Chương 11: Không có gì là muộn
Không gian quán được bài trí theo phong cách Trung Hoa cổ xưa, những người đến đây thường là bàn công việc với đối tác, hay đơn giản những cặp tình nhân đang trong giai đoạn tìm hiểu, không thấy ai đến đây để ăn kem giống như hai người đang ngồi ở góc bàn cuối dãy.
"Ngại quá quý khách, nhưng ở đây không có bán kem ạ."
Bọn họ không nhìn thấy ở bên ngoài ghi là tửu lầu hay sao? Còn bước vào quán người gọi kem Hàn Quốc, người gọi kem cuộn ra thể hết sức tự nhiên. Lại giống như đang lén lút nhìn ai đó, gương mặt trông gian tà không thể lơ là được.
"Vậy thì cho hai ly soda nhiệt đới đi, của con nhóc này để ngọt một chút."
Đới Manh thay Dụ Ngôn gọi món, đúng là tên họ Dụ thật làm người ta mất mặt a, còn bị liệu theo nó kêu kem Hàn Quốc nữa chứ.
Từ lúc bắt gặp tên kia đi cùng Hứa Giai Kỳ, Đới Manh đã cảm thấy có phần quen mắt. Rốt cuộc đến bây giờ mới nhận ra, hắn chính là con trai của Nhiếp Vũ, cùng với ba của chị ấy là đối tác nhiều năm trên thương trường.
"Tên đó là Nhiếp Viễn, trước đây ba của ta còn đem ta làm mai cho hắn." - từ tính cách đến hình thể , Đới Manh từng tuyệt nhiên từ chối, cho rằng hắn không xứng làm lão công của chị ấy.
"Nhưng hắn chẳng phải là ...bạn trai của Hứa di sao?" - mặc dù không muốn nói, nhưng cũng không thể phủ nhận được sự thật.
"Bởi mới nói, hắn nổi tiếng trong giới cậu ấm cô chiêu, người ta gọi hắn là Nhiếp Thiếu. Sao Tiểu Hứa lại quen với hắn chứ?"
Bọn họ mỗi người một câu, suy đoán rốt cuộc Hứa Giai Kỳ và tên kia đang nói gì? Nhưng hai người đang ngồi cách họ vài bàn bị che khuất bởi một tán trúc, vẫn yên lặng nhìn nhau như vậy. Mãi cho đến hơn hai mươi phút sau, họ ở một bên mới lắng tai nghe được.
"Tiểu Hứa, chủ nhật tuần sau chúng ta đến đâu đó du lịch có được không?" - vẫn là Nhiếp Viễn lên tiếng trước, nhìn một Hứa Giai Kỳ kề cận mà giống như xa cách thật khó chịu.
"Nhiếp Viễn, em đủ tỉnh táo để biết được ngày đó là sinh nhật của anh."
Ánh mắt nâu trầm khẽ nhìn về không gian vô định thở dài mệt mỏi, đã quyết định hôm nay phải nói rõ một lần sao còn không nỡ.
"Em vẫn còn nhớ, Tiểu Hứa, anh còn cơ hội mà phải không?" - Anh ta nhất thời kích động nắm lấy tay của Hứa Giai Kỳ, nơi ấm áp nhất mà anh ta từng thẳng thừng chối bỏ.
"Em nhớ, đến chết cũng không quên được ngày sinh nhật của anh. Bởi vì hôm đó ở trên du thuyền, em biết được Hứa Giai Kỳ có mắt như mù chọn lầm người trước mặt."
Họ quen nhau khoảng hai năm trước, lúc đó Hứa Giai Kỳ cũng chỉ là một tiểu thiếu nữ ở độ tuổi 15. Nhiếp Viễn khi đó 18 tuổi đã nắm trong tay 30% cổ phần của Nhiếp Thị, nhưng anh ta không đến công ty làm việ . Chỉ trông chờ vào lợi tức hàng tháng ra bên ngoài làm Nhiếp Thiếu, Hứa Giai Kỳ khi đó không hề biết Nhiếp Gia bọn họ quyền cao chức trọng.
Nàng quen với anh ta ở độ tuổi này, chỉ đơn giản là độ tuổi mới lớn, có người hàng ngày đến đưa đón mình đi học, có người chia sẻ với mình khi không sống cạnh gia đình, khi ấy Hứa Giai Kỳ cho rằng có một người bạn trai, có lợi không có hại.
"Chuyện năm đó là do anh thiếu suy nghĩ, nhưng bây giờ anh cũng đã đến Nhiếp Thị làm, vì em mà thay đổi."
Trong mắt của Nhiếp Viễn thật sự là một nổi ân hận , đã từng có bức tượng của nữ thần trong tay, nhưng đến hiện tại đều là do một mình anh ta đạp đỗ. Để bây giờ ngay cả việc nhìn lấy anh , Hứa Giai Kỳ đã giống như không nguyện ý .
"Thật ra em đến đây với anh là muốn nói, chúng ta kết thúc rồi. Em không đủ can đảm quen anh nữa, Nhiếp Thiếu."
Rốt cuộc cũng nói được những chuyện đã đè nén trong lòng như tảng đá, thay vì cứ trốn tránh anh ta, tại sao không một lần từ chối sợi dây ràng buộc. 17 tuổi không phải là độ tuổi trưởng thành, nhưng ít ra Hứa Giai Kỳ cũng đã không còn quá ngây thơ như một cô bé 2 năm trước.
Khi Đới Manh còn muốn tiến lại gần hơn để nghe lấy, Dụ Ngôn đã kịp nắm lấy đuôi áo của sư phụ đứng lại. Hứa di hiện muốn ra ngoài, còn đứng ở đây không phải sẽ bị phát hiện hay sao?
"Nhanh lên sư phụ, bọn họ ra rồi." - đợi cho đến khi Hứa Giai Kỳ cùng Nhiếp Viễn ra đến bãi giữ xe, hai người bọn họ mới lén lút ẩn vào trong một chiếc xe khác tiếp tục theo dõi.
"Em tự về được rồi, sau này đừng gặp nhau nữa."
Khi Nhiếp Viễn mở cửa xe của mình ra muốn đưa Hứa Giai Kỳ vào, rất nhanh nàng đã đem tay của mình ly khai, không quên nói với anh ấy giữa họ hôm nay đã kết thúc rồi.
Anh ta không đuổi theo Hứa Giai Kỳ, mặc cho nàng tự book xe về. Khi Hứa Giai Kỳ vẫn còn đứng đợi xe đến, ở một bên xe của Nhiếp Viễn đã bỏ mặc nàng, lao đi mất hút.
"Anh vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi." - lời thốt ra nhẹ nhàng như một cơn gió thổi, nhưng nghe qua lại hết mức nặng nề.
Hứa di ...
----------
Tiết mục của Dụ Ngôn được xếp cuối, nhưng vẫn còn rất nhiều người nán lại. Bọn người của Hứa Khải vẫn đang hăng say đánh quyền, duy nhất Tiểu Dụ Ngôn ngồi thiền tụng kinh mà lòng như lửa đốt. Hứa di của ngươi làm sao lại đến chứ? Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của hắn hay sao? Có khi bọn họ đã làm lành rồi, hiện tại đang vui vẻ đón sinh nhật cùng nhau.
Có một phân cảnh đường tăng bị tiểu yêu bắt đi, bởi vì chống cự nên bị đánh. Tiểu Dụ Ngôn không màng bản thân đang trình diễn trên sân khấu, hầu hết thời gian đều nghĩ về Hứa Giai Kỳ. Bất ngờ bị tiểu yêu đánh, quên mất kịch bản liền lao đến ôm lấy tiểu yêu từ tảng đá mô hình vật xuống.
"Dám đánh ta?" - một thân cà sa bé tí tẹo đang hung hăng chống tay ngang hông, nhìn như thế nào cũng không giống như những bậc tu hành.
"Ngươi đang đóng vai Đường Tam Tạng, sao ngươi biết võ được chứ?" - tiểu yêu chịu đau đứng lên cãi tay đôi với Dụ Ngôn, từ chính kịch liền như vậy biến thành hài kịch.
Hội trường một phen cười ồ lên khiến Dụ Ngôn mặt đỏ hơn tiết gà, nhìn về phía mẹ Nhất Nhi đã bịt lại mắt luôn không dám xem nữa. Có điều ngay tại thời khắc đó, Dụ Ngôn nhìn thấy Hứa Giai Kỳ từ khi nào đã ngồi cạnh Nhất Nhi. Còn cố tình hướng về năm cân muối, làm hành động fighting muốn nó phải cố lên a ~
Bởi vì có Hứa di nên Dụ Ngôn ngay lập tức lại phong độ, đích thị so với lúc nãy lật ngược tình thế. Cảnh hai thầy trò tái ngộ, Dụ Ngôn cùng với Tôn ngộ không - Vương Quan Dật khiến mọi người phải đỏ mắt ngậm ngùi, kết thúc bằng những tràng vỗ tay của hầu hết mọi người có mặt tại hội trường.
Kết thúc buổi diễn, Tôn Nhuế cùng với Quan Dật và Hứa Khải lôi Dụ Ngôn đi chụp hình lưu lại. Nhưng Dụ Ngôn chỉ chụp đúng hai bức liền đi tìm Hứa Giai Kỳ, lúc này mẹ Nhất Nhi vẫn đang cùng Hứa Giai Kỳ nói gì đó với nhau cho đến khi nó đến.
"Hứa di, cuối cùng dì cũng đến!" - Tiểu Dụ Ngôn hận không thể mọc cánh bay đến phía Hứa Giai Kỳ, tại sao chỉ cách một sân khấu lại lâu đến như vậy.
Nhất Nhi cũng không còn xa lạ tình cảnh này nữa, sinh ra đứa con gái thà sinh ra trứng vịt ăn vẫn tốt hơn. Lúc nào ánh mắt của Dụ Ngôn nhìn lấy Hứa Giai Kỳ, cũng giống như mèo gặp mỡ, vồ vập đến không còn hình tượng.
"Cuối cùng dì cũng đến!" - Năm cân muối không màng chốn đông người, lao vào trong lòng Hứa Giai Kỳ khi nàng vừa ngồi xuống để ngang bằng với Dụ Ngôn.
Xin lỗi Dụ Ngôn , Hứa di đến trễ mất rồi!" - bình thường Hứa Giai Kỳ không thích đeo kính, nhưng hôm nay lại không kéo xuống cặp kính găm che giấu đi đôi mắt của mình.
"Không có gì là muộn, chỉ cần người chịu đến."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro