Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Có chút không vui

Có lẽ kiếp trước cũng tích được chút phúc, hiện tại đã có tâm can bảo bối cũng là đại cứu tinh giúp vượt qua một ải. Nhất Nhi hết nghe Hứa Giai Kỳ khuyên can, lại đến ông xã Gia Kỳ bảo hộ cho Dụ Ngôn. Tuy rằng vẫn còn một chút tức giận, nhưng không đến nổi đem năm cân muối ra đánh cho một trận.

Dạo gần đây cũng không nghe lão sư gọi đến nữa, phần nào yên tâm có lẽ con bé đã trở nên ngoan ngoãn hơn. Có điều sự thật không phải Dụ Ngôn đột nhiên tu tâm, chính là sự việc "đồ sát" Tiểu Bảo truyền đi khắp các phòng, dĩ nhiên không ai có thời gian đi chọc đến tiểu gia hoả này. Tính tới tính lui, Dụ Ngôn cũng chỉ chơi thân với ba nhóc tì trong lớp: Tôn Nhuế, Tiểu Khải, Quan Dật. Nhưng đều là hảo "huynh đệ" làm gì cũng đồng lòng cộng sức ...

" Dụ Ngôn, ngươi dạo trước cứ thứ bảy lại cùng bọn ta đến nhà văn hoá. Bây giờ ngươi tuần nào cũng bỏ, tìm được mối nào rồi?" – Tiểu Khải trong tay một khẩu súng nước, hướng về phía  Dụ Ngôn lấy lời khai.

"Ta thời gian này rất bận, đừng có mà nhiều chuyện."

"Tiểu Ngôn của chúng ta xem ra rất giống câu hay nghe người lớn nói, chính là yêu đến quên cả bạn bè."

Quan Dật đem một cây kem đến cho Dụ Ngôn, cũng không quên chọc cho năm cân muối đỏ mặt tía tai. Chỉ là nói bừa, lại không biết rằng là nói trúng tim đen kẻ khác.

"Coi chừng Dụ Ngôn đem ngươi đánh cho mấy cái, chúng ta còn nhỏ."

Tôn Nhuế nghe không vô mấy lời vừa rồi của Quan Dật, liền ở một bên hông của hắn đánh cho một cái. Bất quá lực hơi mạnh một chút, liền nhìn thấy hắn hướng về phía mình như muốn đánh lại.

"Ta dù sao cũng là bé gái yếu ớt, ngươi đánh ta đi, xem ngươi có bị cười đến chết."

"Ngươi có điểm nào của bé gái? " – lần nào Tôn Nhuế cũng đem lý do này ra nói, nhưng Quan Dật đến nay vẫn nhìn thấy Tôn Nhuế không có điểm nào giống hết trơn.

Tôn Nhuế vốn dĩ định dùng kế hoãn binh, nhưng Dụ Ngôn cùng với Tiểu Khải đều không chú ý đến mình. Rốt cuộc đành muốn bỏ chạy, nhưng Quan Dật đã rất nhanh nắm lấy cổ tay của mình giữ lại.

"Tên ẻo lả ngươi, ta đứng lại cho ngươi đánh đó." – tẩu thoát không được dĩ nhiên lại quay về chiêu cũ, đương nhiên không thể để bản thân yếu thế.

"Ta thế nào ẻo lả, ngươi có mắt như mù." – Quan Dật tuy hiện tại chỉ mới năm tuổi, nhưng sư phụ ở lò luyện võ nói mình rất khí phách rồi.

"Nam nhi không ai đi đánh nữ nhi vì chuyện nhỏ xíu như ngươi, lớn lên ngươi chính là đồ không thể lấy được vợ."

"Lớn lên ta nhất định lấy được vợ, còn là dạng đẹp hơn ngươi rất nhiều."

Một khoảng thời gian của nhiều năm sau, mỗi khi nghĩ đến chuyện năm xưa đều bất giác mỉm cười khinh bỉ Quan Dật. Ngươi lấy được vợ thì đúng rồi, nhưng lại lấy trúng người ngày xưa ngươi nói chẳng có điểm nào giống con gái. Vương Quan Dật nói cho sướng miệng đi, Tôn Nhuế ta cười ngươi đến chết .

Rốt cuộc giờ giải lao cũng hết, bọn người của Dụ Ngôn đều quay trở về lớp tiếp tục nghe lão sư giảng dạy. Không phải chỉ có trường điện ảnh mới có tiết mục năm mới, ngay cả cấp mầm non như Dụ Ngôn cũng rất tấp nập đăng ký tham gia tại trường.

Lúc đầu Dụ Ngôn không có trong đội văn nghệ của lớp, nhưng mà lại nghĩ đến mình cũng muốn mời Hứa di đến xem, cũng giống như Hứa di mời mình đến vậy. Chính là người ta dù gì cũng là con gái của mẹ Nhất Nhi, người ta cũng sẽ để cho Hứa di thấy người ta cũng rất giỏi.

" Tôn Nhuế, Quan Dật, Tiểu Khải chúng ta làm một đội. Các ngươi có ý kiến gì không? Dù gì lúc ở nhà văn hoá chúng ta diễn cũng hợp ý nhau."

Trong nhóm Dụ Ngôn cũng chính là "nhóm trưởng" a, vì thế thường là người đưa ra quyết định. Đám hài tử còn lại hầu hết đều nghe theo, lần này cũng không ngoại lệ.

"Vậy diễn cái gì đây?" – Tiểu Khải là người có thành tích khá tốt ở nhà văn hoá, nên xem ra đối với lần dự thi này vô cùng tự tin.

"Đúng lúc có 4 người, Tây Du Ký đi cho tiện."

Rốt cuộc Tây Du Ký cũng là lựa chọn cuối cùng của họ, lại đến giai đoạn phân vai, để tránh hiềm khích thì bóc thăm vẫn là lựa chọn đúng đắn. Theo đó Quan Dật lựa trúng Mỹ Hầu Vương như mong muốn, Tiểu Khải lại nhọ đến mức rơi trúng kiếp heo, Tôn Nhuế thì biến thành "người khuân vác" Sa Ngộ Tịnh.

"Lý nào ta lại biến thành Đường Tam Tạng, ta muốn làm Ngộ Không cơ."

Dụ Ngôn chính là dạng hài tử không ngồi yên được, lại đi đóng cái vai nhàn nhã đến như vậy. Còn không sợ rằng lên sân khấu người ta ngủ mất ...

"Ngươi chẳng phải không ăn thịt, còn chẳng phải hoà thượng hợp với ngươi."

"Ta bây giờ đã ăn thịt, ta không chịu!"

"Mặc kệ ngươi."

Quan Dật cùng với Tiểu Khải đồng lòng phản bác, Tôn Nhuế rốt cuộc cũng không chịu đổi vai cho Dụ Ngôn luôn. Tình thế đã định, năm cân muối hiện tại phải tập luyện tư thế ngồi luyện kinh cho thuần thục.

—————

"Hứa di, mẹ Nhất Nhi"

Hứa Giai Kỳ đang cùng với mọi người tập luyện, nghe thấy chất giọng có thể ngọt hơn cả hồ lô ngào đường đã biết là của ai. Trên môi ngay lập tức ẩn hiện nụ cười, trẻ con cũng biết đúng giờ như vậy.

"Tiểu Hứa, Nhất Nhi đâu rồi?" – Gia Kỳ đưa Dụ Ngôn sang Trường điện ảnh, một lúc nữa còn phải đi liên hoan với mọi người ở công ty.

"Chị ấy vừa lên phòng cất tài liệu, Gia Kỳ anh có đi cùng hay không ?" – Hứa Giai Kỳ theo lệ mời anh ấy một tiếng, tuy rằng đã nghe Nhất Nhi nói hôm nay anh ấy bận.

"Không đâu, anh còn quay về công ty, Tiểu Hứa giao Dụ Ngôn lại cho em nhé."

" Vâng "

"Baba, đi chơi vui vẻ."

Gia Kỳ đem một bên má của Dụ Ngôn hôn lấy, sau đó chào tạm biệt với Hứa Giai Kỳ liền li khai. Một lúc sau Nhất Nhi đi xuống, cùng với Dụ Ngôn và Hứa Giai Kỳ đến một nhà hàng vừa khai trương có chủ là bạn của mình.

————–

"Đón tiếp hai vị nữ minh tinh đây có phần chậm trễ rồi."

Một thân ảnh nhìn thoáng qua cũng không biết được chủ nhà hàng, nói sao nhỉ? Chính xác là người của công chúng thì đúng hơn, khí chất đến độ đem Dụ Ngôn nhìn đến không chớp mắt.

"Gọi là Đới di, người này là bạn của mẹ." – Nhất Nhi nhìn thấy Dụ Ngôn nhìn đến không chớp mắt, liền ở một bên nhắc nhở.

"Đới di" – Dụ Ngôn rất ngoan ngoãn gọi, ngoài trừ tâm can bảo bối, đây chính là người khiến năm cân muối nhìn đến thất thần .

"Người ta gặp ta đều gọi Manh tỷ, nghe Manh di không hợp tai chút nào!"

Khó trách Dụ Ngôn lại nhìn Đới Manh đến như vậy, ngay cả bản thân Hứa Giai Kỳ đối với người này cũng có một chút yêu thích. Chính là từ trên người toát ra dạng khí chất khiến người ta chú ý, Dụ Ngôn cho rằng đây chính là hình tượng ngự tỷ để mình học theo.

"Tên là gì tiểu hài tử ?" – Đới Manh đặc biệt cũng có hứng thú với đứa trẻ này, nhìn nó rất giống mình của lúc nhỏ.

"Dụ Ngôn!"

"Nhìn ngươi rất thích hợp theo học bộ môn ta giảng dạy, cân nhắc xem có muốn trở thành đồ đệ của ta."

Nhất Nhi một lượt giới thiệu qua cho Hứa Giai Kỳ, Đới Manh chính là võ sư của một lò luyện võ, trước đây cô ấy từng tham gia nhóm cascadeur nên mình mới quen biết. Dần dần Đới Manh không còn đi làm diễn viên đóng thế nữa, chuyển hẳn sang việc dạy võ cho đến tập tành kinh doanh.

Học võ chẳng những giúp bản thân mình mạnh mẽ, sau này nhất định không để cho kẻ nào ức hiếp Hứa di. Ngoài ra còn hưởng luôn khí chất bất phàm như vậy, sau này Hứa di đối với mình cũng sẽ yêu thích hơn. Hết mực đều vì nàng mà suy nghĩ ...

"Sư phụ, con đi theo người học hỏi."

"Tốt lắm hảo đồ đệ!"

Nhất Nhi đối với việc Dụ Ngôn theo Đới Manh học võ không có ý kiến, dù sao lúc nhỏ tập luyện nhiều một chút cũng có lợi không có hại. Căn dặn Dụ Ngôn nhất định phải ngoan, Đới Manh không phải là một sư phụ dễ dãi đâu.

Ba người bọn họ cười cười nói nói, chỉ duy nhất có một mình Hứa Giai Kỳ nhìn lấy họ rồi lại bỏ đường vào tách cà phê của mình. Cứ một muỗng lại một muỗng, Hứa Giai Kỳ không biết rõ mình đã làm cho nó ngọt đến mức nào.

Dụ Ngôn hiện tại chỉ hướng đến việc bái sư, nhất nhất nói chuyện với vị sư phụ họ Đới kia. Nhất thời đối với việc Dụ Ngôn không quan tâm đến nàng, có một chút khó chịu.

Suy nghĩ vừa rồi làm cho Hứa Giai Kỳ tự cười lấy chính mình, sao lại có thể đi giận một đứa trẻ, tính xấu gì thế này? Chậm rãi đem cốc cà phê của mình lên nhấp một ngụm, tâm tình phức tạp không nhận ra được rõ ràng nó có vấn đề.

"Tiểu Hứa, sắc mặt không được tốt, em không khoẻ sao?" – cũng là Nhất Nhi tinh ý, nhìn thấy được Hứa Giai Kỳ biểu hiện khác thường.

"Không có, chỉ là cà phê đắng quá thôi."

"Có vẻ nhân viên chưa có kinh nghiệm pha cà phê rồi, Tiểu Hứa để Đới tỷ đây đích thân pha cho em."

Hứa Giai Kỳ còn chưa kịp lên tiếng, Đới Manh đã đem cốc cà phê vào bên trong. Không có chuyện gì đáng nói, nếu như trong lúc đem cốc cà phê đó đổ bỏ không nhìn thấy đường vươn vãi ở trên bồn, đúng là không thấp hơn năm muỗng đầy.

"Tiểu Hứa, khẩu vị hảo ngọt đến vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro