Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Em đã hứa với Dụ Ngôn rồi

Tuy rằng đối với loại chuyện Dụ Ngôn có mới nới cũ kia còn giận một chút, nhưng Hứa Giai Kỳ vẫn giữ đúng lời hứa cuối tuần đến chơi với năm cân muối. Nhưng Tiểu Dụ Ngôn của chúng ta thật có số đào hoa, cuối tuần cũng không thiếu dạng nữ tử xinh đẹp đến chơi cùng mình.

"A, Tiểu Hứa!"

Đới Manh vốn dĩ đang dùng roi hướng về Dụ Ngôn, vừa nhìn thấy Hứa Giai Kỳ muội muội liền đem Dụ Ngôn đạp ra khỏi mắt. Thật ra sự xuất hiện của Đới Manh là điều mà Dụ Ngôn không biết, tự dưng người ta còn đang lựa đồ mặc cho đẹp lát có Hứa di lại chơi, Đới sư phụ lại nhấn chuông gõ cửa nói hôm nay cần phải rèn luyện cuối tuần không cho sao nhãn.

"Đới tỷ, có phải em đang phiền chị dạy Dụ Ngôn không?"

Có một chút mất tự nhiên khi giống như mình làm người thừa, ngay thời khắc hiện tại liền muốn quay đầu bỏ đi. Tránh cho bản thân lại bị làm cho tức giận, xem ra cuối tuần cũng không cần đến nữa. Ngươi cũng đâu phải không có người chơi cùng?

"A, không có. Người trong nhà hết thảy, khách sáo làm gì."

Sư phụ họ Đới không cần biết chỉ mới gặp Hứa Giai Kỳ lần thứ hai, quả thật không khách sáo đem cổ tay của nàng kéo vào bên trong. Hứa Giai Kỳ đối với nữ nhân không cấm kỵ, nhưng mà nàng vẫn đang bận suy nghĩ mình và Đới tỷ từ lúc nào biến thành người nhà?

"Hứa di ~~~"

Tiểu hài tử giỏi nhất là làm nũng, loại tình huống chỉ có gọi một tiếng có thể làm người khác mềm nhũng là có thật. Hứa Giai Kỳ lại không có biện pháp giận lâu hơn, đem năm cân muối đang lon ton chạy đến mình ôm lấy.

"Có ngoan không đấy?" - cũng một tuần rồi không có gặp Dụ Ngôn, đối với hai bên má phúng phính của bạn ấy liền muốn khi dễ một phen.

"A, Hứa di nhéo con nha!"

Tiểu Dụ Ngôn giả vờ đau một chút, Hứa di nựng còn đâu có thô bạo bằng Đới sư phụ. Nhưng không nghĩ chỉ mới nhăn mặt ủy khuất, đã làm cho nàng hướng về mình cười ngây ngốc đem bên má vừa rồi hôn lấy. Không biết tâm can của mình lại ôn nhu đến vậy, sau này nhất định triệt để tận dụng chiêu thức của tiểu hài tử thường xuyên.

" Ê "

"Dạ?" - Hứa Giai Kỳ bị tiếng gọi lớn tiếng vừa rồi làm hốt hoảng, Đới tỷ sao đột nhiên sắc mặt có chú trở nên căng thẳng.

"Ây da, Tiểu Hứa chị là đang gọi tên đồ đệ kia, làm em giật mình rồi ngại quá!"

Dụ Ngôn ai oán nhìn lấy cách mà Đới Manh hướng về phía Hứa di làm như hiền lắm, vừa rồi khi nàng chưa đến, sư phụ này quả thật nhá roi người ta mấy lần làm sợ muốn chết.

"Thôi, chị dạy Dụ Ngôn tiếp tục học đi."

"Hứa di, con không chịu, dì mới lại đã đi."

Con sam nhỏ Dụ Ngôn đem chân của nàng bám lấy, bộ dạng này giống như tiểu vô lại trong phim cầm chân thiếu nữ. Rốt cuộc Hứa Giai Kỳ phải đem giỏ trái cây để trước mặt Dụ Ngôn, ý muốn nói nàng chỉ là vào bếp làm một ít trái cây cho họ.

Lại nói đến tuần nào Hứa Giai Kỳ cũng đến, có những lúc Nhất Nhi không có ở nhà giống hôm nay, nàng cũng hay xuống bếp nấu cho Dụ Ngôn thứ gì đó. Gia nhân chẳng những không cảm thấy không tự nhiên, còn hết mực hướng dẫn cho Hứa Giai Kỳ làm một số món mà nàng còn chưa biết.

"Ngươi có biết một khi ngươi làm đồ đệ của ta, thì phải đem bộ dạng ẻo lả vừa rồi của ngươi trút bỏ hay không?"

Đới Manh đối với dạng tiểu mặt dày làm nũng như Dụ Ngôn, thật sự là muốn nôn đến chết, cũng không tránh khỏi tư tâm vừa rồi Hứa Giai Kỳ ôn nhu với năm cân muối mà bực bội. Nàng lại đối với mình hết sức lạnh lùng đi, Đới Manh ta khí thế ngự tỷ như vậy, lý nào lại thua nhóc tì miệng toàn mùi sữa đây.

"Người ta dù gì cũng là tiểu hài tử, người ta có quyền làm nũng." - Dụ Ngôn rõ ràng không phục, Đới sư phụ rõ ràng đang giận cá chém thớt nha.

"Không cần biết, ngày hôm nay ngươi bắt đầu phải cứng rắn lên cho ta."

Mặc kệ Đới sư phụ không nói lý lẽ kia bắt mình tập nhiều hơn, nhưng Dụ Ngôn cũng xem đó là một hình thức để mình chăm chỉ một chút. Nhất định phải trở thành một người mạnh mẽ, còn phải là trong thời gian sớm nhất.

----------------

Nhất Nhi hôm nay bận cả ngày ở trường, cả một buổi sáng chỉ có Đới Manh và Hứa Giai Kỳ là ở bên cạnh Dụ Ngôn. Trong lòng tiểu đồ đệ luôn hy vọng Đới sư phụ biết điều về sớm, để cho Hứa di cùng với mình tiện bề tâm sự.

Nhưng ngược lại người cáo lui trước lại chính là Hứa Giai Kỳ, buổi chiều nàng còn phải tập kịch cùng mọi người không thể ở chơi lâu hơn.

"Hứa di đi tập kịch vui vẻ!" - Tiểu Dụ Ngôn phân biệt phải trái vô cùng tốt, sẽ không tùy hứng làm ảnh hưởng đến công việc của Hứa di.

"Phải rồi, chủ nhật tuần sau Dụ Ngôn có muốn xem Hứa di biểu diễn không?"

"Con muốn, con làm sao mới có vé đây?"

Nói đến đây Dụ Ngôn ánh mắt đột nhiên giảo hoạt, sao lại nhất thời quên mất mẹ Nhất Nhi là lão sư của lớp đó chứ. Chẳng những xin được vé, đột nhập vô phòng thay đồ luôn còn được a ~.

"Tức là, hahaha ... " - Đới Manh ở bên bên vò đầu bức tóc, nét mặt còn đỏ hơn tiết gà hướng về phía Hứa Giai Kỳ ý muốn nói mình cũng muốn đi.

"Đới sư phụ, tiểu đồ đề hôm đó sẽ chiếu cố cho người một vé."

Tiểu Dụ Ngôn nhìn thấy Đới Manh như vậy hảo sinh lòng tội nghiệp, dù gì mình không xin dùm thì Đới sư phụ đây cũng sẽ mặt dày đi xin mẹ thôi. Đi nhiều một chút cũng tốt, có thể cổ vũ cho Hứa di sôi động hơn mấy tiết mục khác luôn.

"Vậy hôm đó Dụ Ngôn với Đới tỷ đến nhé!"

"Tất nhiên rồi!!"

Dĩ nhiên nàng chỉ cho rằng mời họ đến góp vui, đồng thời nhận xét một cách thẳng thắn cho mình. Nhưng tiểu thiên sứ Hứa Giai Kỳ không hề biết, loại ánh mắt bọn họ nhìn lấy nàng như lang như sói.

"Khoan đã nghe Nhất Nhi nói con cũng có tiết mục, không định mời ta?" - Hứa Giai Kỳ đem giày của mình mang vào, đột nhiên nhớ đến chuyện hôm qua Nhất Nhi có nói với mình.

"Người ta bị đóng vai tiểu hoà thượng, không muốn Hứa di nhìn thấy người ta trong bộ dạng không có sợi tóc đâu."

Thật ra Dụ Ngôn cũng muốn mời Hứa di đến, nhưng mà lại sợ nàng trong những ngày cuối năm sẽ vì di chuyển tới lui mà mệt mỏi. Vì thế mới không muốn làm cho nàng vất vả ...

"Tiểu Hứa không đến thì ta cũng quay lại clip của ngươi, còn không dễ dàng đưa cho em ấy xem."

"Ủa hình như con đâu có mời sư phụ?"

Kiếp trước mắc nợ nhau sao? Đã không ưa nhau còn cố tình làm sư đồ, lại còn đi đến đâu liền đi theo đó. Tiểu Dụ Ngôn đột nhiên nghĩ, liệu có chọn nhầm sư phụ hay không đây?

"Ta cần phải đi theo để dạy ngươi, tránh cho ngươi làm mất mặt môn phái của ta."

Mặc dù Dụ Ngôn rất muốn nói người ta chỉ cần tập niệm kinh, cũng không có đánh nhau đi theo dạy võ làm gì. Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt cầu hoà của Hứa di, mới không thèm gây nhau với Đới sư phụ.

"Hôm đó là ngày nào?"

"Tức là chỉ sau Hứa di một tuần, đúng lúc vào hôm chủ nhật."

"Chủ nhật ?" - nét mặt của Hứa Giai Kỳ có chút đắn đo, nhưng lại rất nhanh trở lại bình thường, có điều là Dụ Ngôn vô tình nhìn thấy được.

"Nếu như Hứa di bận cũng không sao? Con sẽ nhờ sư phụ quay lại mà, ha sư phụ." - Tiểu Dụ Ngôn sợ Hứa Giai Kỳ khó xử, đành phải nắm lấy vạt áo của Đới Manh lắc lắc.

"Đúng Tiểu Hứa, em bận thì không cần đến, dù gì nó cũng diễn dở òm cho coi." - Đới Manh nghe nói dạo gần đây Trường điện ảnh rất bận, có vẻ Tiểu Hứa đã đặt lịch hết rồi cũng nên.

"Phải đó Hứa di" - Thề có sư phụ không biết nể mặt đệ tử thật uất ức, nhưng mà cũng phải trước mặt nàng cười tươi rói.


"Hôm đó Hứa di sẽ đến, Dụ Ngôn tập tốt nhé."

" Ơ, dạ "

Đới Manh nán lại chỉ mười phút liền đi khỏi, còn là đích thân Đới Man đón taxi cho nàng. Rõ ràng Dụ Ngôn rất muốn theo ra ngoài, nhưng sư phụ lại nói ngoài đường xe cộ không. Có điều rất nhanh Đới sư phụ đã vào nhà, không có nán ở bên ngoài nói chuyện tiếp với Hứa di.

"Ngươi nhìn cái gì ? Hứa di của ngươi rất an toàn lên xe rồi. Ngươi lo mà tập kịch gì đó đi, coi chừng lên diễn dở quá làm mất mặt mẹ của ngươi lắm a."

"Người ta biết rồi!"

----------------

"Đến sớm vậy?"

Nhất Nhi bận rộn với tập kịch bản của trường từ sáng đến giờ, mới vừa ra đến căn tin đã nhìn thấy Hứa Giai Kỳ một mình thơ thẩn.

"Có Đới tỷ chiếu cố Dụ Ngôn rồi, em muốn đến sớm một chút thôi."

Mặc dù đang cùng Nhất Nhi ngồi chung một bàn nói chuyện, nhưng ánh mắt của Hứa Giai Kỳ cứ một chút lại nhìn tấm lịch treo tường.

"Con nhóc có mời em đến buổi biểu diễn chưa? Hôm trước chị hỏi nó, nó còn nói chưa biết ngày chính thức."

"À, chính là chủ nhật tuần sau đó chị, em cũng đã hứa với Dụ Ngôn sẽ đến."

Nhìn thấy ánh mắt của Hứa Giai Kỳ cứ nhìn lấy tờ lịch tháng đó, kèm theo chất giọng có một chút buồn phiền, giờ phút này chân chính nhớ lại vào ngày đó Hứa Giai Kỳ rốt cuộc có sự kiện gì.

"Chẳng phải hôm đó là ... "

"Không sao đâu chị, dù sao em cũng đã hứa với Dụ Ngôn rồi." - Nàng cũng đã hứa với Dụ Ngôn rồi, bởi vì rất oán hận người thất hứa, lại càng khiến bản thân mình tôn trọng lời hứa hơn.

"Tiểu Hứa ... " - Có lẽ điều gì mà Hứa Giai Kỳ đã quyết, Nhất Nhi cho rằng cũng không thay đổi được. Vì thế chỉ có thể buông tiếng thở dài, đặt tay lên mu bàn tay của nàng an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro