Chương 8
Khi Viên Niệm ngồi xuống thì khuôn mặt vẫn còn hơi ửng đỏ.
Cậu ta nghiêm túc nói: “Xin lỗi, Lương thí chủ, tôi khiến cậu gặp rắc rối rồi.”
Tôi lắc đầu “Không sao.”
Tôi sợ Viên Niệm sẽ ám ảnh chuyện này, nên đành đem chuyện trước đó ra an ủi.
“Lúc tôi còn yêu bạn trai cũ thì chuyện thế này xảy ra rất nhiều lần, tôi cũng quen rồi. Chẳng hạn như thêm WeChat của anh ta ngay trước mặt tôi. Hoặc là có người lén bàn luận nói tôi không xứng với anh ta. Hoặc là tiếp cận tôi để hỏi thăm về anh ta.” Tôi gập từng ngón tay, kể lại từng chuyện một.
Nói cả một hồi lâu nhưng không thấy Viên Niệm cười. Khi tôi nhìn lên, cậu ta hơi nhíu mày.
“Sao vậy, Viên Niệm?”
Cậu ta chưa bao giờ bàn luận sau lưng người khác nên chỉ lắc đầu. Đôi mắt trong veo nhìn tôi, có chút đau lòng.
Thà là cậu ta cứ cười vào mặt tôi còn hơn, ít ra tôi còn xem như đề tài nói chuyện.
Nhưng Viên Niệm cứ như thần tiên mà từ bi thương hại nhìn tôi. Nỗi chua xót sâu thẳm trong lòng lại dâng lên không kiểm soát.
“Lương thí chủ, mong cậu sau này, ước nguyện gì cũng thành công.” Cậu ta nhẹ nhàng nói.
Tôi ngẩng đầu lên “Cám ơn Viên Niệm.”
Chờ chúng tôi ăn xong bữa tối thì cuộc sống về đêm của thành phố mới bắt đầu.
m nhạc trên quảng trường ồn ào sôi động, mỹ nữ nóng bỏng nhảy múa lắc mông trên sân khấu.
Viên Niệm không chú ý, suýt nữa thì lao thẳng vào.
Tôi vội vàng che mắt Viên Niệm lại, rồi đến lượt tôi phải nhìn màn nhảy múa khêu gợi kia.
Viên Niệm theo bản năng giơ tay lên, lại vô ý chạm vào mu bàn tay tôi. Người cậu ta run lên một chút, cánh tay lập tức né ra, trán cũng nóng hơn vừa rồi.
Dưới lòng bàn tay, tôi cảm nhận được đôi đồng tử của cậu ta đang luống cuống di chuyển.
“Lương thí chủ.” Thanh âm cậu ta hơi khô khốc.
“Ừm, tôi đây.”
Tôi nắm vạt áo Viên Niệm rồi kéo cậu ta ra chỗ khác.
“Lương thí chủ.” Cậu ta lại bất đắc dĩ gọi tôi.
Viên Niệm lẳng lặng bị tôi che mắt, khóe môi lại mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Lương thí chủ, tôi không sợ đâu. Nếu là tăng nhân chân chính thì ngoài tâm không được có gì.” Cậu ta nhẹ nhàng giải thích.
Tôi “Ồ” một tiếng rồi nhanh chóng thu tay về.
Đôi mắt nhắm nghiền của Viên Niệm từ từ mở ra.
Cậu ta không nhìn sân khấu, chỉ nhìn sang tôi rồi yên lặng nhắm mắt.
Đúng như tôi dự đoán, tôi lại thành trò hề của giang cư mận.
Từ lúc Sở Vưu Lãng có người yêu mới, những người chuyên ăn dưa sẽ bắt đầu so sánh với bạn gái cũ là tôi đây.
Cô gái kia là bạch phú mỹ nổi tiếng toàn trường. Cô ấy thấp hơn tôi, vừa gầy da lại trắng.
Cô ấy còn trẻ hơn tôi 1 tuổi mà đã là blogger với 100.000 người hâm mộ. Số tiền lãi khi kinh doanh còn cao hơn vài tháng lương của một sinh viên mới ra trường.
Dù nhìn kiểu gì thì cô ấy cũng ưu tú hơn tôi.
Cô ấy đã chụp ảnh Sở Vưu Lãng và đăng lên tài khoản của mình.
Sở Vưu Lãng lại lên cơn rồi.
Trong bức ảnh, cô gái nhỏ đeo một chiếc kẹp tóc hình viên kẹo, cô ấy mỉm cười ngọt ngào với Sở Vưu Lãng.
Sở Vưu Lãng dựa vào lưng ghế rồi ngẩng đầu lên, anh ta không cười, dáng vẻ như một thằng cha mặt liệt.
Tôi cũng không hiểu, Sở Vưu Lãng IQ thấp lại hay thích cãi nhau, không ngờ lại còn có thái độ yêu đương như vậy.
Tôi xem trong khu bình luận. Khí chất này của anh ta quả thực đã hút hồn nhiều thiếu nữ.
Tôi thở dài và đặt điện thoại xuống.
Dù sao cũng đã chia tay rồi, muốn làm gì cũng là việc của anh ta.
Sở Vưu Lãng đã có tình yêu mới, tôi còn tưởng anh ta sẽ không rảnh hơi mà tìm tôi nữa, lúc tôi ở trường cũng cố gắng tránh anh ta như tránh hủi.
Nhưng một đêm nọ, Sở Vưu Lãng đột nhiên gửi cho tôi một meme cảm xúc.
Tôi định không để ý tới, nhưng trong meme đó là con mèo trắng đang cúi đầu, cùng với dòng chữ kèm theo.
“Anh nhớ em rồi, em có để ý tới anh không?”.
Tôi: “?”
Bố mày không.
Sở Vưu Lãng vội vàng trả lời: “Anh gửi nhầm.”
Đúng như tôi đoán.
Tôi định đặt điện thoại xuống và tiếp tục làm đề, nhưng Sở Vưu Lãng lại gửi một tin nhắn khác:
“Lâu nay em không đến lớp của thầy Nghiêm, em không sợ bị trừ chuyên cần à?”
Tôi đáp: “Bố mày tạch môn ấy rồi.”
Sở Vưu Lãng trầm mặc “Xin lỗi, là lỗi của anh.”
Tôi bất đắc dĩ “Không phải chuyện của anh, Sở Vưu Lãng.”
Tôi nhìn con trỏ nhập liệu đang nhảy nhót, suy nghĩ một hồi rồi nói thêm một câu:
“Tôi biết anh luôn tốt bụng, nhưng đôi khi sự tốt bụng của anh có thể vô tình làm tổn thương người khác. Sở Vưu Lãng, anh có bạn gái rồi, cứ dây dưa không rõ với cô gái khác sẽ không ổn đâu, nên đối xử tốt với cô ấy.”
Sở Vưu Lãng không trả lời gì.
Sở Vưu Lãng không trả lời gì.
Nhưng ngày hôm sau, anh ta hùng hổ cầm theo thẻ VIP và xông vào tiệm nhuộm da.
Bà chủ thì thào:
“Nó đến nhuộm da mà như đi đòi nợ vậy.”
Sở Vưu Lãng đi thẳng về phía tôi.
Trên người anh ta có cảm giác không thể giải thích được, giống như tức giận đến mức cả đêm không ngủ.
Bà chủ như phát giác ra điều gì, vội kéo anh ta lại: “Trai đẹp, để tôi làm cho, Du Du hôm nay hơi mệt, để nó nghỉ ngơi đi.”
Sở Vưu Lãng vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
“Làm tốt lắm, em đúng là làm tốt thật.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi. “Lương Du Du, em thật sự xuất gia, đoạn tuyệt thất tình lục dục đúng không?”
“Anh đáng ghét như vậy sao? Ngay cả một câu mà em cũng không hỏi…” Anh ta run rẩy hít một hơi “Em một câu cũng không hỏi, em vội vàng muốn đá anh đi đến thế à?”
Đôi mắt của Sở Vưu Lãng đỏ hoe.
Anh ta thô bạo dụi mắt.
Như một chú cún bị bỏ rơi.
Anh ta trừng mắt rồi chợt quàng tay qua vai tôi.
Bỗng nhiên, bàn tay anh ta bị người ta túm lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro