Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Giận cá chém thớt

Một tấm ảnh sẽ không nói lên điều gì, nếu như chỉ một mình Hứa Giai Kỳ trong chiếc điện thoại của anh ta. Nhưng thứ hiển thị bên trong, cho dù Dụ Ngôn còn nhỏ cũng đủ biết rằng bọn họ đích thị là tình nhân đang trong thời gian hạnh phúc.

"Sao tự nhiên sắc mặt của ngươi tệ thế ?"

Tuy rằng không biết rõ chuyện gì vừa xảy ra , nhưng biểu hiện trên gương mặt của Dụ Ngôn đột nhiên chuyển như một đống tro tàn, thật sự khiến cho Đới Manh có một chút lo lắng bất an.

"Ở đây ồn ào quá, con muốn đi tìm mẹ."

"Nhưng Tiểu Hứa chẳng phải vẫn đang diễn đó sao ?"

"Cũng đâu có thiếu người ở lại xem."

Mái đầu nhỏ cúi gầm xuống đất, không chút do dự trượt hẳn mông khỏi ghế vội vã bước đi. Đới Manh cũng không thể như vậy để năm cân muối đi một mình, đành phải gián đoạn vở kịch của nàng, tách khỏi dòng người chạy theo chân sư đồ khó hiểu. Thật ra đi tìm mẹ cũng chỉ là một cái cớ, vì Nhất Nhi chẳng phải đang ở trong dàn ban giám khảo đấy sao?

Viên đá nhỏ bị một góc giày be bé đá văng vào một gốc cây cổ thụ, trái ngược với không khí vô cùng náo nhiệt tại hội trường. Đới sư phụ rốt cuộc cũng cất điện thoại vào trong túi, triệt để quan sát tiểu sư đồ lạ lẫm.

"Ta nhớ cũng đâu có chọc giận gì ngươi?"

Tuy rằng bình thường có một chút bất mãn tên đồ đệ họ Dụ, nhưng không có nghĩa là bỏ bê mặc kệ cảm xúc của bạn ấy. Bằng chứng chính là Đới Manh bỏ dỡ tiết mục của Hứa Giai Kỳ, chạy theo tên đồ đệ tùy hứng của mình. Tuy rằng nửa ngày năm cân muối cũng không lên tiếng, vẫn có người dựa lưng vào tường hết mực quan tâm, lắm lúc lại lấy tay xoa vào cánh mũi sưng phồng.

"Đâu có liên quan gì đến sư phụ đâu?" - cuối cùng cũng chịu lên tiếng, nhưng âm thanh quả thật khiến Đới Manh phải lại gần hơn nữa mới có thể nghe thấy đi.

"Không cần phải dài dòng, có ai ức hiếp ngươi, ta thay ngươi đòi công đạo."

Bất quá cũng không thể nói mình vì một tấm hình làm khó chịu, nhưng nếu như cứ im lặng thin thít, thật sự sẽ khó lòng qua được ải này của Đới sư phụ.

"Hứa di ở trên sân khấu bị tên đó sàm sỡ, con không vui." - đang muốn viện cớ Viện Khả ở trên sân khấu đụng chạm Hứa Giai Kỳ, chứ một mực không nói ra lý do thật sự.

"Ngốc tử, chỉ là kịch, hơn nữa cũng là nữ cải nam trang."

"Mặc kệ, con không thích nhìn thấy Hứa di bị người ta đụng chạm."

Đôi môi nhỏ bé thuận theo sự bất mãn của bản thân chu lên đầy khó chịu, bất quá Đới Manh cũng cho rằng Dụ Ngôn tiểu hài tử lại giở thói trẻ con. Lại không biết được rằng sự đụng chạm mà Dụ Ngôn nói đến, đích thị là trong tấm ảnh kia chàng trai đó đã đem môi của nàng hôn lấy.

"Ngươi đó, cho dù có yêu quý Hứa di của ngươi. Nhưng ngươi cũng không thể bám theo nàng cả đời, dù sao thì nàng cũng sẽ có chồng rồi có con, lúc đó ngươi còn không phải ra rìa?"

"Sư phụ, người đáng ghét!"

Ở độ tuổi của Dụ Ngôn, Đới Manh cho rằng chỉ tồn tại ở dạng quý mến Hứa Giai Kỳ. Nhưng không biết loại yêu mến của Dụ Ngôn dành cho nàng là chiếm hữu, chỉ cần nàng đối với người khác giống mình sẽ sinh lòng đố kỵ.

Rốt cuộc cũng không nắm rõ bọn họ ở đó bao lâu, cho đến khi tiết mục của Hứa Giai Kỳ đã kết thúc hơn một tiếng vẫn không nhìn thấy họ. Tạm thời chương trình văn nghệ nghỉ trong ít phút, Nhất Nhi lại không nhìn thấy Đới Manh và Dụ Ngôn ở hàng ghế chỉ định ban đầu. Nhưng ở tại hàng ghế đó lại nhìn thấy bạn trai của Hứa Giai Kỳ, Nhiếp Viễn.

" ? "

-------------

"Chúc mừng nha Tiểu Hứa, tiết mục vừa rồi xem ra rất được mọi người yêu thích." - nhóm bạn diễn trước họ một tiết mục đã thay lại thường phục , nhìn thấy Hứa Giai Kỳ bước xuống sân khấu liền đi đến chào hỏi.


"Mọi người đã làm rất tốt, vất vả rồi."

Bước chân có phần gấp gáp tiến vào phòng thay đồ, có vẻ như vở kịch vừa rồi không hẳn đã khiến nàng mệt mỏi, nói đúng hơn đôi mắt phượng vô tình lướt vào băng ghế, nhìn thấy người đã lâu rồi không gặp, và dường như cũng không còn dính dáng.

"Xin lỗi, nhưng cậu không thể vào bên trong thưa Nhiếp Thiếu."

Nhiếp Gia ở Bắc Kinh tuy không đến nổi hô mưa gọi gió, nhưng ở giới điện ảnh cũng không kém phần quan trọng. Đích thị một trong những nhà sản xuất phim ăn khách bậc nhất nơi đây, thành phần ban giám khảo của giải Kim Kê cũng chừa cho Nhiếp Gia bọn họ một ghế.

"Xin lỗi, vậy cô có thể mời Hứa Giai Kỳ dùm tôi một chút không?"

Thân ảnh có phần mũm mĩm đang đứng tiếp chuyện với Nhiếp Viễn là vị lão sư kịch nói, người này nói khó không khó nói dễ không dễ. Bất quá cũng từng nghe cả trường đồn ầm chuyện này, đại khái rằng thiếu gia Nhiếp thị cùng với học trò của lớp Nhất Nhi là Hứa Giai Kỳ quen nhau hơn một năm trước, nhưng cũng có tin đồn khác đường ai nấy đi. Lúc nãy Hứa Giai Kỳ chạy như ma đuổi, đích thị là muốn trốn anh chàng này.

"Tôi giúp cậu vào thông báo một tiếng, nhưng chịu gặp hay không thì tùy em ấy."

" Cám ơn "

Không phải khi không lại trở nên tốt đến vậy, hiện tại là lão sư của một trường thôi, đâu biết tương lai có tham gia nghệ thuật hay không? Vẫn là đối với những người có một phần trăm sẽ giúp mình, cũng vẫn nên tạo tiền đề tốt đẹp.

"Tiểu Hứa, có người ở bên ngoài tìm em."

" Vâng ạ "

Sở dĩ còn cho rằng phải ra sức nói giúp Nhiếp Thiếu một chút, không nghĩ đến Hứa Giai Kỳ lại nhanh đến như vậy đồng ý. Bất quá cảm thấy trong ánh mắt của nàng, phần nào cũng có vài tia tránh né.

"Chuyện gì cũng có thể giải quyết, quan trọng là cách mình đối mặt với nó." - cặp mắt kính dày cộm bị tác động từ ngón tay đẩy lên, bộ dạng so với lúc ở trên lớp giảng bài cũng không khác là mấy.

"Chị ấy nói đúng, Tiểu Hứa cho dù như thế nào cũng không nên để cậu ấy đứng bên ngoài lâu như vậy, lại có dịp khiến mọi người bàn tán."

Tiếng nói vọng đến từ phía chân cầu thanh ở lối ra vào phụ, Nhất Nhi một thân váy hoa, áo sơ mi trắng hoạ tiết đơn giản từ từ bước đến. Vừa rồi còn định sẽ nói với Hứa Giai Kỳ về việc Nhiếp Viễn ngồi dưới băng ghế đó, nhưng một lúc sau lại không nhìn thấy anh ta nữa. Thì ra là chạy đến đây đứng đợi nàng ở bên ngoài, kéo theo nhiều ánh mắt của nữ sinh hướng về thiếu gia họ Nhiếp kia hết lời tranh luận.

"Em sẽ một lần nói rõ với anh ấy, em xin phép!"

Vài lọn tóc rơi loã xoã trên gương mặt của nàng, chính là khi bản thân làm động tác xin phép rời khỏi phòng thay đồ nơi họ đang trò chuyện. Nhưng tiếng giày cao gót còn chưa phát ra được bao nhiêu tiếng động, đã nhìn thấy nàng quay lại nhưng là hướng về phía Nhất Nhi hỏi khẽ:

"Dụ Ngôn và Đới tỷ đã về rồi sao lão sư?"

Lúc trên lớp hay đại khái là vẫn nằm trong khuôn viên trường, Hứa Giai Kỳ luôn gọi Nhất Nhi là lão sư như những bạn học của mình, chỉ khi ra bên ngoài mới gọi lão sư của mình bằng Nhất Nhi tỷ tỷ.

"Đã sớm rời khỏi rồi, nó nói muốn theo Đới Manh đi ăn kem rồi về võ đường luyện tập."

Nhắc đến mới nhớ, dạo gần đây có một chuyện làm cho Nhất Nhi hơi nhíu mài suy nghĩ. Chẳng phải nói Dụ Ngôn bình thường rất mến Hứa di hay sao? Tiết mục diễn ra phân nửa thì hai sư đồ bọn họ kéo nhau đi mất. Nhất Nhi lén ra bên ngoài gọi điện cho Đới Manh hỏi đi đâu, Đới sư phụ của con mình chỉ nói Dụ Ngôn cảm thấy nhàm chán không muốn coi nữa, nhất nhất đòi đi ăn kem còn không thì về võ đường luyện tập. Tuy rằng bản thân có một chút khó hiểu, nhưng còn phải quay về ban giám khảo tiếp tục chấm thi đành phải kết thúc cuộc gọi.

"Ân, em biết rồi!"

Kèm theo nụ cười phảng phất kia nhìn ra được một sự mất mát thoáng qua, nàng có thể nhìn thấy Nhiếp Viễn thì làm sao không nhìn thấyDụ Ngôn. Hay nói đúng hơn chính vì xác định về phía Dụ Ngôn, nên mới vô tình nhìn sang chiếc ghế bên cạnh là Nhiếp Viễn. Và hành động bỏ ra về giữa chừng của tiểu hài tử kia, hết thảy đều thu vào mắt ...

-------------

"May quá, cuối cùng em cũng chịu ra gặp anh."

Ánh đèn sân khấu vô tình chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của Nhiếp Viễn, khó trách nữ nhân khác luôn lấy anh làm hình mẫu cho một người bạn trai hoàn hảo. Thân hình cao lớn vạm vỡ hơi hướng đam mê hình thể, không giống như những gì người ta hình dung về một công tử bột. Trên tay một bó hoa kích cỡ, Hứa Giai Kỳ cho dù ở nơi không có ánh sáng cũng sẽ nhìn ra được, thứ trong bao giấy xinh đẹp kia là hoa hồng - như thường lệ ...


"Anh vẫn như vậy." - nhận lấy bó hoa từ tay Nhiếp Viễn, khe khẽ nói một câu không biết rằng người ta có vô tình nghe thấy.

"Tiểu Hứa, có phải hay không em?"

Lúc trước Nhiếp Viễn tặng cho nàng mỗi lần đều một bó to như vậy, nhưng hầu như kể từ khi giữa bọn họ xảy ra chuyện cho đến nay, ngay cả mặt anh ấy thì Hứa Giai Kỳ còn không muốn nhìn thấy. Hoa gởi đến nhà đều héo úa trên cổng rào, rất hay làm phiền nhân viên vệ sinh để tâm đến.

"Nơi này không tiện, đến một nơi khác đi chúng ta sẽ thẳng thắn nói chuyện."

Phải, nơi họ đang đứng có quá nhiều người. Cho dù họ nói ra câu nào đi nữa, cũng rất có thể trở thành tâm điểm ồn ào của đám người dư hơi dư sức chen vào chuyện người khác đó.

"Em muốn đi đâu?"

"Anh quyết định đi, dù sao thì ... trước giờ cũng đều là anh quyết định cả mà."

" Được "

Nghe không rõ ý vị trong câu nói của Hứa Giai Kỳ, Nhiếp Viễn tâm trạng phấn khởi kéo tay nàng chạy đến chiếc xe mình đang đỗ. Anh mở cửa xe cho nàng nhưng không đợi nàng bước vào, liền quay về mở cửa xe bên mình ngồi chễm chệ vào trong ghế lái. Rốt cuộc trước khi bước lên xe, nhìn thấy khẩu hình trên khuôn miệng của nàng chính là một tiếng thở dài khe khẽ.

Chiếc xe của thiếu gia họ Nhiếp lăn bánh không lâu, từ bên trong bãi đậu xe ven đường, xe của Đới Manh cũng tương tự đi cùng một hướng. Bất quá không nghĩ từ nãy đến giờ trò chuyện với Dụ Ngôn, lại mất nhiều thời gian như vậy.

"Xem ra miệng ta cũng linh lắm, ngươi cũng chuẩn bị ra rìa là vừa rồi." - vô lăng liên tục bị ngón tay gõ vào, đây là bộ dáng đang suy nghĩ của Đới Manh, tên nhóc vừa rồi đi với Hứa Giai Kỳ là ai mà quen mặt thế nhỉ?

"Sư phụ, người có biết lái xe hay không vậy? Chậm chạp quá đi, thật là khó chịu!"

"Ngươi muốn chém thì chém con cá kia đi , đừng thương tổn tấm thớt vô tội như ta "

Hai người một xe, hai xe một hướng, một trước một sau cùng nhau rẽ phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro