Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THẦM MẾN

( Các mẹ thương Tiểu Khôn thì đừng đọc nhaaa 😔 )

09.

Trong phòng tập luyện lặp lại mà nhàm chán.

Cảm giác hưng phấn cũng vì ngày ngày đánh nhịp cùng giai điệu mà dần dần bình ổn lại.

Từ lúc Thái Từ Khôn bị quản lý giữ lại về sau, Vương Tử Dị luôn cảm thấy dường như cậu còn có tâm sự chưa nói. Thực ra Thái Từ Khôn khi một mình rất hoạt bát, lúc bên cạnh mọi người cũng thích cười thích đùa. Nhưng mấy ngày nay đến lúc nghỉ ngơi, cứ mãi đơn độc ngồi ở bên tường cầm bình nước ngẩn người.

Vương Tử Dị nhìn cậu mấy lần, vẫn cảm thấy nên hỏi lại một chút.

Ngày này huấn luyện đến gần nửa đêm, tất cả mọi người mệt mỏi không chịu nổi, không ít người quay trở về khách sạn.

Phòng tập luyện to như vậy mà lại chẳng có ai.

Thái Từ Khôn ngồi dựa vào bên tường mê man, trong đầu còn đang nghĩ lại động tác vũ đạo vừa rồi, nhưng tứ chi đau nhức đều kêu gào nghỉ ngơi, cậu suy nghĩ một chút trước mắt liền bắt đầu không rõ ràng.

Vương Tử Dị đi đến bên cạnh, Thái Từ Khôn đầu đang hướng xuống dưới dừng lại, lập tức tỉnh táo hơn một chút, hơi ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn, Vương Tử Dị thân hình vừa rộng vừa lớn, đem ánh đèn trên đỉnh đầu che đi hơn nửa.

"Mệt mỏi vậy chúng ta về sớm chút đi."

Vương Tử Dị mang ánh sáng trên lưng, nhẹ giọng nói.

Thái Từ Khôn nhìn chằm chằm hình dáng mơ hồ trước mặt một lát, thuận theo gật đầu ngồi dậy. Cậu có lẽ thật sự không còn sức lực, thoáng chốc đứng lên, thân thể không chịu được lung lay, Vương Tử Dị thấy thế vội vàng đỡ lấy, cậu mở miệng cười.

"Không được rồi, đứng cũng muốn ngủ."

Cậu trêu chọc mình một câu, nhưng thanh âm có chút khàn khàn, nụ cười cũng lộ ra yếu ớt.

Thấy cậu mỏi mệt đến vậy, mấy lời Vương Tử Dị muốn hỏi lại im lặng nuốt xuống.

Đi tới cửa, không ngờ ngay tại cửa ra vào lại gặp fan hâm mộ ngồi chờ, nhìn thấy hai người liền nhao nhao lấy điện thoại máy ảnh chụp hình.

Lúc đi ra, trạng thái của Thái Từ Khôn vẫn nửa mê nửa tỉnh như cũ, vốn là tay Vương Tử Dị nhẹ đỡ trên eo cậu, nhìn thấy fan, theo bản năng buông lỏng.

Thái Từ Khôn cũng không phải mượn quá nhiều lực trên người Vương Tử Dị, nhưng cậu mệt đến mức đi đường đều híp mắt, cái rút tay này, làm cậu không tự chủ được hướng về sau đổ nửa bước.

Cậu còn chưa biết nội tình, mê mang nhìn Vương Tử Dị bên cạnh.

Vương Tử Dị lại bước nhanh hơn, mấy bước đi đến trước mặt cậu.

Thái Từ Khôn trong đầu lúc này mới "ong ——"một tiếng, tỉnh táo lại.

Fan hâm mộ đứng ở cổng không dám tới gần, xa xa hướng hai người tách tách nhấn play, Thái Từ Khôn cúi đầu xuống, lôi kéo khẩu trang trên mặt, đi theo sau lưng Vương Tử Dị ra cửa.

Cậu cũng không đi quá gần, cố ý giữ vững khoảng cách.

Lên xe, Thái Từ Khôn ngồi ở bên cạnhVương Tử Dị, xe dần dần rời đi, trong gương fan hâm mộ ở phía sau biến thành mấy chấm màu đen nho nhỏ, cậu mới rõ ràng nghe thấy người kia thở phào một tiếng.

Thái Từ Khôn cụp mắt, nhìn hai tay đang đan nhau đặt trên đùi, cười nói: "Lo lắng như vậy sao."

"Không phải......"Vương Tử Dị theo bản năng phủ nhận.

Nhưng Thái Từ Khôn giống như cũng không muốn nghe giải thích, còn nói: "Cũng nên như vậy."

Vương Tử Dị bị chặn lại câu chuyện, xoay đầu nhìn, nhưng Thái Từ Khôn ngồi không hề động, cũng không đáp lại ánh mắt, ngón tay đan xen vào nhau vô ý thức xoa xoa.

"Lúc có camera, nhất định phải như vậy."
Cậu thấp giọng.

Mấy ngày trước đây hai người đi ra ngoài dạo phố, khi đó cảm xúc không tốt, Vương Tử Dị cố gắng gần cậu, cả ngày đều bận trước bận sau vây quanh, ảnh chụp truyền đến trên mạng, bị quản lý cố ý nhắc nhở một phen.

Không nghĩ tới Vương Tử Dị liền lập tức nhận thức được sai lầm, nghiêm túc thi hành.

Thái Từ Khôn ngẩng đầu, nhìn Vương Tử Dị cong cong khóe miệng. Cậu đeo khẩu trang, không biết Vương Tử Dị có nhìn ra được nụ cười của cậu hay không, nhưng cậu giống như cũng không thèm để ý, nói xong quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, không nhìn Vương Tử Dị nữa.
Vương Tử Dị nhìn chằm chằm nửa bên mặt đang xoay qua chỗ khác của cậu một lúc, chỉ khẽ lên tiếng.

Thái Từ Khôn xuyên qua kính trên cửa sổ, nhìn Vương Tử Dị phía sau cũng đang chuyển hướng nhìn ra ngoài.

Phong cảnh lao vùn vụt mà qua, mỗi người tự mình nhìn ra ngoài không nói gì thêm, bầu không khí nhất thời có chút ngột ngạt, Thái Từ Khôn có thể cảm giác được Vương Tử Dị dường như cũng có chút tức giận, giận cậu không nghe giải thích, giận cậu dùng gáy đối mình không muốn cùng mình nói chuyện.

Nhưng một lần, hai lần như vậy, có lẽ về sau sẽ còn có rất nhiều lần

Vương Tử Dị, cậu cũng nên cho tôi chút thời gian thích ứng.
Có phải không?

Tôi và cậu không giống nhau, tôi là thích cậu.

Xe trên đường xóc nảy rất nhỏ, Thái Từ Khôn nhìn bóng Vương Tử Dị trên kính hơi rung nhẹ, khẩu trang trên khóe miệng nhẹ nhàng móp méo, mấy phần ủy khuất bị lặng lẽ bóp trong lòng bàn tay, vuốt vuốt, lại nhét vào trong góc không người nhìn thấy.

Nếu là trước kia, cậu bây giờ hẳn là đi tới cầm tay áo Vương Tử Dị, cười đùa vui vẻ, hướng Vương Tử Dị nũng nịu hai câu, Vương Tử Dị mặt lạnh liền sẽ lập tức tan thành mây khói, một mặt bất đắc dĩ lại buồn cười bỏ qua cho cậu.

Nhưng cậu không nói ra miệng.

Lời nói cứng ngắc kẹt tại trong cổ họng khô khốc.

Đôi tay vô thức buông ra kia, vừa ở trong lòng cậu nông cạn vẽ lên một vệt, nhắc nhở cậu thời gian không chút kiêng kỵ ở đại hán đã kết thúc.

Một chút đau, rịn ra một chút máu.

Cậu buông lỏng thân thể dựa nghiêng trên cửa xe, khép lại suy nghĩ nhìn bóng người trên cửa sổ chiếu ra ánh đèn đường lao qua lúc sáng lúc tối, bóp lấy lòng bàn tay an ủi mình.

Không sao cả, chỉ là một chút cảm giác mà thôi, lập tức sẽ tốt.

Thái Từ Khôn thật ra có rất nhiều cách để tự an ủi chính mình, nhưng những ngày kia ở đại hán, Vương Tử Dị đem cậu quen với yếu ớt, để cậu suýt nữa quên mất khi xưa lúc một người nên làm thế nào, cũng may bây giờ lại nhặt lên.

Thái Từ Khôn cũng không biết Vương Tử Dị nhìn ra cậu tâm sự trùng điệp, mà hai người bỏ qua lần này, về sau xảy ra biến cố, cũng đã mất đi cơ hội nói rõ ràng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Đến khách sạn, Thái Từ Khôn giống như đã điều chỉnh tốt trạng thái, không biết tại sao tinh thần tỉnh táo, giống như vô sự phát sinh, xuống xe một đường nhảy nhảy nhót nhót chạy vào trong, ngược lại là Vương Tử Dị cúi đầu trầm mặc đi theo phía sau.

Hai người mới vừa vào cửa đúng lúc gặp Phạm Thừa Thừa trở về.

"Này nha? Giấu anh ăn bữa khuya?!"

Phạm Thừa Thừa cầm túi lớn túi nhỏ đồ ăn, bị Thái Từ Khôn bắt được.

"Nào có? Đây là để chờ các anh về mà!"

Phạm Thừa Thừa lung lay túi nhựa trên tay.

Không nghĩ trở về khách sạn chờ đợi hai người không phải là nghỉ ngơi, mà là tụ tập đến phòng Phạm Thừa Thừa ăn bữa khuya.

Người càng nhiều, liền náo nhiệt.

Mọi người giống như quên đi một ngày tập luyện vất vả, ồn ào nói chuyện linh tinh.

Hoàng Minh Hạo cũng là người không chịu ngồi yên, cầm bát cơm nói ăn hết quá nhàm chán, muốn chơi chút trò chơi trợ hứng. Tuổi nhỏ tràn đầy phấn khởi tìm đến giấy bút, nói muốn chơi lời thật lòng đại mạo hiểm.

Vương Tử Dị thậtsự không có tinh thần, vừa rồi ở trên xe khó chịu một hồi, cảm giác toàn bộ mệt mỏi đều dâng lên. Thái Từ Khôn cùng những người khác náo thành một đoàn, ánh mắt mấy lần xẹt qua, lại tận lực không nhìn mình, Vương Tử Dị bị thái độ không muốn nhìn của cậu quấy đến càng thêm không lên nổi một chút sức lực, chỉ muốn ngã đầu nằm ngủ.

Nhưng mọi người đối với trò chơi hào hứng mười phần tăng vọt, từng tờ giấy đưa đi chuyển tới, Vương Tử Dị đành phải qua loa viết trên giấy một cái điều kiện.

Bình nước trên sàn nhà chuyển vài lần, nhảy vũ đạo nhóm nữ phát vòng bạn bè, gọi điện thoại cho quản lý tỏ tình, giao ra tấm thứ mấy ảnh chụp trong điện thoại, mấy vòng kế tiếp âm thanh reo hò đùa giỡn trong phòng càng diễn càng thịnh, giống như muốn đem tường phá sập.

May mà người phòng hai bên cũng đã ngồi ở chỗ này.

Quản lý bị bất ngờ bị tỏ tình một mặt bất đắc dĩ gõ cửa, cảnh cáo mọi người chơi cũng có thể, nhưng không cho phép làm ra động tĩnh lớn như vậy. Phạm Thừa Thừa rụt cổ lại lĩnh mệnh trở về, nhìn chung quanh một vòng, nhếch miệng cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tiếp tục nha!"

Thế là, cái bình chứa nửa nước tới lui quay tiếp.

Chất lỏng trong suốt trong bình chuyển động hỗn loạn, từng chuỗi bọt khí đưa đẩy không ngừng xoay tròn, Thái Từ Khôn bị Phạm Thừa Thừa ôm lấy vai hưng phấn lôi kéo, cả người đều lệch đến trên người Phạm Thừa Thừa, cậu cũng theo cười to.

Mấy lon bia cùng ánh đèn bên trong gian phòng không tính quá sáng, nhoáng một cái lại có chút không khí quán bar mị hoặc.

Bình nước chậm rãi dừng lại.

Thẳng tắp chỉ hướng Vương Tử Dị.

"Ha ha! Cuối cùng cũng chuyển tới Tử Dị!"

"Nhanh nghĩ xem hỏi cái gì!"

"Nhất định phải suy nghĩ thật kĩ rồi mới hỏi ha ha ha!"

Vương Tử Dị một mực ngồi ở bên cạnh không nói chuyện lập tức thành trung tâm, Thái Từ Khôn nửa dựa Phạm Thừa Thừa, nghiêng đầu nhìn sang.

Vương Tử Dị thật ra ngồi ở bên cạnh cậu.

"Mọi người muốn hỏi cái gì?"
Vương Tử Dị ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm cười nói.

"Anh biết! Anh đến hỏi!"Chu Chính Đình giơ tay lên, "Lúc ở đại hán có bí mật người khác không biết không? Là cái gì?"

Không biết có phải bị trạng thái an tĩnh của Vương Tử Dị lây nhiễm đến mọi người hay không, Chu Chính Đình hỏi xong, tất cả yên tĩnh trở lại, ánh mắt tụ hết trên thân Vương Tử Dị.

Thái Từ Khôn dần dần ngồi ngay ngắn.

"Có."

Tâm cậu trầm xuống.

Đừng nói.
Đừng nói là.

Cậu rũ mắt thấy bình nước đứng im ở giữa, trong bình còn đang lẻ tẻ bốc lên bọt khí, lắc lắc ung dung hiện lên, sau đó biến mất.

Liền như mùa đông trước kia tuyết lớn kéo dài thật lâu, cánh cửa đóng lại ở gác xép, cùng quang ảnh trên sàn nhà lắc lư.

Đây là bí mật.
Là bí mật chỉ có hai người chúng ta biết đến.

Khi cậu kéo tôi đi vào đã nói như vậy, cậu không thể nói cho người khác biết.

Vương Tử Dị, cậu không thể nói.
Không thể nói.
Đừng nói cho người khác.
Có được hay không?

Cậu ngồi ở đó tựa như biến thành một pho tượng, nhưng lúc này cũng không có người chú ý, ai cũng đều đưa ánh mắt nhìn Vương Tử Dị.

"Như này không tính là trả lời sao?"
Vương Tử Dị chớp mắt hỏi.

"Đương nhiên không tính rồi bro! Cậu phải nói là cái gì nữa!"

Mọi người nhao nhao kêu lên, Vương Tử Dị bị đong đưa bả vai kháng nghị, liền cười xin tha, nói: "Vậy, vậy thì tôi chọn đại mạo hiểm đi."

"Cắt ——"

Tiểu Quỷ một mặt không thấy thú vị buông ra.

Thái Từ Khôn quay đầu nhìn, Vương Tử Dị chìm trong tiếng đùa giỡn có chút ngượng ngùng mím môi cười, sờ tờ giấy đại mạo hiểm.

"Tử Dị! Tôi nói cho cậu biết! Cậu đừng tưởng đại mạo hiểm đơn giản!"

"Chính là! Để em nhìn xem anh rút ra cái gì ——"

Hoàng Minh Hạo dứt khoát cầm tờ giấy Vương Tử Dị rút đến, lớn tiếng nói ra: "Hôn mặt người bên tay trái một cái! Oa ————"

Thự sự trong khoảnh khắc đó, Thái Từ Khôn hoảng hốt, cậu thậm chí không biết mọi người đang hoan hô thứ gì, Phạm Thừa Thừa nắm lấy cánh tay của cậu không ngừng kéo, tất cả mấy người đang ngồi cũng đều cười.

Cậu nhẹ nhàng khẽ động, đụng phải cánh tay người bên cạnh, nghiêng đầu nhìn lại, Vương Tử Dị cũng đang nhìn cậu, đây là lần thứ nhất hai người đối mặt đêm nay.

"Khôn khôn không thấy phiền chứ?"
Vương Tử Dị hỏi.

Thái Từ Khôn mở miệng, không phát ra tiếng. Ngược lại Phạm Thừa Thừa bên cạnh rất nóng vội, một bộ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nói: "Để ý cũng vô dụng, em giúp anh giữ anh ấy!"

"Aiii, em tránh ra đi."Thái Từ Khôn giả bộ cười đẩy ra Phạm Thừa Thừa.

Cậu đang run.
Cho nên cậu lập tức đẩy Phạm Thừa Thừa.
Sau đó đem hai tay mình khắc chế run rẩy giấu ở phía sau không để ai phát hiện.

Vương Tử Dị dưới ánh mắt chăm chú của moị người, chậm rãi tới gần, sau đó dừng ở bên cạnh gò má cậu.

Hô hấp ấm áp nhẹ nhàng đảo qua gương mặt, Thái Từ Khôn căng cứng thân thể không dám động, cậu cảm giác có một dòng nước nóng thuận lồng ngực một đường trèo lên trên, mãi cho đến bên tai, khiến lỗ tai cậu nóng đến phát bỏng.

Vương Tử Dị ghé vào lỗ tai cậu dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được lại từ từ hỏi một lần:

"Khôn Khôn..."

"Không phiền chứ......"

Lập tức không đợi cậu phản ứng, trực tiếp hôn lên.

Trong lúc nhất thời, phảng phất muốn dừng lại, tất cả động tác của mọi người trong mắt Thái Từ Khôn đều bị thả chậm thành vô số lần.

Một cái hôn nhu hòa, rơi vào bên trên nốt ruồi khóe mắt, sau đó từng chút từng chút rời đi.

Đợi đến khi kết thúc, thật lâu sau thanh âm chung quanh lần nữa vang lên.
Cậu mới hồi phục lại tinh thần.

Thái Từ Khôn cảm thấy mặt mình rất nóng, nhưng càng nóng chính là hốc mắt, cậu muốn mở miệng đem cái hôn giống một trò đùa, muốn cùng mọi người xung quanh không để ý chút nào ồn ào cười to, muốn thản nhiên như chuyện đùa vui giữa bạn bè.

Nhưng cậu cái gì cũng đều nói không nên lời.
Nụ hôn này tới quá đột ngột, cũng rất dễ dàng.

Cậu đành phải che mặt mình, giả vờ chịu không được cười lớn, một đầu vùi vào bên trong hõm vai Phạm Thừa Thừa, trong bóng tối cố gắng khắc chế mình, đem cảm xúc đang xông tới đè xuống.

Cậu biết mặt mình rất đỏ.
May mắn như thế.
Mới không có người phát hiện cậu đỏ lên hốc mắt.

Cậu sắp làm bộ không nổi nữa rồi.

"Hai người này, làm sao giống như có chuyện thật vậy." Chu Chính Đình kéo Hoàng Minh Hạo nhìn hai người nhỏ giọng trêu chọc, nhưng lại lập tức bị dìm ngập trong tiếng cười đùa.

"Được rồi, cũng đã muộn, ngày mai còn phải tập luyện." Phạm Thừa Thừa hợp thời nói.

Thái Từ Khôn ước gì lập tức kết thúc trò chơi hoang đường lần này, lau mặt một cái, dường như ổn định một chút, ngẩng đầu chậm rãi nói: "Mọi người về thôi, nghỉ ngơi sớm đi."

Đội trưởng có lời, mọi người nhao nhao đứng lên, cảm giác tức giận lúc trên đường về của Vương Tử Dị giờ phút này cũng đã giãn ra, lại vui vẻ nhìn Thái Từ Khôn. Thái Từ Khôn đi tới cửa miễn cưỡng nhìn Vương Tử Dị cười cười, xong liền đuổi Vương Tử Dị rời đi.

"Khôn Khôn, không phải cậu đang giận đấy chứ?" Vương Tử Dị thấy Thái Từ Khôn đầu cũng không quay lại đi vào phòng, vội ghé đầu chen vào.

"Giận cái quỷ gì, cậu không về đi ngủ tôi liền tức giận."

Thái Từ Khôn một tay đẩy Vương Tử Dị ra, nhanh chóng đóng cửa lại.

Cậu đứng ở trước cửa, nghe tiếng bước chân chậm rãi rời đi, rốt cục cả người giống như thoát lực đổ xuống.

Cậu kéo bước chân vào phòng tắm, đứng trước gương.

Trong gương gương mặt còn chưa hoàn toàn rút đi đỏ ửng nhàn nhạt, từ chóp mũi một mực đốt tới sau tai, đôi mắt ướt át, thậm chí khóe mắt dính ướt lông mi.

Bộ dáng này, vừa chật vật, vừa đáng thương.

Chỗ da bị hôn qua, đến bây giờ vẫn từng đợt nóng lên, nhắc nhở cậu chuyện xảy ra vừa rồi.

Cậu chậm rãi giơ tay lên, đụng đụng chỗ đó.

Thật nóng.
Nóng đến không chân thực.

Ngón tay của cậu rụt rụt, đột nhiên hung hăng quăng cho mình một cái bạt tai.

"Ba ——"

Thanh âm vang dội trong trong phòng tắm nhỏ hẹp, thậm chí còn mang theo một tia tiếng vọng.

Trên gương mặt trắng nõn nháy mắt nổi lên dấu đỏ doạ người, chỉ phút chốc đau nhói cùng trận trận run rẩy khiến cậu cuối cùng cũng có một chút cảm giác chân thực.

Cậu chống trước bồn rửa tay, tự nhủ:

Tỉnh lại đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro