Ngoại truyện 4: Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu( H )
Ngày trước khi xem Hoàn Châu Công Chúa, có một phân cảnh Hạ Tử Vi bị bàn gỗ kẹp tay đến gần tàn phế. Lúc đó Tiểu Dụ Ngôn 5 tuổi có quay sang hỏi Hứa di, cũng chỉ là cái tay thôi mà sao thái y lại nói có thể nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó Hứa Giai Kỳ cũng có giải thích cho năm cân muối hiểu, bởi vì ở những đầu ngón tay có vô số dây thần kinh. Bị kẹp đến hoại tử như vậy, đương nhiên chịu không nổi. Thật ra lúc đó chỉ gật gù tỏ vẻ am hiểu, nói đúng hơn Dụ Ngôn không thể tưởng tượng được nó đau đớn như thế nào. Mãi cho đến nhiều năm sau này:
"Dụ Ngôn, chị chết mất, thật khó chịu." - hiện tại Hứa Giai Kỳ chẳng khác nào nằm trong hoả diệm sơn, loại không khí oi bức khô khan này, khiến nàng quả thật sống không bằng chết.
Hứa Giai Kỳ không hiểu được vì sao mình lại trở nên như vậy, chỉ biết Dụ Ngôn vừa rời khỏi mình, nơi đó liền không chịu được cảm giác trống rỗng. Nàng muốn được lấp đầy, cho dù hiện tại cứ một lần chuyển động, ở giữa hai chân liền truyền lên sự đau rát đến hít phải một ngụm khí lạnh. Cảm giác đau đớn xen lẫn với kích tình, làm cho Hứa Giai Kỳ không phân biệt được, rốt cuộc nàng muốn Dụ Ngôn dừng lại hay tiếp tục.
"Kỳ Kỳ, cứ như vậy chị sẽ chịu không nổi." - bình thường Dụ Ngôn đối với loại chuyện này rất hưng phấn, nhưng hiện tại quả nhiên là lo sợ nàng cơ thể sẽ bị hủy mất thôi.
Kể từ lúc chiếc áo lụa trên người nàng bị Dụ Ngôn trút bỏ, một góc giường liền trở nên nhàu nhĩ. Ở trên người Hứa di triệt để chiếm hữu, bất cứ một địa phương nào đi qua cũng để lại vô số vết tích ẩn hiện.
Đôi môi sưng đỏ, còn rỉ lại một ít tia máu không phải vừa rồi trong lúc hôn Dụ Ngôn vô tình làm thương tổn. Chẳng qua mỗi lúc bên trong mật đạo đột ngột co thắt, là một lần Hứa Giai Kỳ tự cắn lấy môi của mình ngăn cản tiếng rên rỉ vốn luôn muốn thoát ra ngoài cửa miệng.
Hai bên ngực vô số những vết cắn mờ ảo hiện lên, nếu như bình thường Dụ Ngôn chỉ lỡ cắn mạnh một chút sẽ ăn ngay năm dấu tay. Nhưng hôm nay nàng chính là liên tục rên rỉ, cầu xin tiểu lão công ở nơi đó của mình lưu lại lâu một chút.
Giữa hai chân từ lâu đã trở nên vô cùng lầy lội, mật dịch liên tục theo kẻ hở nơi hoa tâm chảy ra bên ngoài. Kéo lê vào đùi non của nàng trông vô cùng diễm lệ, cánh hoa đỏ nhạt từ lâu đã phủ lên một lớp sương dày đặc, khiến Dụ Ngôn liên tục chịu không được, ở giữa hai chân nàng chiếc đầu nhỏ theo nhịp nhấp nhô, âm thanh liếm láp càng lúc càng trở nên dày đặc.
"Dụ Ngôn, sâu hơn một chút!"
Trước đây Hứa Giai Kỳ luôn cảm thấy hành động này vô cùng xấu hổ, thường ngăn cản Dụ Ngôn ở giữa hai chân mình như vậy. Nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy không đủ, muốn chiếc lưỡi đó quét qua mật đạo nhanh hơn một chút, sâu thêm một chút nữa.
Mật dịch liên tục chảy ra bên ngoài, cộng với âm thanh mút mát của Dụ Ngôn làm cho nàng thật sự càng thêm động tình. Nhất thời chiếc lưỡi nhỏ tách hai bên cánh hoa đã bị mút đến sưng đỏ, chui tọt vào bên trong. Trong một giây khiến cho đại não của Hứa Giai Kỳ hứng chịu kích thích lớn, ưỡn mình chống chịu, một tay nắm chặt ga giường cố sức chống chịu, tay còn lại đặt ở đỉnh đầu của Dụ Ngôn ra sức đẩy vào.
"Hứa di ..."
Quả nhiên xuân dược thật khiến người ta loạn thần, loại chuyện nào cũng làm ra được. Dụ Ngôn thật sự không ngờ có một ngày, chị ấy lại chịu không nổi kích thích, đem bản thân mình lật lại, chính xác trở thành ngồi trên mặt của Dụ Ngôn liên tục rên rỉ.
"Chị như vậy, em không nhịn được đâu."
Dẫu biết nếu tình hình này nếu tục, qua hôm sau chị ấy nhất định nằm liệt giường. Nhưng Dụ Ngôn thật sự bị bộ dạng bây giờ của Hứa Giai Kỳ làm mất thần trí, đem hai bên đùi của nàng mở rộng, chiếc lưỡi nhỏ lại được dịp càn quét mọi ngóc ngách bên trong hoa huyệt đang co thắt không ngừng, mật dịch phút chốc lại khiến cho môi lưỡi của cô tiếp nhận không được, lăn dài trên má.
"Dụ Ngôn, không đủ, vĩnh viễn không đủ." - nàng thật sự phát điên lên mất, cho dù Dụ Ngôn có mút mát nơi đó đến tê dại, cũng không thể thay thế được cảm giác được lấp đầy của những thứ thon dài như thường lệ.
Không phải Dụ Ngôn không muốn dùng tay, nhưng vừa rồi tay phải của cô đã ở bên trong nàng bị tổn hại không ít. Hứa di một khi động tình, hoa huyệt co thắt thật sự rất mạnh. Vừa rồi ở bên trong Dụ Ngôn đã đem hai ngón tay của mình liên tục tiến vào, một lần đi qua thôi đã vô cùng nhức mỏi.
"Ưn ...Dụ Ngôn, cho vào bên trong chị. Chị xin em, không chịu được." - mồ hôi liên tục đổ dọc sóng lưng, nếu như còn tiếp tục trống rỗng như vậy, nàng sẽ bị vật đến chết mất thôi.
Bất đắc dĩ Dụ Ngôn đành phải cắn răng chịu đựng, lần lượt đem những ngón tay của mình đi sâu vào cơ thể nàng. Cảm nhận được ngoại vật xâm nhập, Hứa Giai Kỳ càng rên rỉ lớn tiếng, liên tục nắm chặt hai bên góc chăn, cắn vào môi dưới đến bật máu một lần nữa.
Cứ một ngón rồi lại một ngón đi vào cơ thể nàng, một lần đẩy vào một lần rút ra, lại chẳng khác nào như những con dao đang xuyên qua người. Nhưng trong chính những cơn đau đó, khoái cảm lại tăng lên không ngừng. Liên tục chuyển động theo từng cái thúc đẩy của Dụ Ngôn, hồn phách như rơi vào một khoảng không vô định.
"Nhanh hơn một chút, sâu hơn nữa." - nàng thật sự đau đến mắt cũng không mở ra nổi, nhưng chỉ cần lực tác động bên trong chậm lại, nàng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Kỳ Kỳ, em sắp chịu không nổi." - đã không dưới 5 lần đặt tay vào bên trong nàng, máy móc hoạt động trong một công suất cao lại ở thời gian ngắn, sẽ hư mà.
Mặc dù vô cùng đau nhức, nhưng thấy biểu hiện khó chịu đến cắn môi mình chảy máu, Dụ Ngôn đành phải dồn lực vào những cái cuối cùng, đem Hứa Giai Kỳ tuyệt đỉnh trải qua động tình vô hạn. Cả cơ thể ưỡn cao, bụng dưới co thắt không ngừng, mật dịch tuôn trào như một con suối nhỏ, bắn vào cổ tay của Dụ Ngôn đến vô cùng lầy lội. Hương vị hoan ái tràn ngập khắp cả phòng, chỉ còn những tiếng thở dốc không thôi.
Những tưởng đâu một loạt trận kích tình vừa rồi, sẽ khiến nàng mệt mỏi thiếp đi. Nhưng cuối cùng Dụ Ngôn còn đang bận thở dốc, tay cũng sắp trở nên vô lực. Hứa Giai Kỳ lại liên tục vặn vẹo trên giường, rên rỉ đến đáng thương. Dụ Ngôn nhìn thấy liền không chịu nổi, muốn giúp chị ấy giải quyết cho bằng hết sự oi bức bên trong. Nhưng tay của cô lại không thể nhất lên nổi ...
"Dụ Ngôn, chị chết mất." - nàng biết Dụ Ngôn rất đau, giữa hai chân của nàng cũng sắp không chịu nổi. Nhưng không hiểu sao nàng vẫn không thể ngừng đòi hỏi, thậm chí còn muốn tự cho tay của bản thân đi vào cơ thể mình.
"Dừng lại, không được làm như vậy, em giúp chị." - Dụ Ngôn ngay lập tức đem tay của nàng trói lại, bởi vì bình thường Hứa di nuôi móng tay rất dài, nếu như để chính mình làm chuyện đó, sẽ khiến cho hoa huyệt bị tổn thương không đáng có.
Hứa Giai Kỳ đang ở trong cơn kích tình, lại còn bị Dụ Ngôn trói chặt hai tay. Chính bởi vì không thể chịu đựng được, hai chân luôn cố gắng ma sát lẫn nhau, âm thanh rên rỉ liên tục vang lên đầy bức rức, khiến cho Dụ Ngôn chịu không nổi, quyết định có chết cũng phải làm.
"Hứa di, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nhưng nếu hôm nay có bị vật đến chết, thì cứ chết chung đi." - nói xong liền lập tức đem nửa chén thuốc còn lại ở trên bàn uống mất, chỉ còn có cách này, mới có thể lấy độc trị độc, đủ sức thoả mãn nàng.
Dụ Ngôn thường nghe người ta nói, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Thì ra chính là như vậy ...
-------------
Kể từ sau khi bà ngoại nghe ông ngoại nói về tác hại của loại thuốc trên, đã không ngại đường xá xa xôi tầm khoảng bảy căn để đến tư gia của năm cân muối thông báo. Nhưng cửa đã cài chốt ở bên trong, không có cách nào từ bên ngoài mở ra được. Điện thoại lại không bắt máy, cuối cùng bà ngoại đành phải đi một vòng xem thử có lối nào leo rào vào được hay không? Nhưng khi đi ngang một căn phòng nhỏ gần với hồ thảo dược, bỗng dưng nghe được loại âm thanh không nên nghe, âm vực vô cùng to lớn đấy không có cách nào nhầm lẫn, chính xác thuộc về cháu dâu. Xem ra cái gì cũng đã quá muộn, đành phải thuận theo tự nhiên, quay trở về đợi tin tức vào ngày mai thôi.
Dụ Ngôn vô thức mở mắt khi ánh nắng mặt trời xuyên qua vài tán lá cố tình đậu lại trên mi mắt, không biết được bây giờ chính thức là giai đoạn nào của hôm sau. Chỉ biết bản thân đã ngủ một giấc tưởng chừng có thể chết đi được, có cái gì mềm mềm trong miệng mình thế nhỉ?
"Đau ..." - âm thanh vừa rồi lại thuộc về Hứa Giai Kỳ, khi năm cân muối vẫn chưa tỉnh hẳn lại cắn cắn thứ bên trong miệng của mình.
Nghe được loại âm thanh yếu ớt vừa rồi, Dụ Ngôn giờ phút này mới thực sự bừng tỉnh. Thì ra cái được gọi là mềm mềm nóng nóng đó, đích thị là hạt hồng đậu trên ngực của Hứa di. Không lẽ mình đã ngậm nó cả đêm sao? Cái gì đây? Toàn bộ những vết tích này đều do mình gây ra hay sao? Toàn thân của nàng liên tục những dấu vết đỏ tím trải dài, nhìn thôi cũng cảm thấy xót xa chịu không nổi.
"Không phải em, không đúng ... thật sự là do em làm. Nhưng mà Kỳ Kỳ, em có thể thề với chị, hôm qua không phải em cố tình làm như vậy." - Dụ Ngôn ngay tức khắc ngồi bật dậy giải thích, nếu không mối quan hệ của họ rất có thể đứng trên bờ vực thẳm.
"Aaa..." - lại một âm thanh khác đến từ vị trí của nàng, vừa rồi khi Dụ Ngôn ngồi dậy, đồng thời thứ ở giữa hai chân nàng cũng chuyển động, khiến Hứa Giai Kỳ hít phải một ngụm không khí lạnh, đau đớn không thôi.
"Vẫn còn ở bên trong sao?" - Dụ Ngôn chú ý lại một chút, thì ra bản thân vẫn chưa hề rời khỏi cơ thể nàng. Định sẽ nhanh chóng lấy ra, nhưng hình như không thể cử động được.
"Dụ Ngôn, nhẹ một chút, chị đau." - mật dịch đêm qua tạo tiền đề cho sự trơn trượt bao nhiêu, hiện tại lại trở nên khô đặc, muốn lấy ra bên ngoài thật sự không đơn giản một chút nào.
"Chết rồi, có phải tay của em rụng vào bên trong luôn rồi không? Em không nhấc nó lên được." - nét mặt của Dụ Ngôn quả nhiên không còn huyết sắc, cả tay phải đang ở bên trong nàng và tay trái còn lại đều không nhấc lên nổi.
Mãi một lúc sau đó Hứa Giai Kỳ cố gắng nén chịu cơn đau, đem hai chân của mình liên tục ma sát, tạo ra một ít hoa dịch mới làm trơn trượt một chút, đến cuối cùng Dụ Ngôn mới có thể giải cứu cho những ngón tay đáng thương của mình. Nhưng mà vẫn là không nhấc lên được ...
"Kỳ Kỳ, chị nói có khi nào em giống như Hạ Tử Vi năm đó, sắp hoại tử rồi không?"- thật sự mà nói nếu như tay của mình bị hư mất, Hứa di nhất định bắt mình ăn chay trường cả đời, chị ấy không thích mấy thứ vật thể gớm ghiếc được rao bán trên các trang web đen đâu.
"Tất cả cũng tại em, một mình chị bị như vậy chưa đủ sao? Em còn uống để làm gì chứ?" - tay của Dụ Ngôn chịu thương tổn, cơ thể của nàng bộ tốt đẹp hơn sao? Tìm cách giải thuốc không tìm, lại tự mình uống thuốc?
"Cái gì? Em liều mạng giúp chị, chị bây giờ muốn trở mặt sao? Chị không biết phụ nữ sau 30 tuổi như lang như hổ hả? Chị lại còn bị thứ quỷ đó khống chế, nếu em không uống nó vào, em làm sao làm lại chị." - nếu như là người khác, người ta nhất định đem chị đi nhúng nước cho kiềm chế dược tính của nó. Nhưng người ta thấy chị mới bị bệnh mà, làm sao nở đi ngâm nước chị chứ hả?
"Chị sống hay chết liên quan gì đến em? Em cứ để chị một mình trong phòng, đợi thuốc hết dược tính cũng không thành ra như bây giờ." - Dù sao bây giờ cũng không xuống giường được, cũng chẳng thể làm gì. Quá nhiều thời gian như vậy cũng chỉ hoang phí, quyết định cùng Dụ Ngôn khẩu chiến đến cùng.
"Hiện tại chị còn sức để lớn tiếng với em như vậy sao? Hôm qua chị rên còn lớn hơn, nào là chị chết mất, Dụ Ngôn sâu hơn một chút, mạnh hơn một chút. Hay lắm bây giờ liền qua cầu rút ván, chị là đồ vắt chanh bỏ vỏ." - người ta ra nông nổi như vậy là tại ai? Bộ mặt lúc này của chị chính là phủ nhận hết toàn bộ sự cố gắng của người ta đêm qua dành cho chị?
"Vắt xong nước rồi, không đem bỏ vỏ, chẳng lẽ đem vô miệng nhai hả?" - quả nhiên gần mực thì đen, nhất đại nữ thần ôn nhu giới điện ảnh Bắc Kinh năm nào, ở chung với Dụ Ngôn lâu ngày liền bị nhiễm thói sân si a.
"Chị? Chị có tin nói thêm một tiếng nữa, em sẽ ăn chết chị không?" - người ta nói cưng chìu thì cưng chiều, sủng ái thì sủng ái. Nhưng vợ thì phải dạy, nếu không sẽ uổng công làm lão công người khác.
"Ủa? Cái tay không phải đã rụng mất rồi sao? Nhấc lên thử đi rồi nói chuyện." - nàng không thèm nhìn vẻ mặt khó ưa của Dụ Ngôn, liền muốn xoay mình vào góc tường bên trong. Nhưng mà ở giữa hai chân lập tức truyền lên sự đau buốt đến tê dạ, quên mất rằng cơ thể hiện tại của nàng không được dùng để cử động.
"Ha , bộ bây giờ chị tốt lắm sao? Người ta bị hư tay ít nhất cũng còn cái chân dùng để đi, còn chị thì cái giường cũng không bước xuống được." - bình thường chị thích sạch sẽ như vậy, đoán chắc sẽ không chịu được sự lầy lội ở giữa hai chân quá lâu. Nhất định một lúc nữa sẽ muốn tắm rửa, để xem chị làm sao tự mình bước vào được phòng tắm đi.
Quả nhiên đúng với những gì Dụ Ngôn dự đoán, lúc ân ái cho dù có tiết ra bao nhiêu mật dịch cũng không sao? Nhưng một khi Hứa Giai Kỳ nàng tỉnh lại sau một đêm, bắt buộc nơi đó phải trở về trạng thái nguyên vẹn khô ráo một cách nhanh nhất. Hôm qua đã ra nhiều lần đến như vậy, đừng nói là ở giữa hai chân như một đầm lầy thu nhỏ, ngay cả chăn ga gối nệm tất cả đều phảng phất thứ hương vị cực hạn động tình đó. Khiến cho Hứa Giai Kỳ quả nhiên chịu không được, liên tục nằm không yên.
"Gọi em một tiếng lão công, em liền đem chị đi." - mặc dù hiện tại nhìn chị như vậy thiệt đáng thương, nhưng cũng không nên quá dễ dàng mềm lòng.
"Em còn có cái tay sao? Em làm sao bế chị? Khoác lác ..." - thật sự nàng không biết phải làm sao mới xuống được giường, nhưng nếu mang bộ dạng thế này thêm một khắc nữa, cũng làm nàng khó chịu đến chết.
"Em không có cái tay, nhưng em có cái chân và cái lưng. Chị bám vào em chắc một chút thì được thôi." - dù sao hồ thảo dược cũng chỉ cách có mấy bước chân, cố gắng hợp tác một chút cũng đến được thôi.
"Sao đây? Có kêu không? Em đổi ý bây giờ à." - Dụ Ngôn nhanh chóng bước xuống giường, giả vờ không thèm quan tâm đến nàng nữa lập tức bước đi.
"Đừng đi mà ... Tiểu lão cônggggg !!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro