Chương 2: Con Chịu Thiệt Một Chút Vậy .
Kể từ ngày "Phá giới" không còn tư tưởng ăn chay trường, Dụ Ngôn từng bị mẹ Nhất Nhi liệt vào danh sách suy dinh dưỡng, nay cũng đã bắt đầu có chút da chút thịt. Hứa Giai Kỳ từng nói nếu như Dụ Ngôn ngoan, nhất định mỗi tuần đều dành một ngày đến chăm tiểu hài tử này. Đó cũng chính là lý do vì sao Dụ Ngôn còn rất nhỏ, lại bắt chước người ta mỗi ngày đều hỏi mẹ Nhất Nhi hôm nay là thứ mấy.
Gia Kỳ cũng biết qua Hứa Giai Kỳ là hậu bối mà Nhất Nhi tu dưỡng, có bao nhiêu lửa nghề đều hướng về Hứa Giai Kỳ vun đắp. Người đàn ông họ Dụ kia từng có nghe vợ mình kể qua về nàng, chính là một chút lý lịch kèm gia thế hậu bối ưu tú họ Hứa.
Ba mẹ của Hứa Giai Kỳ không có ai theo nghệ thuật, bọn họ định hướng tương lai con gái cũng giống như mình chinh chiến thương trường. Nhưng Tiểu Giai Kỳ từ nhỏ đã đam mê điện ảnh, luôn thích hoá thân vào những nhân vật mà bản thân mình mê muội.
Cho đến năm Hứa Giai Kỳ 12 tuổi, thần tượng duy nhất là mẹ của Dụ Ngôn bây giờ - Tiêu Nhất Nhi. Sau khi Nhất Nhi giải nghệ, Hứa Giai Kỳ thật sự vô cùng hụt hẫng, cảm giác trống rỗng không còn thiết tha gì về điện ảnh nữa.
Tưởng chừng nàng sẽ vì vậy đi theo hướng kinh doanh mà ba mẹ sắp đặt, nhưng năm nàng 14 tuổi, lại nghe tin Trường Nghệ Thuật Bắc Kinh chiêu mộ được Nhất Nhi làm giảng viên. Hứa Giai Kỳ liền đăng ký thi vào đó, bắt đầu từ lúc nàng trúng tuyển đều duy trì buổi sáng học văn hoá, buổi tối học lớp diễn viên điện ảnh hoặc ngược lại, do chính lão sư Nhất Nhi chỉ đạo.
Ấn tượng về Hứa Giai Kỳ trong lòng Nhất Nhi là "Ngọc bất trác bất thành khí", một tiểu diễn viên chứa đựng vô số tiềm năng cùng nhiệt huyết. Nhất Nhi đặc biệt chú ý đến Hứa Giai Kỳ, qua nhiều năm mối quan hệ của họ không còn xưng hô ở mức sư đồ, mà Hứa Giai Kỳ luôn gọi Nhất Nhi là hảo tỷ tỷ.
Lại nói đến Dụ Ngôn mấy hôm trước hướng về phía Hứa Giai Kỳ gọi tỷ tỷ xinh đẹp, dĩ nhiên Nhất Nhi ngay lập tức chỉnh lại xưng hô với tiểu hài tử nhà mình. Tuy rằng Hứa Giai Kỳ năm nay 17 tuổi, so với Tiểu Dụ Ngôn 5 tuổi chỉ tính là cách nhau có 12 năm. Nhưng bạn của mẹ thì phải gọi là dì, không có biện pháp dõng dạc kêu tỷ tỷ giống như mấy đứa bé khác.
---------------
"Hôm nay mẹ đi đâu mà ăn mặc đẹp quá a." - Tiểu Dụ Ngôn đang xem phim hoạt hình, cứ nhìn thấy mẹ Nhất Nhi đi qua đi lại liền ngước theo nhìn, đồng thời buông ra một câu khích lệ.
"Tiểu nha đầu, cũng biết khen mẹ à."
Trời sinh vốn dĩ là hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng Nhất Nhi cảm thấy dạo gần đây ở ngoài đường, cứ cách một trăm mét liền xuất hiện một con yêu tinh. Chỉ sợ rằng Gia Kỳ nổi lên bản chất Tứ thiếu ngày xưa, trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Mẹ, con nghe ba nói hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ."
"Con cũng biết là ba con màu mè rồi đó, mẹ của con thật lòng không có muốn đi đâu."
Tuy Dụ Ngôn còn nhỏ, nhưng rõ ràng nhìn ra được mẹ Nhất Nhi nói dối đi. Hơn hai tiếng trước mẹ đã chọn trạng phục, từ nãy đến giờ cũng thay gần hết tủ đồ rồi. Cũng không biết là không muốn đi, hay thật chất rất khẩn trương đây.
"Dụ Ngôn, con nhanh một chút, ba lát nữa sẽ về đón chúng ta đấy."
" ? "
"Còn ngồi nghệch mặt ra đấy làm gì ? Con không mau thay đồ, lát nữa mẹ sẽ bỏ con ở nhà."
"Kỷ niệm ngày cưới thì nên lãng mạn một chút, con không có muốn đi theo làm kỳ đà nhỏ xấu xí."
Nhất Nhi nghe nói đến đó cũng cảm thấy đúng lắm, cưới nhau cũng đã 5, 6 năm. Nhưng hầu như lần nào đi kỷ niệm ngày cưới cũng bị Dụ Ngôn phá hoại, nghĩ kỹ lại đúng là chưa từng có ngoại lệ.
Năm thứ nhất ngày kỷ niệm: đang mang Tiểu Dụ Ngôn ở tháng thứ 8, ông xã Gia Kỳ vừa tặng hoa xong, Nhất Nhi lập tức đau bụng đến phải nhập viện. Nghe nói khi đó là Dụ Ngôn ở bên trong bụng mẹ nhàm chán, có giơ chân đạp mấy cái mà làm mẹ đau đến phải ở trong bệnh viện ba ngày a.
Năm thứ hai: Tiểu Dụ Ngôn được 1 tuổi mấy, trong thời khắc cảm động nhất. Liền bụng dạ cồn cào tiểu tiện không tự chủ vô tã, sau đó liền khóc đến ai cũng nhìn vì mông của mình vô cùng lầy lội.
Năm thứ ba: Tiểu Dụ Ngôn hất tung đĩa thức ăn vào váy dạ hội của mẹ, Nhất Nhi thích nhất là chiếc váy này. Có bao nhiêu hứng thú đều bị dập tắt, không thiết tha ở lại nổi trận lôi đình.
Năm thứ tư: lo sợ mình lại đụng trúng đồ, liền chạy ra ngoài tự chơi một mình. Không biết là rủ rê được ai cũng bắt trước người ta chơi trốn tìm, rốt cuộc là trốn đến muốn tới đêm hôm khuya khoắt, báo hại ba mẹ phải tìm đến sở cảnh sát khóc lóc ỉ ôi.
Vì thế ở năm thứ năm, lại không biết có nên đem theo tiểu nha đầu này đi hay không? Thật sự nghĩ đến những điều nó gây ra mà hoảng sợ, cũng muốn có một năm kỷ niệm ngày cưới đàng hoàng với người ta thì ra cũng khó đến như vậy.
"Nhưng không đem con đi, thì phải để con ở đâu đây ?"
Tuy rằng biệt thự của họ thì gia nhân không thiếu, nhưng Dụ Ngôn không bao giờ chịu ở nhà với những người này. Vì có nghe bạn học phong phanh nói có mấy gia nhân rất hung dữ, lựa lúc gia chủ không có ở nhà mà đem con của họ ra hành hạ ghê lắm.
"Hay là con chịu thiệt một chút, tạm thời bị gởi qua nhà Hứa di một đêm vậy." - bộ dạng chống cằm suy nghĩ thoạt nghĩ khá vô tư, nhưng hiển nhiên tràn đầy tính toán của Tiểu Dụ Ngôn.
"Thì ra là tiểu hài tử ngươi kiếm cớ qua chơi với Tiểu Hứa, còn làm cho mẹ ngươi cảm thấy rằng ngươi đang khôn lớn."
Mặc kệ mẹ Nhất Nhi có nhìn ra được tâm tư quỷ quyệt của Dụ Ngôn kia, nhưng vẫn chấp thuận cùng với Gia Kỳ đưa Dụ Ngôn sang nhà của Hứa Giai Kỳ gởi tạm. Gần đèn thì sáng, để cho Dụ Ngôn tiếp xúc với "tiểu tiên nữ" Hứa Giai Kỳ chỉ có tốt không có xấu. Lại nói đến khoảng thời gian sau này mới hiểu rõ, thì ra không phải đem Dụ Ngôn đi "gần đèn", mà gián tiếp đem Hứa Giai Kỳ sa vào "lọ mực".
Vốn dĩ có thể đem Dụ Ngôn đến gởi, là bởi vì Hứa Giai Kỳ hiện tại sống ở Bắc Kinh chỉ một mình. Ba mẹ định cư ở nước ngoài, chỉ duy nhất một mình nàng mỗi ngày đều là tự lo cho mình, cũng đồng thời tự do tự tại.
"Hứa di ~~~"
Tiếng chuông cửa vừa dứt, Hứa Giai Kỳ đã một thân y phục dự định đi ngủ ra mở cửa. Vừa nhìn thấy tâm can bảo bối ra đến, Dụ Ngôn đã ngay tức khắc từ trên người Nhất Nhi nhảy xuống, trực tiếp chạy đến ôm lấy chân của Hứa Giai Kỳ, còn không biết mẹ Nhất Nhi nhìn mình giống như muốn xiên que đem nướng.
"Tiểu Dụ Ngôn, sao lại khuya như vậy ?"
"Ba mẹ phải đi kỷ niệm ngày cưới, chê Ngôn Ngôn là sao quả tạ phải tiễn đi."
Nhất Nhi dĩ nhiên cho con gái bảo bối của Gia Kỳ ăn nói lung tung, một lượt giải thích qua lý do vì sao lại làm phiền đường đột như thế. Hứa Giai Kỳ cũng không cảm thấy chăm Dụ Ngôn là phiền phức, vì thế vô cùng vui vẻ bế Dụ Ngôn lên còn vẫy tay tạm biệt hai người bọn họ.
"Ba mẹ đi chơi vui vẻ, Dụ Ngôn yêu hai người a."
Hứa Giai Kỳ đợi sau khi Dụ Ngôn tạm biệt ba mẹ xong mới bế vào nhà, Tiểu Dụ Ngôn từ lúc được Hứa di bế lên, một chút cũng không buông tay ra khỏi chiếc cổ thanh mảnh kia của nàng.
"Đồ dẻo miệng này chính là con của anh đó." - Nhất Nhi một tay bị Gia Kỳ đan vào tay mình, một tay chống cằm lên bệ xe nhìn ra bên ngoài khẽ nói.
"Không dẻo miệng làm sao có thể cưới được đả nữ của Bắc Kinh ..."
"Chồng à, em thấy miệng hai cha con anh thật lợi hại."
"Happy 6 Years Wedding Anniversary , Nhất Nhi ... Anh yêu em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro