy nàng mắng mà?”
“Chó cắn Lã Động Tân đã biết chưa?”. Một thanh âm tao nhã đang tiến vào. Tiểu Phàm nhìn lại, thì ra là Bát a ca, ánh mắt sáng lên cười cười xem xét nàng. Tiểu Phàm làm cái mặt quỷ, Bát a ca lắc đầu cười khẽ. Lúc này chung quanh có không rõ cũng hiểu được, tất cả đều cười vang.
Thập a ca đỏ mặt, reo lên: “Ngươi dùng mánh khóe”. Cửu a ca bên cạnh hừ nhẹ: “Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nam tử nào dám tiêu thụ?”. Tiểu Phàm ra vẻ trên cao không sợ lạnh: “Cho nên giang hồ đều gọi ta là Độc Cô Cầu Bại”.
Bát a ca ở bên bật cười, gõ nàng một cái: “Càng nói càng vớ vẩn, đây là Cửu a ca và Thập a ca”. Lại chuyển hướng giới thiệu với mọi người, ” Đây là Lịch cô nương”. Chung quanh một trận bừng tỉnh đại ngộ “À ~ ~” một tiếng.
Người nào đó vết thương chưa lành đã quên đau, lại nhảy ra: “Ngươi chính là chim sẻ vọng tưởng bay lên ngọn cây?”
Bát a ca vội quát bảo dừng lại: “Lão Thập, nói cái gì đấy?”
Tiểu Phàm lại không có vẻ gì là giận, mỉm cười, thân thiết nói: “Thập a ca, có rảnh thì nên phơi nắng nhiều”. Người chung quanh khó hiểu, Thập a ca cũng mờ mịt hỏi: “Vì sao?”
Tiểu Phàm nghiêm trang nói: “Phơi nắng cho đen đi, như vậy sẽ không có người mắng ngươi ngu ngốc” (“bạch” nghĩa là trắng, tiểu bạch còn để chỉ những người ngốc nghếch, vì thế TP bảo Thập a ca phơi nắng nhiều để đen, không còn là ‘tiểu bạch’ nữa).
(Trong một thời gian, lời thăm hỏi ân cần trong cung từ “Ăn chưa?” thành “Phơi nắng chưa?”- VTLH).
Lại có một lần Thập a ca lại phạm sai lầm, Bát a ca nhắc hắn, Tiểu Phàm lén đưa hắn tờ giấy nhỏ, viết “Huynh coi như ta là rắm chó, đem ta thả mau đi”, người kia thành thực nhắc lại, Bát a ca bật cười, không nói nữa, lúc này Tiểu Phàm nhảy ra kêu lên: ” Ôi chao hắn mắng ngươi là rắm chó!” Bát a ca biết nàng giở trò, vừa bực mình vừa buồn cười.
Về sau, Thập a ca thấy Tiểu Phàm còn có chút sợ hãi. Sau khi ở chung Tiểu Phàm phát hiện hắn tính tình thẳng thắn, không có tâm nhãn, tại nơi thâm cung quỷ dị này như thế cũng thật kỳ lạ. Căn cứ nguyên tắc bảo vệ loài quý hiếm, liền tận lực không bắt nạt hắn, nhưng mà có khi thấy hắn thực ngốc nghếch đáng yêu, vẫn nhịn không được muốn trêu chọc hắn. Thập a ca ở trước mặt Tiểu Phàm cơ bản là không phản kháng, bởi vì mỗi lần tranh cãi, nói chuyện thường rơi vào vực thẳm không biết trước được, cuối cùng kết quả là cắt đất đền tiền nhiều hơn, chờ hắn thiếu Tiểu Phàm mười lần đi chơi, mời khách ở Hạo Nguyệt lâu mười sáu lần, học chó kêu tám lần, trồng cây chuối mười ba lần… Sau, hắn rốt cuộc cũng hiểu được.
So với Thập a ca ngu ngốc, Cửu a ca còn khó đối phó hơn, bởi vì hắn cũng là kiểu lời nói ác độc. Thì ra Thập a ca cứ lao về phía trước, là do hắn ở bên cạnh cổ vũ, sau khi Thập a ca tỉnh ngộ, hắn liền từ sau sân khấu chuyển lên phía trước. Hai người gặp mặt liền đấu, đều có thắng bại. Tiểu Phàm nghĩ rằng ta tốt xấu gì cũng tiến hóa nhiều hơn ba trăm năm, không thể làm mất mặt hiện đại, dùng máy truyền tin liên lạc với hiện đại, mật mã học thuộc rốt cuộc cũng đã sử dụng được. Nghiên cứu ba ngày, thông hiểu đạo lý, tái chiến, cục diện nghiêng về một bên, Cửu a ca chắp tay xưng thần.
Ban đêm vội phát tin về hiện đại: “Dưới sự hợp sức, hợp mưu của cả nhà, ta rốt cuộc cũng giành được thắng lợi quyết định, nghiệm chứmg đầy đủ sự ưu việt của chủ nghĩa xã hội. Bên kia đáp lời: “Tránh kiêu ngạo, phấn đấu để có tiến bộ lớn hơn”.
Một ngày, Thập a ca thực hiện việc mời khách ở Hạo Nguyệt lâu, Bát, Cửu a ca có việc cần bàn, hẹn thời gian gặp mặt. Thập a ca và Tiểu Phàm đi chơi trước, Tiểu Phàm yêu cầu đi sòng bạc xem, người hầu đi theo tận lực khuyên không được, đành mặt mày ủ dột đi theo. Dạo qua một vòng, Tiểu Phàm ngồi bên bàn mạt chược, sờ soạng hai vòng đã thuộc quy tắc, Tiểu Phàm liền đưa thiên phú toán học vào, thắng được mấy người cùng bàn phải chửi mẹ mắng cha. Người sau nối tiếp người trước thay đổi mấy lượt, đợi đến giờ hẹn, trước mặt Tiểu Phàm đã có hai ngọn núi nhỏ. Dào dạt đắc ý đi đổi bạc, Thập a ca mãn nhãn sùng bái đi theo.
Đi vào Hạo Nguyệt lâu, Bát, Cửu a ca đã đến, Tiểu Phàm còn chưa thưởng thức bầu không khí bên trong, hào phóng đem bạc đập lên bàn: “Mau đem đồ ăn lên, đói chết lão nương ta”.
Cửu a ca hỏi vặn “Ngươi là lão nương của ai?”
Bát a ca vẻ mặt không đồng ý, Tiểu Phàm vẫn còn bất giác: “Ta đi quyến rũ lão cha ngươi, ngươi nói ta là lão nương của ai?”
Cửu, Thập a ca ngây người, Bát a ca vẻ mặt trầm xuống, trách nói: “Một nữ hài tử mà nói cái gì thế?”
Tiểu Phàm tự biết nói lỡ, không dám đáp lời. Cửu a ca sung sướng khi người gặp họa ” Cũng có lúc ngươi không nói được gì”. Không ai nói gì, bầu không khí rất yên lặng. Cái người hay mỉm cười đấy khi nổi giận lên rất có khí thế, ít nhất cũng làm Tiểu Phàm sợ hãi.
Qua loa ăn xong còn không biết được mùi vị, trên đường về Bát a ca vẫn còn xụ mặt, Tiểu Phàm chịu không nổi, kêu lên lấy lòng: “Vũ nhân, ta sai rồi, huynh đừng không để ý tới ta”.
Bát a ca lạnh giọng nói: “Ngươi hôm nay trong lời nói là lời một nữ hài tử nên nói sao? Ta không biết chỗ các ngươi như thế nào, không đến mức trên đường nói muốn quyến rũ người chứ?”
Tiểu Phàm thầm nghĩ bạn học của ta nói chuyện so với ta còn ‘bốc lửa’ hơn nhiều, đương nhiên lời này không dám nói ra, không thể để mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, còn phải mượn mái hiên nhà hắn trú mưa. Vì thế hai tay tạo thành hình chữ thập, “Ta sai rồi, ta sửa, ta về sẽ học thuộc >”.
Bát a ca sắc mặt hơi giận, Tiểu Phàm buồn bã đi qua, đưa ra thủ đoạn đối phó với lão ba, nhẹ giọng cầu xin hắn: ” Được rồi vũ nhân ca ca, huynh đừng giận, huynh xụ mặt thật dọa người, vừa rồi ta sợ tới mức không ăn được gì, giờ vẫn còn thấy đói”.
Bát a ca từ khi biết Tiểu Phàm tới nay, chỉ thấy nàng khóc lóc om sòm, làm sao gặp qua nàng làm nũng, Tiểu Phàm giọng nói vốn ngọt ngào, lại cố ý dài giọng, Bát a ca chỉ thấy ngực tê tê, mặt như thế nào cũng không giữ nguyên được, để lại một câu “Đáng đời!”.Rồi tìm ở bên đường xem có tiệm cơm hay không, lại ăn một chút.
Đến hai ngày sau, Bát a ca còn biết Tiểu Phàm đến sòng bạc, không thiếu được một phen trách cứ. Tiểu Phàm biện giải: “Mạt chược là quốc túy”.
“Cái gì quốc túy?”
Tiểu Phàm vừa thấy Bát a ca sắc mặt không tốt, vội giải thích “ Chính là cả nước đều mắng chửi”. Không có biện pháp, hai ngày trước vừa bị hắn dọa sợ khiếp.
Tự thề tuyệt đối không tái phạm, Bát a ca lại niệm nửa ngày, Tiểu Phàm nếu trong tay mà có gậy, chỉ sợ không nhịn nổi mà đánh hắn, đành phải yên lặng tính toán ở trong lòng “Năm năm là một con sông ngăn cách hai thế hệ, ba trăm năm là sáu mươi con sông như thế, đó là cả một biển lớn ngăn cách, ta phải thông cảm cho giới hạn lịch sử của hắn”.
Tiểu Phàm tuy so với Bát a ca nhỏ hơn mấy tháng, nhưng nói chung vẫn nhỏ hơn hắn nhiều, nên chỉ dựa vào vài món ăn nhỏ, Bát a ca vẫn dễ dàng tha thứ cho nàng. Sau khi trải qua việc này, Tiểu Phàm cảm thấy Bát a ca không cho phép ai coi thường, cũng không dám làm càn nữa. Hướng tới đoàn người đa mưu túc trí ở hiện đại yêu cầu rất nhiều câu danh ngôn, chuẩn bị làm một người có nội hàm, tranh thủ mở lời tất có điển (điển cố, điển tích). Bát a ca cảm thấy thật vui mừng.
Sau đó Thập a ca đến, Tiểu Phàm buồn bực hắn bán đứng chính mình “Ếch nhái so với ngươi còn nhiều nếp nhăn hơn, ngươi làm sao dễ dàng tự thú như vậy?”
Thập a ca nghe không hiểu, ngơ ngẩn hỏi “Cái gì nếp nhăn?”
Tiểu Phàm chỉ cảm thấy vô lực, mắng người cũng phải ‘nhập gia tùy tục’, thở dài “Chính là không có tâm nhãn.”
Thập a ca liên tục kêu oan, nói là do người hầu nói, Tiểu Phàm nói quản giáo bất lực cũng là sai lầm. Thập a ca vì lấy lòng nàng, cho nàng xem một vật quý hiếm. Tiểu Phàm vừa thấy liền cười nhạt: “Không phải là đồng hồ sao?”
Thập a ca cả kinh “Làm sao ngươi biết?”
Tiểu Phàm hừ nói: “Ta chưa ăn qua thịt lợn chẳng lẽ chưa thấy qua lợn chạy sao? Nhìn ngươi như vậy có thành ý, quên đi, ta đành cố mà gắng gượng nhận lấy vậy”.
Thập a ca thật muốn khóc to, vốn là muốn khoe khoang, không nghĩ tới lại phải đi vào, kêu: “Tỷ tỷ tốt, tỷ tha cho ta lần này, đây là Hoàng a mã tặng cho ngạch nương ta, không thể cho tỷ được”.
Tiểu Phàm cả giận nói: “Không thể cho ta thì cầm tới làm gì? Cố ý hại ta ngứa ngáy trong lòng phải không? Ta không thèm chấp nhặt với ngươi, đồng hồ này có thể lấy, ngươi về mang đồ tới đây chuộc lại.”
Trải qua một phen cò kè mặc cả, Thập a ca lại thiếu Tiểu Phàm hai bữa cơm cộng thêm một lần tới thanh lâu. Hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu, rõ ràng là đồ của mình mang tới, sao lại phải thiệt hại nhiều như vậy, còn muốn thiên ân vạn tạ? Mặc niệm một trăm lần “Chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân là khó nuôi”, quyết định đối với nữ nhân chỉ nên đứng ở xa mà nhìn.
Sau lại đi thanh lâu, công tác giữ bí mật cũng tốt lắm, chỉ có tin đồn không tốt về Thập a ca, Bát a ca không tránh được một phen hỏi han, Cửu a ca thì cao hứng lão Thập đã thông suốt đầu óc. Mà hết thảy, Thập a ca hấp thụ giáo huấn, đều cắn răng đứng vững, để khen ngợi hắn, Tiểu Phàm miễn cho hắn năm bữa cơm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro