Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THẦM MẾN - MỘT WEIBO NÃO BỔ TỰ MÌNH MUA VUI

( Câu chuyện này chỉ là hư cấu, nếu như có điểm tương đồng cũng đơn giản chỉ là trùng hợp, cúi đầu )

01.

Khuya ngày 8 tháng 6 năm 2018, máy bay từ Bắc Kinh bay hướng Nam Kinh vừa mới hạ cánh xuống đất, cậu mang theo tai nghe kéo thấp mũ, ở trong màn đêm một đường đi nhanh qua cửa VIP, chạy tới khách sạn.

Đã không còn sớm, cậu cố ý sửa lại chuyến bay, đến sớm hai giờ, muốn trước khi người kia ngủ, cùng người kia nói một câu, hai người đã một tuần rồi không gặp.

Cậu rất muốn gặp người kia.

Cậu trong xe đứng ngồi không yên, càng không ngừng nhìn điện thoại, trong lòng không khỏi mừng thầm, không biết lát nữa đột nhiên nhìn thấy mình tới sớm, người kia sẽ biểu cảm thế nào.

Cậu đếm ngược đèn xanh đèn đỏ, đếm trong ga ra ba lần chỗ ngoặt, đếm con số trên màn hình thang máy không ngừng lên cao, cuối cùng đã tới cửa phòng.

Trong lòng nhảy nhót khiến cậu ngăn không được nhếch lên khóe miệng.

Gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Cốc cốc.

Cốc.

"Két ——" Cửa phòng bên cạnh mở ra, cậu quay đầu nhìn sang.

"Ài? Khôn Khôn sớm như vậy đã đến rồi sao? Cậu tới tìm Tử Dị à? Cậu ấy vừa cùng Nông Nông đi phòng tập gym rồi, phải lát nữa mới về."

Cậu rũ tay gõ cửa xuống, cười cười.

"A, ra vậy."

Thái Từ Khôn hôm nay mặc một cái quần thể thao đỏ chói, đeo cái setchel nhỏ rực rỡ đáng yêu, lúc đợi máy bay ở bên trong phòng nghỉ ha ha ha cười không ngừng, tất cả mọi người nói nhìn cậu hôm nay tâm tình rất tốt, rất hoạt bát.

Nét tươi cười đẹp đẽ trên mặt cậu giấu ở sau khẩu trang, một đường theo tới cửa phòng Vương Tử Dị.

Rốt cuộc nụ cười bất động.

Cậu kỳ thật rất mệt mỏi, cảm giác đứng đấy nhắm mắt lại liền có thể ngủ thiếp đi.

Thái Từ Khôn trở lại gian phòng sát vách của mình, chậm rãi đóng cửa, té nhào trên giường lớn mềm mại.

Vải vóc mềm mại dán lên da, cậu cuộn người chui vào trong chăn, nhắm mắt, bắt đầu từ sáng sớm bôn ba một ngày rốt cục cảm nhận được mỏi mệt, huyệt thái dương đang co rút đau đớn.

Điều hoà có chút lạnh, cậu ôm cánh tay mình.
Ngủ thiếp đi.

Suốt giấc ngủ Thái Từ Khôn ngủ rất nông, có một chút thanh âm nhỏ bé cậu cũng sẽ tỉnh lại. Không ngủ bao lâu, cậu liền bị tiếng cười đùa bên ngoài đánh thức.

"A! Có thể như vậy sao?"

"Có thể, lần sau có thể dạy em."

"Được ha ha ha."

Vương Tử Dị cùng Trần Lập Nông trở về.

Thái Từ Khôn trong nháy mắt mở to mắt tỉnh táo lại, dép lê cũng không kịp mang, chân trần nhảy xuống giường chạy ra cửa.

Tim đập bịch bịch, tay chạm tới chốt cửa, lại dừng lại.

Cậu do dự.

Tiếng cười từ xa đến gần, hai người rất nhanh đi qua, lại từ từ đi xa, cuối cùng truyền đến tiếng đóng cửa.

Cậu vẫn đang giơ tay, đứng tại cửa, lòng bàn chân lạnh buốt.

Thái Từ Khôn, mày có ngốc hay không......

Trong lòng không khỏi cười nhạo mình, gắng sức đuổi theo hành trình đè ép, xong trước hai giờ muốn đến gặp người ta, nhưng lại chân trần đứng ngây ở chỗ này.
Mày vội vàng cái gì, đồ ngốc.

Thầm mến, nhưng thật ra là một chuyện đau khổ.

Vương Tử Dị đối với cậu rất tốt.

Sẽ chịu mệt nhọc gánh lấy tuyết lớn chạy tới cửa hàng giá rẻ mua cho cậu đồ ăn vặt, sẽ đem quần áo của mình trải trên mặt đất để cậu đi ngủ, sẽ nửa đêm ra ngoài mua đồ ăn khuya chỉ vì cậu không được ăn cơm chiều, sẽ nắm lấy bàn tay dị ứng trách cứ cậu không chú ý.

Vương Tử Dị ôn nhu tựa như một đầm nước, cậu là tự nguyện sa vào trong đó.
Nhưng, đối với bất kỳ người nào, người kia đều có thể tốt như vậy.

Thái Từ Khôn luôn cho là mình được thiên vị, về sau cậu mới phát hiện, Vương Tử Dị yêu, có thể cho rất nhiều người.

Người kia sinh ra trong hạnh phúc, được bao bọc yêu thương lớn lên, cho nên mới có thể không keo kiệt ôn nhu như vậy.

Cho nên Vương Tử Dị cũng sẽ không hiểu, hơn mười tuổi Thái Từ Khôn liền bắt đầu nhiễm phải hiện thực hắc ám có bao nhiêu khát vọng, bao nhiêu trân quý, muốn bao nhiêu độc chiếm phần ôn nhu tươi đẹp này.

Đều là cậu thì tốt biết bao nhiêu.
Nếu những người khác không tồn tại thì tốt biết bao nhiêu.

Nghĩ tới đây, cậu nhịn không được phỉ nhổ mình ác độc.

Cậu lạnh quá lại mệt mỏi quá, quần áo cũng không thay liền chui lại trong chăn.

Cậu còn chưa tắm rửa, một đường phong trần mệt mỏi mà đến, bụi bặm khắp người, phần gáy truyền đến từng đợt ngứa quen thuộc.

"Cậu lại không chú ý, cậu lại sắp dị ứng, lại sắp khó chịu."
Vương Tử Dị thường xuyên nói cậu như vậy.

Thái Từ Khôn quấn chặt lấy mình, đem mặt chôn sâu vào chăn mền.

Vương Tử Dị, tôi dị ứng rồi.
Cậu mau tới dỗ tôi.
Tôi thật sự khó chịu.

Có mấy câu, mãi mãi cũng nói không nên lời.
Ngay từ đầu, chính là như vậy.
Nếu như tất cả có thể lại đến, nếu như biết biến thành như bây giờ, cậu nhất định sẽ không dám đi trêu chọc người kia.
Kết quả để cho mình khổ sở thế này.

Nhưng mà, Vương Tử Dị, là cậu tới trêu chọc tôi trước.......

Ký ức trong đầu không ngừng xoay tròn.

"Tay của cậu tại sao lại đỏ như vậy? Không sao chứ?"

Thái Từ Khôn mang theo tai nghe kinh ngạc ngẩng đầu, người trước mắt một mặt lo lắng nhìn cậu, người kia ngồi xổm xuống, cầm tay của cậu lên. Thái Từ Khôn giật mình, phút chốc đem tay rút về, theo thói quen giấu ra sau.
Cậu còn chưa mở miệng, Vương Tử Dị lập tức nói tiếp:

"Thật xin lỗi, tôi không có ý gì khác đâu."

"Không sao...... Không sao cả......"

Cậu cảm giác trên mặt mình nhiệt độ đang lên cao, cậu thật ra là người dễ dàng đỏ mặt.

"Cậu khi trên sân khấu rất khác bây giờ." Vương Tử Dị nở nụ cười.

"A?" Cậu cũng ngây ngô cười theo.

Cậu đem tất cả vứt bỏ, đơn thương độc mã mà đến, trận đấu này đối với cậu mà nói, là tử chiến đến cùng không có đường lui. Chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Không khí bên ngoài như vui vẻ nhẹ nhõm, nhưng trong bóng tối mỗi phòng tập lại như nước ngầm phun trào.

Nhưng mà Vương Tử Dị ánh mắt quá trong suốt, ngữ khí quá ôn nhu, trên mặt của Vương Tử Dị rõ ràng viết quan tâm, luôn luôn đem cậu bảo vệ đến nghiêm nghiêm thật thật, Thái Từ Khôn nhịn không được giang hai cánh tay, tiếp nhận phần này ấm áp.

Sau đó liền không thể ngăn cản.

"Tử Dị, giúp tôi luyện một chút."
"Được."

"Tử Dị, tôi đói quá."
"Muốn ăn cái gì, tôi đi mua."

"Tử Dị, dị ứng rồi."
"Tôi xem một chút, thuốc đâu, để tôi xoa giúp cậu."

"Tử Dị."
"Tôi đây."

"Tử Dị......"

Hai từ này giống như biến thành câu nói quen thuộc, ngày ngày treo ở bên miệng.

Châu Duệ cùng ký túc xá chỉ cần vừa nghe đến hai chữ này, liền ôm đầu nói não đau, cậu còn vui tươi hớn hở tiến đến bên tai.

"Nhìn đi, bộ quần áo này là của Tử Dị, đẹp không?"

Bị Châu Duệ "thân thiện" mời ra khỏi ký túc xá, thế là nhún nhảy một cái, ôm lấy Tiền Chính Hạo bị cậu cùng đẩy ra ngoài nói: "Đi, anh dẫn em đi tìm Tử Dị ca ca chơi."

Tiền Chính Hạo lắc đầu kháng cự, lời bài hát còn chưa học xong.

Thái Từ Khôn ôm lấy cổ Tiền Chính Hạo, ép mua ép bán.

"Chỗ Tử Dị ca ca có đồ ăn ngon, chúng ta đi ăn."

Tiền Chính Hạo tỏ vẻ, mình đã không còn là trẻ con.

Thái Từ Khôn phía sau ống kính hoạt bát, có thể khiến fan hâm mộ mở rộng tầm mắt.
Mà Vương Tử Dị đối với Thái Từ Khôn nghịch ngợm, dường như là một mình nhận hết.

Thái Từ Khôn chưa hề nghĩ tới bên người sẽ xuất hiện một người như vậy, có thể mặc cậu nhao, mặc cậu náo, có thể cùng cậu ca hát, cùng cậu sáng tác, cùng cậu làm tất cả những việc cậu thích.

Mãi mãi cũng sẽ dùng ánh mắt ôn hòa nhìn mình, lộ ra bất đắc dĩ cùng cưng chiều nhàn nhạt.

Cậu cũng mới mười chín tuổi, cho nên một bước ngã vào.

Cậu sớm trải qua sự đời ấm lạnh, phần ôn nhu này càng lộ vẻ đáng quý.

Vương Tử Dị trở thành tồn tại đặc biệt nhất trong lòng của cậu.

Cậu tràn đầy vui vẻ nghĩ rằng, người kia vẫn đứng ở bên cạnh cậu, là bởi vì chính cậu cũng là người đặc biệt.

Cậu ở trong lòng lặng lẽ đem ngón út của hai người đan vào nhau, giống con chuột nhỏ trộm được pho mát, càng không ngừng mừng thầm.

Trong phòng ăn, cậu nhìn người ngồi đối diện, lại không khỏi cắn đũa nghĩ, người này như đầu gỗ, lúc nào mới có thể chờ đến cậu ấy chủ động nói ra đây?

"Ngày mai sẽ phải phân tổ một lần nữa, tôi dự định sẽ đi."

Nghe được câu này, Thái Từ Khôn cắt mất suy nghĩ, đũa trên tay dừng lại, có chút ngây người nhìn.

Vương Tử Dị cười cười, "Những người còn lại nếu như đổi tổ áp lực quá lớn, tôi cảm thấy mình còn có thể liều một phen."

"Ý của tổ chương trình sao?"Thái Từ Khôn hỏi.

Vương Tử Dị lắc đầu, "Tự tôi suy nghĩ, câu thì sao? Cùng tôi đi không?"

Vương Tử Dị lúc nói chuyện thanh tuyến luôn luôn nhẹ nhàng nhu nhu, ánh mắt thanh tịnh, chuyên chú nhìn, ôn nhu như thế hỏi:
Cùng tôi đi không?

Thái Từ Khôn thoáng chốc liền quên đi tất cả suy tính sâu xa, tỉ mỉ dự định, quên đi hai người chỉ còn hai ngày tập luyện, quên đi đổi tổ mang đến áp lực.

Người kia giống như đang mời, cùng cậu ấy vô lo vô nghĩ bỏ trốn.

Quá tốt đẹp, Thái Từ Khôn không chút do dự trả lời:
"Được."

Cậu đáp ứng sảng khoái, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo chút chờ mong.

Chính cậu đều cảm thấy cậu điên rồi.
Là cái gì làm cho não cậu u mê.

Cậu vụng trộm đem Tiểu Quỷ từ trong kí túc xá lôi ra, ghé vào bên tai nhỏ giọng nói: "Anh cùng Tử Dị sẽ ra khỏi tổ Dream, đến lúc đó đến tổ em."

Tiểu Quỷ vì trong tổ đang thiếu quá nhiều người mà sầu muộn, nghe cậu nói vậy, có chút ngạc nhiên nhìn.

Thái Từ Khôn hướng Tiểu Quỷ hì hì cười một tiếng, không có một tia ưu sầu, ngược lại có một loại cảm giác thành tựu bí ẩn.

Như ý hai người từ phòng tập tổ Dream đi ra, Thái Từ Khôn tâm tình tốt dựa vào bả vai Vương Tử Dị, trao đổi một ánh mắt chỉ có nhau mới hiểu được.

Trong hành lang đợi, hai người gặp được Tần Phấn.

Nếu Thái Từ Khôn ngay từ đầu biết kết cục sau cùng của mọi chuyện, có lẽ sẽ không khiến mình trở nên khó coi như vậy.

"A!! Trời ơi!!" Tần Phấn vừa nhìn thấy hai người ngồi ở hành lang, lập tức liền ôm đầu suy sụp.

Cậu dở khóc dở cười, "Các anh xảy ra chuyện gì vậy? Thế này cũng chơi được sao?"

Thái Từ Khôn có chút buồn cười mà nhìn Tần Phấn điên dại, cậu không chú ý tới ánh mắt Vương Tử Dị thay đổi.

Cho nên khi Vương Tử Dị nói ra "lại xoay một lần nữa đi.", cậu mới có thể trong nháy mắt ném đi biểu cảm.

Tay chuẩn bị vỗ cứng ở giữa không trung.
Vương Tử Dị, cậu đang nói cái gì?

Cậu dường như không kìm được biểu cảm hỏi ra tiếng, nhưng Vương Tử Dị cũng không nhìn cậu, mà ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Tần Phấn.
Trong mắt kia nhu hòa, cùng lúc hỏi cậu có đồng ý cùng đi hay không, giống nhau như đúc.

Cái bình chỉ hướng Tần Phấn.

Cậu không chờ được Vương Tử Dị tới giải thích.
Cậu chờ được chính là Vương Tử Dị xoay người.

Hiện thực hung hăng chế giễu cậu, mày cũng không nên ngốc tiếp chứ?

Người kia chưa hề thích mày.
Người kia đối xử với mọi người đều là như thế.
Đổi lại là ai, cũng đều như thế.

Nhận ra điều này khiến cậu khắp người sinh lạnh.

Hôm đó tổ "Lắng nghe" tập luyện không lâu, chọn đội trưởng cùng center xong liền qua loa giải tán, Tiểu Quỷ thật ra tâm tư rất cẩn thận, đi tới nâng bả vai Thái Từ Khôn đang ngồi xổm trên mặt đất hỏi: "Làm sao rồi, không sao chứ?"

Thái Từ Khôn ngẩng đầu, giơ lên khuôn mặt tươi cười, "Không có việc gì, hơi mệt."

Lúc trở về, mọi người cùng nhau đi ngang qua cửa phòng Vương Tử Dị luyện tập, bên trong truyền đến âm thanh vui sướng đùa giỡn.

Bốc Phàm mạnh mẽ mở cửa, gõ cửa một cái: "Còn luyện sao, không về hả?"

Trong hành lang không có hơi ấm, Thái Từ Khôn cắm trong túi áo lông trốn ở phía sau bóng Bốc Phàm.

Bên trong có người nói: "Các cậu kết thúc rồi? Bọn tôi mới vừa vào đoạn cao trào."

Bốc Phàm gật đầu, hướng bọn họ phất phất tay, "Đi thôi."

Thái Từ Khôn một mực cúi đầu, không đi đến nhìn một chút.

Cậu nghĩ,

Nếu như bây giờ cậu ra đây, tôi liền tha thứ cho cậu.
Tôi thật ra rất dễ tính.

Cậu cúi đầu, theo đám người đi qua hành lang dài dằng dặc, đi xuống cầu thang, ra khỏi tòa nhà.

Cửa lớn vừa mở, một trận gió lạnh xen lẫn mảnh tuyết xông tới mặt.
Sau lưng một mực lặng yên im ắng.
Cậu hít thật sâu một hơi không khí lạnh băng.

Thật sự là,
Tự mình đa tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro