Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Sau khi trò chuyện với Viên Niệm, tâm tư hỗn loạn của tôi cũng dần dần lắng xuống.

Khi tôi nhìn thấy Cố Trầm Chi trong tiệm nhuộm da, tôi mím môi và đưa anh ấy vào căn phòng nhỏ.

Lúc đầu Cố Trầm Chi cũng không phát hiện ra có gì lạ, nhưng sau đó, anh nhịn không được mà thấp giọng hỏi tôi:

“Du Du, tay của em rất nóng, có phải mệt mỏi rồi không?”

Lòng bàn tay của tôi không chỉ nóng mà còn đang run rẩy. Bởi vì tôi ý thức được là tôi đã tính toán sai.

Mặc dù tôi đã quyết định rằng khi gặp Cố Trầm Chi, tôi sẽ bày tỏ tâm ý của mình với anh ấy.

Nhưng tôi chợt nhận ra, tôi không thể vừa xoa nắn sờ soạng người ta, vừa nói là thích người ta được.

Tôi có chút xấu hổ. Kế hoạch đã bị bóp nát ngay từ trong trứng nước.

Cố Trầm Chi không hiểu sao lại thở dài “Anh dọa em à?”

Anh cầm một điếu thuốc, chân thành nói: “Anh không phải cố ý dọa em, anh chỉ là… không muốn giấu diếm.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh.

Cố Trầm Chi khoác thêm áo choàng tắm.

“Thực xin lỗi, lần trước giả làm bạn trai của em, anh cũng có tâm tư khác.”

Anh nghiêm túc ngồi xuống và nhìn tôi.

“Anh thích em, Du Du ạ.”

“Nếu thấy phiền thì em cứ nói, không sao cả, về sau anh sẽ không để cho em phải gặp lại anh.”

“Hả?” Tôi vô thức che miệng lại.

Nhưng tôi quên mất trên tay mình vẫn còn bôi kem.

Sau khi nếm phải vị đắng, tôi hốt hoảng thè cái lưỡi mình ra.

“Ọeeee.”

Cố Trầm Chi lập tức ch.ết lặng.

“Ối ối từ từ, không phải như anh nghĩ đâu.” Tôi luống cuống tay chân “Em, em, em… cũng thích anh, anh Cố.”

Cố Trầm Chi thở phào nhẹ nhõm. “A Di Đà Phật.”

Ủa anh ơi?

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng Cố Trầm Chi niệm Phật.

Tôi và Cố Trầm Chi ở bên nhau.

Bạn bè của tôi đều “ỏ ~” một tiếng, chúc mừng tôi đã thành công cuỗm được trai đẹp về nhà.

Trên diễn đàn bắt đầu có so sánh này kia, nhưng tôi cũng không để ý lắm.

Sau khi Sở Vưu Lãng biết chuyện, anh ta nói muốn gặp tôi.

Nhưng Sở Vưu Lãng không nhìn tôi, anh ta chỉ lặng lẽ nhìn bầu trời đêm.

Thời gian cứ thế trôi qua, lâu đến mức tôi tưởng anh ta không có gì để nói cả.

Sở Vưu Lãng đột nhiên mở miệng. Giọng nói nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng mang theo tiếc nuối trong lòng.

“Lương Du Du, hình như bây giờ anh mới hiểu được tâm trạng trước đó của em.”

“Hả?”

Anh ta che mặt lại.

“Thật ra trước đây anh luôn nghĩ rằng em đang kiếm cớ, đó không phải là lý do thật sự. Lý do phải là em đã yêu người khác, hoặc là cố ý giận anh…”

Sở Vưu Lãng thở dài: “Cho nên anh nhiều lúc làm cho em buồn.”

“Xin lỗi em, Lương Du Du.”

Tôi nhún vai: “Không sao đâu, Sở Vưu Lãng, tôi biết anh không cố tình.”

Rõ ràng là tôi đã dùng giọng nhẹ nhàng để nói lại chuyện này.

Nhưng tâm trạng Sở Vưu Lãng cứ như nặng nề tâm sự. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

“Nếu… nếu bạn trai hiện tại của em, Cố Trầm Chi, cũng làm ra chuyện này, em có thể bình tĩnh tha thứ cho anh ta không?

Tôi nghiêm túc nghĩ một hồi rồi nhìn Sở Vưu Lãng.

“Anh ấy sẽ không.”

Sở Vưu Lãng sững người, rồi lấy lòng bàn tay che mặt, che đi mọi biểu cảm của mình.

Sau vài giây im lặng, anh ta mệt mỏi thì thầm: “Vậy à… xin lỗi em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngon#tinh