THẦM MẾN
( Phải nói trước với các ông vì fic gần như Khôn là chủ văn nên ngược Khôn nhiều lắm nha. Ông nào không thích thì chạy ngay còn kịp nè )
08.
Vương Tử Dị có lẽ là đã nhận ra Thái Từ Khôn không vui, không quá hai ngày liền chủ động lôi kéo cậu đi ra cửa dạo phố, còn liên tiếp mấy đêm tìm đến Thái Từ Khôn, khi thì nói tới chơi game, khi thì nói cùng xem phim, không còn việc gì làm cũng giơ hộp thuốc bôi ngoài da chính nghĩa nghiêm trang nói trên lưng tự cậu xoa không đến.
Thái Từ Khôn đột nhiên sinh ra một điểm áy náy.
Sự tình bỗng nhiên giống như tự cậu một mình gây sự, mà Vương Tử Dị lại không một lời oán giận, bận trước bận sau an ủi.
Hai người cùng nhau ngồi trên giường của Thái Từ Khôn, mở máy tính ra xem phim, Thái Từ Khôn cắn ống hút trong miệng đôi mắt xoay tròn quay qua chỗ khác liếc Vương Tử Dị.
Vương Tử Dị đang tập trung tinh thần xem phim, cũng không để ý.
"Tử Dị."Thái Từ Khôn mơ hồ gọi.
"Ừ?"Vương Tử Dị nhìn màn hình thuận miệng lên tiếng.
Cậu lại không trả lời.
Vương Tử Dị nghi hoặc xoay đầu.
Thái Từ Khôn do dự một chút: "Cậu vài ngày nay không đi tập đúng không?"
Vương Tử Dị cong cong khóe miệng, "Cậu muốn theo tôi đi tập gym sao?"
Thái Từ Khôn lắc đầu đưa ánh mắt trở về trên máy tính, không có nói tiếp.
Ánh sáng màn hình chiếu lên mặt hai người, lúc sáng lúc tối.
Một lát sau Thái Từ Khôn lại nói: "Cậu không cần mỗi ngày đều tới chơi cùng tôi."
"Làm sao đột nhiên lại nói như vậy?"Vương Tử Dị không hiểu.
"Vậy cậu tại sao lại muốn tới?"
"Sợ cậu một người nhàm chán thôi." Vương Tử Dị nói đến đương nhiên.
"Nông Nông bây giờ đang ở một mình trong phòng sao?"
Vương Tử Dị bỗng chốc nghẹn lại, kinh ngạc nhìn.
Thái Từ Khôn cũng cảm thấy mình buồn cười, trước đó trách Vương Tử Dị vứt bỏ mình đi cùng người khác cùng ở cùng chơi, bây giờ lại nhắc tỉnh Vương Tử Dị không nên thường xuyên quên mất bạn cùng phòng.
Lời nói ra làm cả hai người đều xấu hổ.
Đề tài này đến tận khi phim kết thúc cũng không tiếp tục, lúc Vương Tử Dị đi ra, Thái Từ Khôn ngồi ở trên giường đột nhiên đối với bóng lưng Vương Tử Dị nói: "Có phải cậu thấy tôi rất khó chiều đúng không?"
Lo được lo mất, tâm tình bất định, làm bộ làm tịch, mẫn cảm đa nghi, Thái Từ Khôn ở trong lòng đem mình từ trên xuống dưới mắng mấy lần, cậu có một chút khó chịu nén ở trong ngực, giống như phải hung hăng tát mình hai cái bạt tai mới có thể tháo gỡ.
Vương Tử Dị quay đầu lại, lắc đầu nói: "Không có."
Vương Tử Dị trả lời rất chân thành, không có một chút tức giận.
Thái Từ Khôn rũ mắt chậm rãi xoay chiếc nhẫn trên đốt ngón tay, sau đó giống như biến thành người khác, bạch bạch bạch chạy xuống giường bổ nhào vào trên người Vương Tử Dị, cười nói: "Hắc hắc, vậy là tốt rồi! Tôi chính là bro tốt nhất của cậu! Nhất định phải là tốt nhất!"
Vương Tử Dị giống như cũng đi theo nhẹ nhàng thở ra, vỗ lưng Thái Từ Khôn cười đáp: "Vâng vâng vâng."
Thái Từ Khôn ghé vào trên vai Vương Tử Dị hì hì cười, nheo mắt lại nhìn về ánh đèn chói mắt trên hành lang phía sau.
Quá khó.
Thật quá khó.
Vương Tử Dị, thích cậu thật quá khó.
Tập huấn kéo dài vài ngày không gián đoạn, mấy người nhà YueHua bị công ty gọi về nước tham gia hoạt động cùng một nhóm khác, thế là những người còn lại tranh thủ thời gian nhàn rỗi khó có được ra ngoài thư giãn.
Dù cho có camera đi theo, cũng coi là thời gian hóng gió quý giá. Sáu người cao hứng bừng bừng chia hai đội liền chuẩn bị xuất phát.
Đợi đến trước khi ra ngoài quản lý lại đột nhiên đến gọi Thái Từ Khôn.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết là chuyện gì, Vương Tử Dị còn nghĩ chờ Thái Từ Khôn trở về. Đạo diễn lại tới thúc giục nói: "Khôn Khôn không đi, em cùng Tiểu Quỷ đi nhanh lên đi."
Vương Tử Dị nhìn đạo diễn như đang đuổi vịt, đành phải cùng Tiểu Quỷ đi ra ngoài.
Thái Từ Khôn bị quản lý đưa đến phòng nghỉ.
Vừa đóng cửa, hai bản hợp đồng bày ngay trước mặt.
Mọi người đều đi ra ngoài, phòng nghỉ khó có được yên tĩnh, quản lý kéo ghế ngồi xuống đối diện, biểu hiện trên mặt mang theo chút cười, không quá nghiêm túc, nhưng không hiểu sao Thái Từ Khôn lại hơi khẩn trương.
Cậu vừa đưa tay sờ lên, phía đối diện mở miệng nói: "Đừng nóng vội."
Tay Thái Từ Khôn dừng ở giữa, giương mắt.
"Một bản, là đại diện theo nhóm. Một bản khác là đại diện cá nhân, đều là nhãn hiệu nổi tiếng." Quản lý chậm rãi nói: "Vì sao gọi em tới, em chắc là cũng hiểu chút ít, xem trước một lát rồi hãy quyết định."
Thái Từ Khôn tay đi theo tâm cùng một chỗ nắm thật chặt.
Hợp đồng chỉ có mấy tờ giấy mỏng, cậu rất nhanh liền xem hết, sau đó nhẹ nhàng để xuống không lên tiếng.
Đây là hai bản hợp đồng mô phỏng, tất cả chỗ quan trọng đều dùng bút đỏ viết ra.
"Không được kí hợp đồng đại ngôn các sản phẩm cùng loại khác dưới tên cá nhân hoặc tên nhóm."
Sáng loáng một dòng, đỏ đến chói mắt.
Hôm nay là ngày trời đầy mây, nhiệt độ so với mấy ngày trước đây thấp đi không ít, Thái Từ Khôn trầm mặc ngồi ở bên trong phòng nghỉ, cảm giác được một tia lãnh ý, nhưng tay cậu lại đang đổ mồ hôi, đầu ngón tay trắng bệch để lộ ra một chút bất an.
Hình ảnh này quá quen thuộc, trong giấc mơ của cậu vẫn không ngừng lặp đi lặp lại.
Dường như cảm giác ngứa ngáy quen thuộc lại từ lòng bàn tay bò lên.
"Thế nào?" Quản lý lên tiếng hỏi.
Thái Từ Khôn vẫn như cũ mím chặt môi không đáp, tóc cắt ngang trán nửa che đi dãy giụa trong đôi mắt cậu.
Bên ngoài có chút gió nổi lên, hô hô thổi mạnh cửa sổ, sắc trời càng tối hơn. Quản lý không đợi được đáp án, liền đứng lên đi tới cửa chuẩn bị mở đèn.
"Nhóm ạ."
Tiếng Thái Từ Khôn ở phía sau đột nhiên vang lên, không lớn, nhưng rất rõ ràng.
Kết quả này dường như có chút nằm ngoài dự kiến, quản lý mang theo kinh ngạc quay đầu, Thái Từ Khôn quay lưng lại, một mực duy trì tư thế vừa rồi không hề cử động.
"Đây là đại ngôn đầu tiên của em sau khi xuất đạo."
Quản lý nhịn không được nhắc nhở.
Lời mời đầu tiên, là nhãn hiệu nổi danh toàn thế giới, điều kiện hậu đãi như người tuyến một, thành ý của đối phương mười phần.
Thái Từ Khôn biết quản lý đang nhắc nhở mình, nếu như cự tuyệt sẽ có hậu quả như thế nào, trong đó phức tạp, không đơn giản chỉ là một phần đại ngôn mà thôi. Thế nhưng là ——
*
"Này, Khôn Khôn! Trên vitamin có hình chúng ta!"
Lần kia Vương Tử Dị hào hứng cầm lấy hai bình nước xông vào, khiến cậu ở kí túc xá đang thiêm thiếp ngủ bị dọa giật mình.
Chai nước dường như đội tới trên mũi.
"Trời, nhìn cậu kích động kìa."
Thái Từ Khôn cười đập tay Vương Tử Dị.
Cậu còn nhớ rõ gương mặt Vương Tử Dị ngày đó ngồi bên đầu giường, không chớp mắt nhìn, sáng lấp lánh, khóe miệng không giấu được ý cười, ngón cái không ngừng phất qua ảnh chụp trên thân bình, yêu thích không buông tay.
"Chờ chúng ta xuất đạo, còn sẽ có càng nhiều đại ngôn tốt hơn, đến lúc đó cậu chọn cũng chọn không hết!"
"Thật sao?"
"Ha ha ha lừa cậu làm gì!"
Cậu giống như lão tiền bối dày dặn kinh nghiệm đi theo đùa vui hứa hẹn, mà Vương Tử Dị mười phần là "mới sinh", chớp đôi mắt ướt ướt, mặt mũi tràn đầy chờ mong.
Thật vui vẻ......
Thật ngây thơ......
Thái Từ Khôn đưa mắt nhìn bóng cây giao nhau ngoài cửa sổ, trầm mặc nửa ngày, thì thầm nói: "Nhóm cũng là lần đầu tiên."
Quản lý vòng qua trước mặt cậu lấy lại hai bản hợp đồng: "Được thôi, chờ trở về nước tôi sẽ cùng công ty nói, chưa chắc nên tạm thời đừng nói cho những người khác."
"Vâng."
Quản lý nhìn cậu, cuối cùng gằn từng chữ nói: "Khôn Khôn, đây là chính em lựa chọn."
Không có trả lời.
Chỉ có gió lạnh lướt qua, để cửa sổ đóng chặt một trận run rẩy.
.
.
.
.
.
.
Ban đêm, Vương Tử Dị cùng Tiểu Quỷ trở về.
Mấy người vây ở một chỗ líu ríu chia sẻ trải nghiệm du lịch khó có, Thái Từ Khôn ngồi ở bên cạnh yên lặng cười cười. Vương Tử Dị ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng hỏi chuyện buổi chiều.
Thái Từ Khôn dừng một chút, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là mấy chuyện lịch trình thôi."
Trong ánh mắt lại khó nén một tia mỏi mệt.
Vương Tử Dị như có điều suy nghĩ nhìn cậu một lát, lợi dụng lý do cả ngày hôm nay mệt mỏi, đứng dậy thúc mọi người trở về phòng nghỉ ngơi. Thái Từ Khôn đi theo những người khác đứng lên, lại bị Vương Tử Dị nhẹ nhàng giữ chặt.
"Khôn Khôn, tôi mang cho cậu một thứ."
Vương Tử Dị có một cái thói quen, đã từng bị Châu Duệ nói đùa gọi là "Nguyên tắc tiền bất quy gia", chỉ cần đi ra ngoài, thì nhất định sẽ mang quà trở về, tiền trong túi tựa như lắp lò xo bật ra bên ngoài, phải mua chút gì đó mới có thể an tâm, dù cho cuối cùng có thể chỉ là một cốc nước trái cây.
Thái Từ Khôn không rõ nội tình nhìn Vương Tử Dị lấy ra điện thoại di động, lại đem tai nghe đưa tới trước mắt cậu.
Cậu chớp mắt, nghi hoặc đeo lên.
"Soạt ——"
Thái Từ Khôn sững sờ.
Là là tiếng sóng biển rì rào.
Trên màn hình không ngừng nổi lên bọt nước, bãi cát kéo dài, trên bầu trời có chim vỗ cánh bay qua, gió phần phật thổi, giống như ở ngay bên tai.
Thái Từ Khôn cúi đầu một mực cầm di động nhìn.
Trong video truyền đến tiếng Tiểu Quỷ hô to.
"Bro làm gì vậy, đi thôi!"
"Àii, chờ một chút, anh quay một cái mang về cho Khôn Khôn xem."
"Quay cái gì mà quay, anh ấy còn chưa từng nhìn thấy biển hay sao, đừng làm mấy thứ ấy, chúng ta nhanh đi chơi thôi!"
Video lắc lư.
Có lẽ là Tiểu Quỷ tới kéo Vương Tử Dị.
"Nào! Nào!"
Là tiếng Vương Tử Dị.
Thái Từ Khôn "Phốc phốc" một chút bật cười.
Vương Tử Dị không nghe được âm thanh, nhìn màn hình một chút, mặc dù không biết cậu đang cười cái gì, cũng cười theo.
Video rất nhanh liền kết thúc, Thái Từ Khôn vẫn còn duy trì động tác nắm điện thoại không hề động.
"Hôm nay khó lắm mới đươc nghỉ, cậu lại không thể đi, nên nghĩ quay cho cậu xem một chút cũng tốt."
Vương Tử Dị nói.
Thấy Thái Từ Khôn vẫn như cũ không nhúc nhích, Vương Tử Dị bắt đầu có chút ngượng ngùng giải thích: "Tôi nghĩ cậu không đi có chút tiếc nuối, cũng không có......"
"Cảm ơn."
Cậu chặn lại, ngẩng đầu hướng Vương Tử Dị lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật lớn.
Vương Tử Dị vỗ vai cậu dỗ dành, làm Thái Từ Khôn không thể không nhìn thẳng mình.
"Bây giờ chịu nói với tôi chưa? Có phải là có chuyện gì không hay?"
Ngữ khí rất ôn hòa, thậm chí mang theo chút hương vị dụ dỗ. Thái Từ Khôn đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc đang nhìn mình, mang theo lo lắng quan tâm.
Một nháy mắt, cậu thật vất vả đè xuống cái mũi chua chua khi vừa rồi nhìn video, giờ lại xông lên toàn bộ.
Thái Từ Khôn vội vàng cúi đầu xuống, "Không có."
"Sao?"
"Là chuyện tốt."
Lời nói ở trong miệng chuyển vài vòng, cuối cùng vẫn là nhịn không được lỏng miệng.
Cậu đem chuyện đại diện nhóm lặng lẽ nói cho Vương Tử Dị, nhưng chưa nói đến việc quản lý cho cậu lựa chọn.
Cậu quá muốn Vương Tử Dị vỗ bờ vai của cậu an ủi, khen ngợi cậu, nói cho cậu biết quyết định của mình là đúng, là chuyện vui vẻ.
Cho nên nhịn không được nói ra.
Cậu không thấy mình thiệt thòi, không thấy là mình thỏa hiệp, là vì người trước mắt mà nhượng bộ.
Cậu chỉ là sợ hãi.
Vô cùng sợ hãi.
"Thật sao?" đôi mắt Vương Tử Dị đột nhiên sáng lên, ôm nhẹ bờ vai cậu, khó nén hưng phấn nói: "Đúng là chuyện tốt!"
"Đúng vậy."Thái Từ Khôn cũng cười theo, "Quản lý không cho tôi nói, tôi nghẹn muốn chết."
Cậu tỏ vẻ khổ não.
Vương Tử Dị tin cậu, tâm tình giống như là đột nhiên bị vui sướng tràn đầy khắp người, không kìm nổi lòng nâng Thái Từ Khôn quay một vòng tròn.
Thái Từ Khôn ôm lấy vai Vương Tử Dị, bị xoay tròn trên không nên nhìn không rõ cảm xúc của người đang ôm mình, cậu một trận hoảng hốt.
Nhưng cậu biết nên khống chế nét mặt của mình, vậy nên cũng phải cười.
Ban đêm, chuyện thường xuyên quấy rầy giấc mơ của cậu lại xâm nhập mà đến.
Trên đường phố nước mưa tóe lên bọt nước trong vũng bùn, mưa dầm giống như để tất cả mọi thứ đều mất đi màu sắc, đánh rớt vài mảnh lá khô tàn hoa sau cùng cuối thu, người bên cạnh đi qua, dưới dù đều là một gương mặt lạnh lùng, lộ ra u ám.
Trong tay điện thoại phát ra tiếng chuông ồn ào.
Cậu chậm rãi giơ tay lên đặt bên tai.
"Alo."
Cậu nghe thấy tiếng mình phát ra khô khốc.
Bên đầu điện thoại kia lập tức muốn mở miệng, cậu nghe thấy chính là ——
Nghe thấy được ——
"Ùng ục!"
Cậu mở choàng mắt, trước mắt là trần nhà một vùng tăm tối.
Cậu thở mạnh nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác mồ hôi thuận cổ chảy xuôi xuống dưới, toàn thân đều ẩm ướt.
Thói quen quay đầu nhìn bên cạnh, mới hồi phục tinh thần đây không phải là ký túc xá.
Mở đèn, từ dưới đất nhặt lên điện thoại vừa rồi trong lúc ngủ mơ lăn xuống, cậu bụm mặt ngồi trên đầu giường, dần dần mới lắng lại nhịp tim đập của mình.
Thái Từ Khôn mở điện thoại.
"Soạt —— Soạt ——"
"Chờ một chút, anh quay lại một cái mang về cho Khôn Khôn xem."
"Ấy ấy, em đừng kéo anh ——"
"Soạt ——"
Ba giờ sáng, yên tĩnh thâm trầm trong đêm tối, cậu cuộn tròn lấy thân thể ngồi ở đầu giường, cằm đặt trên gối, một lần một lần mở lại video.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro