Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Dạy Dụ Ngôn Ăn Thịt

Trong giới điện ảnh Bắc Kinh khoảng 6 năm trước , nếu như nhắc đến cụm từ " Đả Nữ " chính là nhắc đến Tiêu Nhất Nhi . Một nữ minh tinh sở hữu thần thái ngạo kiều trong những bộ phim hành động , cũng chính là thần tượng một thời của rất nhiều tầng lớp .

Sở hữu lượng fan hùng hậu, kỹ năng diễn xuất càng ngày càng vượt mặt những tiền bối đi trước . Nhưng Tiêu Nhất Nhi không trở nên kiêu ngạo, càng cố gắng hoàn thiện mình trong những bộ phim kế tiếp.

Vào thời ấy Liên Hoan Phim Bắc Kinh đều có hạng mục dành cho Tiêu Nhất Nhi, chính là Nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm do giới chuyên môn bình chọn, sau đó một năm nhận luôn giải Kim Kê của Đại Lục. Khi mọi thứ dần trở nên đi vào quỹ đạo tốt đẹp nhất trong sự nghiệp, ở độ tuổi 19 của Tiêu Nhất Nhi mọi người kỳ vọng rất nhiều cho một ngôi sao vươn tầm châu lục.

Nhưng, cũng ở độ tuổi tươi đẹp đó, báo chí bị một phen làm cho tổn hao giấy mực. Chính là thời khắc Tiêu Nhất Nhi theo chồng từ bỏ cuộc chơi, bỏ lại tất cả hào hoa điện ảnh về dinh với Dụ Gia Kỳ – một nhân vật nằm trong danh sách Tứ Thiếu của Bắc Kinh lừng lẫy. Thời đó, lý do mà người ta cho rằng Nhất Nhi bỏ đi sự nghiệp của mình cũng vì "Đại gia " họ Dụ, nhưng ít ai biết được rằng Dụ Gia Kỳ từng rất lao đao lận đận mới lấy được nụ cười của mỹ nhân.

Ây, nhưng đây đã là chuyện của 6 năm trước. Sau này khi Tiêu Nhất Nhi nhớ lại quyết định năm đó của mình, một chút hối hận cũng chưa từng có. Dụ Gia Kỳ giống như đem Tiêu Nhất Nhi hận đến không thể sủng đến tận trời xanh, hai tháng sau khi kết hôn Nhất Nhi đã mang em bé, Dụ Gia Kỳ thậm chí còn chăm sóc cái thai đó tốt hơn cả nàng ấy. Năm 20 tuổi chính thức hạ sinh một bé gái, sau này ông bà, người thân, bạn bè đều gọi nó là năm cân muối – Dụ Ngôn.

—————-

Dụ Ngôn từ lúc được sinh ra đã khiến cả nhà yêu mến, gương mặt lanh lợi cùng với những cử chỉ đáng yêu, đem Nhất Nhi với Gia Kỳ giống như tan chảy. Trước đây hai người họ chưa từng gây nhau, nhưng từ khi có Dụ Ngôn liền xảy ra tranh chấp. Chính là không ai chịu nhường ai, đem Dụ Ngôn biến thành siêu cấp Pet Pet đi đâu cũng phải dắt theo cho bằng được.

Nhưng bắt đầu từ khi Dụ Ngôn 4 tuổi giống như biến thành hoà thượng, chính là thứ gì liên quan đến động vật đều không ăn. Hảo hảo yêu thích rau củ quả, khiến cho Nhất Nhi thật sự đau đầu tính kế. Đem thịt băm nhỏ đến có thể soi bằng kính lúp hoà trong cháo, cũng không dụ được Dụ Ngôn ăn một chút. Gia Kỳ còn mời cả nhũ hoa nuôi, nhưng Dụ Ngôn ngoại trừ rau, chỉ có thể uống được sữa động vật, còn thịt thì tuyệt đối không ăn.

Có một hôm năm Dụ Ngôn 5 tuổi, mẹ Nhất Nhi đem về một hậu bối thăm nhà. Lại nói rằng năm đó Nhất Nhi từ bỏ điện ảnh, nhưng sau khi sinh Dụ Ngôn được hai năm liền nhận được lời mời thỉnh giảng. Hiện tại đang công tác tại một trường nghệ thuật nổi tiếng của Bắc Kinh, chính Gia Kỳ cũng đồng ý cho nàng ấy làm lão sư, tránh để vợ mình sinh lòng buồn chán.

"Nhất Nhi, đây có phải là con của chị ?"

Vị hậu bối này rất nhanh nhìn thấy Dụ Ngôn đang chơi dưới sàn, theo tính cách yêu thích trẻ con liền đi đến nựng nhẹ vào một bên má của Dụ  Ngôn. Lại không biết nụ cười của mình vốn dĩ tạo sát thương, đem năm cân muối bé nhỏ về sau thoát ra không khỏi.

"Tỷ tỷ xinh đẹp!"

"Tỷ tỷ cái đầu con, gọi là Hứa di." – Nhất Nhi cảm thấy con gái dường như rất thích Hứa Giai Kỳ, hai mắt đều giống như sáng rỡ.

"Hứa di xinh đẹp!"

Hứa Giai Kỳ đối với chất giọng ngọng ngọng của Dụ Ngôn khen lấy mình, chỉ cho rằng đây là một kiểu lấy lòng của trẻ nhỏ. Cũng không biết Dụ Ngôn 5 tuổi nhìn ra được đẹp xấu, lời nói thốt ra còn là dạng thật tâm dụng khẩu.

"Con nhìn lấy Tiểu Hứa làm gì ? Không lo ăn hết đám thực vật của con đi."

Nhất Nhi bất mãn nhìn thấy phần thức ăn còn thừa trên đĩa của Dụ Ngôn, rau thì còn một vài cọng, thịt lại chất chồng thành đống. Nếu cứ như vậy không biết làm sao lớn nổi ...

Dụ Ngôn nhận thấy vòng tay Hứa Giai Kỳ thu lại, rất nhanh khóc lớn chạy vào lòng của nàng ôm cứng ngắt. Nhất Nhi mẫu thân, lý nào lại khiến cho Hứa di không thương người ta nữa.

"Dụ Ngôn vì sao không ăn thịt ?" – Hứa Giai Kỳ có chút thắc mắc, liền đem một miếng lên dụ Dụ Ngôn ăn thử.

"Con không ăn đâu, lão sư nói phải biết yêu thương động vật."

Nhất Nhi đến bây giờ mới biết con gái yêu chuộng thế giới động vật, chính là bởi vì lão sư mầm non đã nói thành ra như thế. Nhưng sao bình thường dụ nó không nói, nhưng Hứa Giai Kỳ mới nói vài câu liền thổ lộ.

"Nhưng mà có một bộ phận động vật được nuôi để lấy thịt, con phải ăn chúng để lớn."

"Nhưng như vậy có phải làm người xấu hông?" – Dụ Ngôn được Hứa hảo a di bế lên, cả gương mặt đang úp vào hõm vai của nàng liên tục dụi qua dụi lại.

"Giống như động vật cũng phải ăn một loại động vật khác, chỉ là quy luật tự nhiên thôi Dụ Ngôn ngốc."

Nhất Nhi trong lúc vẫn còn học lén cách Hứa Giai Kỳ dụ em bé, lại nhận được cuộc gọi từ Gia Kỳ. Có vẻ như Gia Kỳ bỏ quên một sấp hồ sơ quan trọng, nàng ấy hiện tại phải đích thân đem đến công ty để không bị lộ thông tin trong đó.

" Tiểu Hứa, em chăm Dụ Ngôn dùm chị một chút, chị ra ngoài rất nhanh liền về."


" Ân"

Hứa Giai Kỳ không xem việc chăm sóc Dụ Ngôn là khó khăn, ngược lại càng đem Dụ Ngôn hiểu ra được vấn đề. Nàng giải thích rất rõ tầm quan trọng của việc ăn thịt, nhưng với bộ não của Dụ Ngôn hiện tại chỉ tiếp thu được là " Ăn để lớn".

Lúc Dụ Ngôn chịu ăn miếng thịt đầu tiên, Hứa Giai Kỳ đã vô cùng vui vẻ. Còn hôn vào đỉnh đầu Năm cân muối như khích lệ, lại không biết rằng mình đích thị là có lỗi với Hứa Giai Kỳ của vài năm sau. Bởi vì đã đem "Tiểu hoà thượng" Dụ Ngôn khai khẩu, cũng tiếp tay cho Dụ Ngôn hình thành nên một chân lý.

Ăn để lớn và lớn là để ăn ...

Dụ Ngôn thật sự là một đứa trẻ hoạt ngôn, nhưng không hẳn là một đứa trẻ dễ thân với người khác. Có điều Hứa di thật đẹp a, để cho nàng bế qua bế lại hảo hảo yêu thích.Dụ Ngôn vì thế liền trở nên ngoan ngoãn, một mực ở trong vòng tay của Hứa Giai Kỳ, mặc cho nàng muốn bế đi đâu liền đi đó.

"Con không sợ ta bắt cóc con sao ?" – Hứa Giai Kỳ thường nghe Nhất Nhi nói Dụ Ngôn rất cứng đầu, không hiểu là Nhất Nhi có nói quá hay không nữa, rõ ràng Dụ Ngôn rất ngoan đi.

"Bắt cóc là sao ạ ?" – Dụ Ngôn thường nghe nói đến từ này, nhưng có một chút không hiểu lắm.

"Tức là ta sẽ bắt con đem đi luôn, phải sống với ta cả đời không được về với ba mẹ nữa."

"Vậy Hứa di bắt cóc con đi!" –Dụ Ngôn không có biểu hiện sợ hãi, còn trưng ra bộ mặt phấn khởi ôm lấy Hứa Giai Kỳ.

" ??? "

Nàng chỉ định đùa với Dụ Ngôn một chút, lại không nghĩ bây giờ nàng mới là người bị Dụ Ngôn làm cho hoang mang. Có câu "Đồng ngôn không cố kỵ", chính là lời của trẻ nhỏ thì không cần phải chấp nhất. Hứa Giai Kỳ tự thâm tâm nói như vậy, đối với đứa trẻ Dụ Ngôn này cảm thấy ngày càng thú vị.

" Hứa di không bắt cóc con hả ?"

"Không , ta chỉ muốn đùa một chút. Hơn nữa mẹ Nhất Nhi của con biết con bị ta bắt, sẽ đem ta băm mất." – Hứa Giai Kỳ cảm thấy Dụ Ngôn thật lợi hại, nàng chưa từng triệt để buôn dưa lê với ai nhây đến như vậy.

"A cũng phải, mẹ Nhất Nhi rất dữ a. Con không nỡ nhìn Hứa di bị băm như thịt bằm trong cháo, Ưm ... " – Tiểu Ngôn hảo hảo muốn bảo vệ nàng, đành phải chống cằm suy nghĩ tìm ra phương án mới.

"Sao hả ?"

"Hay để con lớn lên sẽ bắt cóc Hứa di sau cũng được, mẹ dù gì cũng không nỡ băm con."

" ... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro