Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THẦM MẾN

05.

Thời gian trôi qua như nước chảy, dù là vô số lần tim đập mạnh khi ôm, trong bóng tối yên lặng nhìn chăm chú, hay là dắt tay chen chúc trong đám người.

So với những điều không thể cho ai biết kia, một nửa khác của trái tim cũng như vậy, tràn đầy khát vọng đối với sân khấu.

Sân khấu hợp tác gần ngay trước mắt, tổ Mask tập luyện hết sức thuận lợi. Còn sót lại không nhiều thời gian, thực tập sinh đều tiến vào một loại trạng thái tốt đẹp, lần cuối cùng diễn tập đạt hiệu quả cao, mọi người nhịn không được, như trẻ con hưng phấn cùng nhau vỗ tay hoan hô.

Rất tươi đẹp.

Thái Từ Khôn thở hổn hển, trên mặt đều là mồ hôi mịn, theo gò má chạy dọc xuống.

"Khôn Khôn." Trương Nghệ Hưng quay lại, tới vỗ vỗ vai cậu.

"Vâng?"

"Tập luyện rất tốt, thật sự không tệ."

Nghe được thầy giáo đối với mình công nhận, Thái Từ Khôn có chút xấu hổ cười, cậu cọ cọ mồ hôi trên chóp mũi, con mắt sáng lấp lánh theo thói quen quay đầu đi tìm Vương Tử Dị sau lưng.

Vượt qua đám người xa xa nhìn lại, Vương Tử Dị cũng đang nhìn cậu, cười hướng cậu dựng dựng ngón cái.

Thái Từ Khôn đột nhiên cảm thấy, còn có chuyện gì tốt hơn thế này sao?

Bạn làm điều mình thích, mà người bạn thích lại đứng ngay ở sau lưng.
Mặc kệ người ấy phải chăng cũng thích bạn, có được trong chớp nhoáng thế này cũng đủ khiến bạn cảm nhận hạnh phúc.

Cậu như đứa trẻ nhỏ, một bên nhảy một bên hướng Vương Tử Dị cười vẫy gọi, thúc giục.

Vương Tử Dị đi tới, cười nói: "Sao thế, vui vẻ như vậy."

"Ăn cơm ăn cơm, tôi rất đói, đói chết rồi."

Cậu một tay khoác lên bả vai Vương Tử Dị.
.
.
.

Buổi sáng diễn tập kết thúc, mọi người nhao nhao xuống sân khấu ăn cơm trang điểm, chuẩn bị buổi trưa ghi hình.

Trong phòng nghỉ chật ních thực tập sinh, Vương Tử Dị cầm hai hộp cơm hộp tìm kiếm khắp nơi chỗ có thể ngồi xuống.

"Tử Dị, chỗ này." Trịnh Duệ Bân gọi, chỉ chỉ vị trí bên người.

Rất nhiều thực tập sinh ngồi vây chung một chỗ, Vương Tử Dị đi qua, nhìn thấy có duy nhất một cái ghế, liền đem cơm hộp để lên bên trên, lập tức nhìn bốn phía nói: "Tôi đi tìm thêm cái ghế."

"Sao vậy?" Trịnh Duệ Bân không rõ ràng cho lắm.

"Còn Khôn nữa, em có ngốc không vậy." Châu Duệ ở bên cạnh liếc một cái.

"À à à."

Vương Tử Dị nghe thấy hai người nói chuyện cười cười, lại ra phòng nghỉ đi tìm ghế trống.

"Tử Dị đối với Khôn Khôn tốt quá."

Thấy thế, mấy thực tập sinh khác ngồi vây chung một chỗ cũng xì xào bàn tán.

"Nói nhảm, cũng không thèm nghĩ xem cùng ai thì được quay nhiều hơn sao." Một người khác thuận miệng cười.

"Này, mấy câu như vậy cũng đừng nói mò." Châu Duệ nghe thấy lập tức cau mày.

Thái Từ Khôn đúng lúc này đi đến, câu nói kia đều đã rơi vào trong tai. Thực tập sinh vừa rồi dường như ý thức được mình nói sai, có chút lúng túng nhìn cậu.

Thái Từ Khôn đi vào bên trong, tay đút túi nhìn hai hộp cơm trên ghế, cười hỏi Châu Duệ: "Tử Dị đâu rồi?"

Châu Duệ nhìn thấy Thái Từ Khôn đột nhiên xuất hiện có chút giật mình, lập tức kịp phản ứng nói: "Đi tìm ghế rồi."

"Vâng."

Thái Từ Khôn cầm hộp cơm, cùng cả cái ghế xách lên, xoay người rời đi.

Đi tới cửa đụng phải Vương Tử Dị trở về, Vương Tử Dị nhìn hộp cơm cùng cái ghế trong tay cậu sững sờ hỏi, "sao vậy?"

"Ra ngoài ăn đi, bên trong nhiều người, không thoải mái."

Nhìn Thái Từ Khôn trực tiếp ra cửa, Vương Tử Dị có chút kỳ quái hướng bên trong quan sát, chỉ thấy trong phòng nghỉ Châu Duệ quay đầu liếc mắt ra ý, Vương Tử Dị đành phải mang cái ghế đi theo.

Ở bên ngoài hành lang ngồi xuống, Thái Từ Khôn đem một hộp cơm đưa cho Vương Tử Dị, lập tức trầm mặc bắt đầu ăn, hoàn toàn không thấy dáng vẻ vui tươi trên sân khấu vừa rồi.

Vương Tử Dị nhìn cậu nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy, Khôn?"

"Không sao hết."
Cậu cúi đầu há miệng và cơm.

"Có sao hay không tôi còn không nhìn ra được?" Vương Tử Dị cười nhẹ một tiếng, "Có việc gì không vui cũng đừng kìm nén."

Thái Từ Khôn chậm rãi để đũa xuống.

Nửa ngày, rũ mắt nói: "Vậy cậu có không vui không?"
"Cậu có kìm nén không?"

Câu hỏi làm Vương Tử Dị khẽ giật mình.

Thái Từ Khôn muốn hỏi, có phải là cậu sớm đã nghe qua các tin đồn như thế, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

Từ khi quay hình bắt đầu đã hơn ba tháng, hai người dường như như hình với bóng, hôm nay có vài câu nói vô tình như vậy, mà trải qua thời gian dài, Vương Tử Dị lại chưa từng nghe thấy hay sao?

Không nhìn thấy thực lực của cậu ấy, không nhìn thấy cố gắng của cậu ấy.
Lời đàm tiếu lại có thể nhẹ nhàng thốt ra.

Tất cả đều khiến Thái Từ Khôn không thể chịu đựng, vậy lúc Vương Tử Dị nghe được, cảm xúc sẽ là như nào?

Thế mà Vương Tử Dị lại chưa bao giờ nhắc tới.

"Tôi vì sao lại không vui?" Không biết chuyện gì xảy ra Vương Tử Dị có chút không hiểu.

Thái Từ Khôn đào đào hạt cơm trong hộp không nói lời nào.

Vương Tử Dị vẫn mãi lo lắng cậu cất giấu tâm sự âm thầm tổn hại tinh thần, nhưng chính Vương Tử Dị lại giấu bao nhiêu tâm sự?

Thái Từ Khôn dừng một chút, hô: "Vương Tử Dị."

Cậu rất ít gọi tên đầy đủ, Vương Tử Dị hơi kinh ngạc mà nhìn.

"Cậu nghe đây."

Đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn qua người trước mặt nói: "Cậu rất tốt, nhảy rất tốt, rap rất tốt, ca hát cũng rất tốt, tất cả đều tốt, vô cùng tốt."

"Cậu cố gắng như vậy, nhất định phải tin tưởng mình."

Thái Từ Khôn nghiêm túc, kiên định mỗi chữ mỗi câu.
"Chúng ta có thể cùng nhau xuất đạo."

Cách cánh cửa phòng nghỉ ẩn ẩn truyền ra từng trận tiếng cười đùa, mà trên hành lang không một bóng người, chỉ có hai người sóng vai dựa vào tường. Bên ngoài ánh nắng vừa vặn, từ cổng chiếu vào, cũng đem hai người chiếu sáng.

Vương Tử Dị mở to hai mắt nhìn, ngây ngẩn nửa ngày mới cười nói: "Làm sao...... Đột nhiên nói đến chuyện này."

"Cậu không muốn sao?"

"Không...... Không phải...... Chỉ là, cậu bỗng nhiên tốt như vậy." Vương Tử Dị lúng ta lúng túng trả lời.

Thái Từ Khôn nhìn thẳng mắt Vương Tử Dị, dừng lại một hồi lâu mới cúi đầu xuống mỉm cười.
Cậu đánh lên bả vai Vương Tử Dị, đem bầu không khí khi trước lập tức đập tan thành mây khói, phút chốc kéo cậu khỏi cảm xúc lúc ban đầu.

"Được rồi, nhanh ăn cơm đi, tôi đang cầu nguyện."

"Giữa ban ngày, cậu cầu nguyện."

"Làm sao, không được hả."

"Được."

Dưới ánh mặt trời buổi chiều, hai cái bóng trùng điệp ở hành lang không người đung đưa, thanh âm nói chuyện trong ánh nắng ấm áp lại dần dần giảm đi.

Tương lai sẽ như thế nào, không có ai biết.

Mặc kệ là tôi vẫn đang thích thầm cậu, hay là cậu vẫn luôn làm bạn bên tôi, giống như tôi cũng đang dốc toàn lực chiến đấu.

Thời gian nhất định sẽ không phụ cố gắng của chúng ta.

Cho nên giờ này khắc này, dù cho mỗi chúng ta chờ mong cái gì.
Tôi vẫn muốn bên cậu, cùng nhau không sợ lưu ngôn phỉ ngữ, sóng vai tiến lên.
Tôi muốn cậu đáp ứng tôi.
Cùng tôi xuất đạo.
.
.
.

"Nhìn thấu những chiếc mặt nạ kia, nhìn thấu cả những con rối ấy, giữ vững tâm mình, không hề sợ hãi, skrskrskr, yeah!"

Một câu cuối cùng vang vọng toàn trường, 《Mask》 giữa một trận thét chói tai hoàn mỹ chào cảm ơn.

Mỗi người vừa endingpose vừa thở hổn hển, đèn chiếu lên trên thân mấy chàng trai vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, áo quần biểu diễn chiếu lên ánh sáng chói mắt.

Đứng dưới sân khấu, fan hâm mộ kích động kêu gào, kìm lòng không được quơ đèn bài trong tay rơi lệ, hiện trường rất dễ dàng bị lây nhiễm, làm nhiều ít người trên sân khấu mạnh mẽ xuất ra một loại động lực truy đuổi mộng tưởng cảm động mà mãnh liệt.

Thái Từ Khôn nhìn fan hâm mộ vì sân khấu của các cậu mà thét lên, một mực nắm chặt tay người bên cạnh.

Bên tai là tiếng ủng hộ, lòng bàn tay là nhiệt độ quen thuộc.
Làm cho người rất an tâm.

Cậu cầm mic nụ cười dường như muốn thuận khóe miệng tràn ra ngoài.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người."

Cậu cùng người bên cạnh nhìn nhau cười một tiếng, thật sâu cúi người.

Cúi đầu.

Cảm ơn.

Vương Tử Dị, tôi đang nghiêm túc cầu nguyện, hi vọng chúng ta có thể cùng nhau xuất đạo, hi vọng thời gian chúng ta bên nhau lại dài hơn một chút.
Lại lâu hơn một chút.
Cậu đã nghe thấy chưa?

Nắm tay Vương Tử Dị cúi người trong phút chốc đó, Thái Từ Khôn nhắm mắt lại ở trong lòng âm thầm nói.
.
.
.
.
.
Đến trưa ghi hình cuối cùng kết thúc, sắc trời bên ngoài tối xuống.

Thời tiết không giống giữa trưa ánh nắng tươi sáng, mà trở nên âm u.

"Tuyết lại rơi sao?"

"Không phải, là trời mưa."

Đẩy cửa ra, tiếng mưa rơi ào ào lập tức rõ ràng.

Trong khán đài quay hình, bầu không khí sôi nổi nên không phát hiện , bên ngoài vậy mà sớm đã mưa to.

Vương Tử Dị đứng ở trước tòa nhà, hít một hơi thật sâu, xoay xoay eo, tinh thần căng cứng cũng trong không khí tươi mát ẩm ướt giãn ra, nhìn mưa to, đuôi lông mày có chút hài lòng.

"Mưa rơi thật lớn......"

"Ừ."

"Tôi quay về cầm cái ô."Thái Từ Khôn nói chuẩn bị quay người, Vương Tử Dị một đường nắm lại vai cậu.

"Cùng tôi nhìn một lát đi."

Cậu ngẩn người, ngẩng đầu nhìn.

Mưa ào ào rơi xuống, rơi trên mầm non xanh biếc, càng lộ ra mềm mại tươi non. Ghi hình kết thúc, toàn bộ đại hán đều ngâm vào trong mưa, an tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng giọt mưa rơi xuống.

Vương Tử Dị ánh mắt ôn hòa, hướng cậu cười cười.

Thái Từ Khôn lúc này mới nhớ tới, Vương Tử Dị thích ngày mưa.

"Phù...... Cảm giác áp lực đều bay mất." Vương Tử Dị nhìn trời, buông lỏng nheo mắt lại.

Hai người sóng vai đứng ở trước đại hán, màn mưa giường như chạy dài khắp các mái hiên, hô hấp lạnh buốt ẩm ướt, từ khi hai người vào đại hán đến nay, đây là cơn mưa rào đầu tiên.

"Khôn."

"Ừ?"

Vương Tử Dị đột nhiên đưa tay, một tay ôm lấy Thái Từ Khôn kéo vào trong ngực.

Thái Từ Khôn bị hành động bất ngờ của Vương Tử Dị làm hoảng hốt, ở trong ngực không dám động đậy, cẩn thận từng li từng tí nghiêng đầu nhìn.

"Tử Dị?"

"Tôi vô cùng muốn cùng cậu xuất đạo."

Vương Tử Dị ghé vào tai cậu nhẹ nói.

Thái Từ Khôn khẽ giật mình, sau đó thoáng chốc đỏ cả vành mắt, nhịn không được nắm chặt áo khoác của Vương Tử Dị.

Cũng không phải là chỉ có một mình cậu đang chờ đợi.

"Tôi vô cùng muốn cùng cậu ấy ở lại lớp A."

Ba tháng trước, lúc bị loại cậu ấy đã nói một câu như vậy.
Ba tháng sau, cậu ấy vẫn y nguyên như lúc ban đầu.

Thích là chuyện nói như đơn giản, nhưng lại chẳng phải chuyện đơn giản.
Có thể chỉ là nhìn cậu ngẩn người, nắm tay của cậu âm thầm mừng rỡ, lúc ôm cậu tim thình thịch đập loạn.
Nhưng chúng ta cùng đi lâu như vậy, tôi thích cậu hiển nhiên không còn đơn giản như thế. Tựa như lúc trước cậu nói muốn cùng ở lại lớp A, tôi cũng có thật nhiều thật nhiều chuyện, muốn cậu cùng làm.

Bên cậu lúc xuất phát, đi tới chỗ xa hơn.

Hi vọng đến ngày đó, chúng ta còn có thể ở bên nhau.
Sau đó tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi thích cậu.

Thái Từ Khôn cằm chống trên bờ vai Vương Tử Dị, trong tiếng mưa rào nhắm lại đôi mắt có chút ướt át, cong lên khóe miệng, cố gắng nắm chặt cánh tay, cảm nhận cái ôm cuối cùng của mùa đông .

Ba tháng, trận mưa này đem tuyết trắng đọng lại đã lâu hòa tan.
Mang đến một mùa mới tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro