Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THẦM MẾN

04.

Ngày sinh nhật Chu Chính Đình, mấy thực tập sinh YueHua gọi Thái Từ Khôn Vương Tử Dị tới, cùng đạo diễn thương lượng bày ra một bất ngờ nho nhỏ để chúc mừng. Sau khi kết thúc ghi hình, mọi người tranh thủ lúc rảnh rỗi khó có được, ngồi vây chung một chỗ trò chuyện trên trời.

Đều là thiếu niên mười mấy tuổi, tập hợp một chỗ trò chuyện chẳng qua cũng chỉ là những ngượng ngùng thanh xuân, từ quản lý tỷ tỷ đến thầy dạy vũ đạo, lén lén lút lút hàn huyên mấy lần, mấy người đủ mọi màu sắc đầu tụ cùng một chỗ, chỉ nghe thấy trong đó phát ra các loại âm thanh vui cười quỷ dị.

Thái Từ Khôn lấy việc mình bị cảm làm lý do, từ đầu đến cuối đều ngồi ở một bên, vẫn duy trì một đoạn khoảng cách, làm người nghe. Vương Tử Dị ngồi ở cạnh cậu, mặc dù không nói nhiều, nhưng cũng thỉnh thoảng cùng mọi người, cười tiếp lời vài câu.

Trò chuyện một chút, liền tới mối tình đầu.

"Tử Dị có! Lúc phỏng vấn chính anh ấy nói qua!"
Phạm Thừa Thừa hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói.

Ánh mắt mọi người đồng loạt quay tới, Vương Tử Dị lập tức biến thành trung tâm chủ đề.

"Tử Dị, mau nói đi."

"Ảnh chụp, mau mang ảnh chụp giao ra."

"Dáng dấp ra sao? Lấy ra nhìn một chút thôi."

Đám người lao nhao náo loạn, Phạm Thừa Thừa còn bắt lấy cánh tay Vương Tử Dị không buông, quấn lại giống như bạch tuộc.

Vương Tử Dị trong âm thanh ồn ào của mọi người bất đắc dĩ cười khổ.

Mắt thấy sắp bị ào ào cưỡng ép ra sân.
Thái Từ Khôn ở một bên đột nhiên mở miệng nói: "Đừng có ép cậu ấy, không đồng ý coi như thôi đi."

Cả phòng yên tĩnh.

"Khôn Khôn, anh không muốn xem à?" Phạm Thừa Thừa xoay đầu lại hỏi.

Thái Từ Khôn ngẩn người, tất cả mọi người đang nhìn cậu, cậu lập tức cười một cái nói: "Muốn chứ."

"Nhưng ép buộc người khác cũng không tốt lắm đâu, dù sao cũng là bí mật của Tử Dị." Cậu vô thức nhìn thoáng qua Vương Tử Dị bên người.

Đều nói đến mức này, Phạm Thừa Thừa đành phải buông đôi tay đang quấn lấy Vương Tử Dị ngồi xuống.

Bầu không khí hứng khởi lúc ban đầu nhất thời có chút nhạt nhẽo.

Thái Từ Khôn rũ mắt, cắn cắn môi, đường đường chính chính âm thầm phỉ nhổ mình.

Mày đang sợ cái gì.
Đồ hèn nhát.

Vương Tử Dị nhìn chung quanh một chút, thấy sắc mặt mọi người đều hơi xấu hổ, hào phóng từ trong túi lấy điện thoại ra, cười nói: "Chuyện ấy, cơ bản anh đều xóa rồi, thật không có lưu lại cái gì."

Một câu trong nháy mắt lại để cho bầu không khí dần trở về.

"Không sao hết! Vậy nhìn một tấm thôi!"

"Tử Dị, đi mà."

"Cho em xem một chút, cho em xem một chút."

Thái Từ Khôn ngồi ở phía kia kinh ngạc quay đầu nhìn.

Cả đám như ong vỡ tổ xông tới, cậu lập tức bị chen trong đám người, gắt gao dán sát bên bả vai Vương Tử Dị, hưng phấn làm mọi người dường như đem bọn cậu vây kín không kẽ hở, chỉ cần vừa nhấc mắt, lông mi của cậu liền có thể quét đến gương mặt người kia.

Lực chú ý của mọi người đều trên điện thoại di động, cậu nghiêng đầu, len lén nhìn Vương Tử Dị một cái.

Thật là gần.
Gần đến mức giống như có thể nghe được nhịp tim.

"Oaaaa!!!!!"

Bỗng nhiên, mọi người bạo phát ra một trận tiếng hoan hô.

Cậu quay đầu nhìn sang, trong điện thoại di động, một tấm ảnh chụp chung thình lình ngay trước mắt.

Rõ ràng tới chói mắt.

Cô gái môi hồng răng trắng, một đầu tóc đen tới eo, đôi mắt vừa đen vừa sáng, người rất thanh tú, xem xét chính là mẫu hình Vương Tử Dị thích.

"Không tệ nha, thế nào lại chia tay rồi?"

"Thì...... Không hợp lắm." Vương Tử Dị có chút ngại ngùng cười cười.

"Em nhìn thấy rất hợp." Phạm Thừa Thừa nói đùa.

"Em cũng thấy thế." Justin ở bên cạnh cùng Phạm Thừa Thừa một ca một xướng, lẫn nhau nháy mắt ra hiệu.

Mọi người tràn đầy phấn khởi nhìn ảnh chụp, tiếng trêu chọc liên tiếp, Thái Từ Khôn trên mặt mang vui vẻ, đôi mắt lại dừng ở bên trên tấm hình kia, tay núp ở trong áo chậm chậm nắm chặt.

Nhìn đi, đây mới là dáng vẻ Vương Tử Dị thích.

Trên đường trở về, Thái Từ Khôn vẫn luôn không nói gì.

"Sao vậy?"

Vương Tử Dị dường như có chút nhận ra, nhìn cậu hỏi.

Thái Từ Khôn nghe vậy sững sờ, lắc đầu, "Không có chuyện gì đâu."

Nhưng Vương Tử Dị vẫn một mặt lo lắng mà nhìn.

"Cậu làm sao vậy? Có thật là không có chuyện gì."

Thái Từ Khôn nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ Vương Tử Dị.

"Nếu như không thoải mái cũng không nên miễn cưỡng, cậu bị cảm vẫn còn chưa khỏe."
Vương Tử Dị ôn nhu nói, "Có việc gì thì nói, đừng tự mình giấu."

Nụ cười trên mặt Thái Từ Khôn phai nhạt đi chút ít, quay đầu nhìn về phía trước.
Nhẹ giọng đáp:

"Tôi biết rồi."

Ngày thứ hai tất cả các thực tập sinh đi tới phòng thu âm ghi âm, Vương Tử Dị là người xếp ở đội cuối cùng, kéo dài cho tới rạng sáng vẫn còn chưa kết thúc.

Thái Từ Khôn đứng ở bên ngoài, lẳng lặng mà nhìn Vương Tử Dị trong phòng mang theo tai nghe, dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc.

Nghĩ lại Vương Tử Dị chính là một người dài tình, dù cho cùng với mối tình đầu chia tay, trong điện thoại di động vẫn thủy chung giữ lại một tấm ảnh hai người từng chụp cùng.

Tấm hình kia rất ngây ngô.

Đoạn ký ức ấy, hẳn cũng là đơn thuần lại tươi đẹp.

Dù cho kết thúc, vẫn như cũ khiến người nhớ mãi không quên.

Vương Tử Dị xuyên qua cửa kính, trông thấy Thái Từ Khôn đứng ở bên ngoài, hướng cậu cười cười.

Thái Từ Khôn hai bàn tay cắm ở trong túi, cong lên khxxxóe miệng, cũng hướng Vương Tử Dị cưkhxxxxẽxeời.

Thật sự là......
khiến người ghen tị.

Đại đa số đều đã thu âm xong trở về, bên trong phòng thu âm chỉ còn lại rải rác vài bóng người.

"Khôn, cậu cùng mọi người trở về trước đi, tôi còn phải một lúc nữa"
Vương Tử Dị đẩy cửa ra, bên ngoài Thái Từ Khôn một người khoanh tay ngồi ở trên ghế dài đã buồn ngủ.

Hai ngày trước bị cảm cũng không tính quá nghiêm trọng, nhưng cậu luôn luôn ngày đêm điên đảo luyện tập, cộng thêm uống thuốc không điều độ, cũng không mấy tỉnh táo, ỉu xìu không có tinh thần.

Thái Từ Khôn nghe tiếng ngẩng đầu lên, híp mắt lại nhìn Vương Tử Dị một cái, nhẹ nói: "Tôi chờ cậu."

Mấy ngày nay lúc cậu không trang điểm, sắc mặt không tốt lắm, bờ môi nhợt nhạt không có huyết sắc, Vương Tử Dị nhìn cậu, không biết phải làm sao, "Rất muộn rồi, cậu không thoải mái, về sớm một chút nghỉ ngơi đi."

"Tôi chờ cậu."

Thái Từ Khôn nhắm mắt lại lặp lại một lần.
Thanh âm không lớn, nhưng lại rất bướng bỉnh.

Vương Tử Dị không còn cách nào, đành phải trở về phòng thu âm.

Đợi đến khi Vương Tử Dị hoàn thành thu âm đi ra, đã ba giờ sáng.

Thái Từ Khôn ở bên ngoài tựa trên vách tường, lông mũ áo nửa che cái đầu, bóng tối hạ xuống gương mặt đang ngủ say. Có lẽ ngủ không phải quá dễ chịu, lông mi có chút rung động.

Vương Tử Dị ngồi xổm ở trước người cậu, nhẹ nhàng đẩy, nhỏ giọng nói: "Khôn? Khôn Khôn?"

Thái Từ Khôn mở ra hai mắt mông lung, thanh âm có phần hơi khàn,

"Xong rồi?"

"Ừ, đi thôi, đi về."

Thái Từ Khôn loạng chà loạng choạng mà đứng lên, dường như còn chưa tỉnh ngủ, Vương Tử Dị kéo cậu qua, một tay xoa lên trán cậu, giọng nói lộ ra điểm lo lắng,

"Có phải là lại phát sốt rồi không?"

"Không sao hết."

Thái Từ Khôn lắc lắc đầu, cố gắng mở to mắt, để cho mình tỉnh táo thêm một chút.

Đi xuống lầu, cửa thang máy vừa mở, hai người đều sửng sốt.
Không nghĩ tới giờ này, trong hành lang còn chật ních fan hâm mộ đang chờ.

Vương Tử Dị vô ý thức hướng phía trước bước một bước, khó khăn chắn Thái Từ Khôn sau lưng.

Thái Từ Khôn nhìn bóng lưng Vương Tử Dị ngăn tại trước người mình, có chút xuất thần.

Vương Tử Dị bả vai rộng lớn, lúc đứng ở trước người, luôn có ảo giác đang bảo vệ.

Fan hâm mộ nhìn thấy cửa thang máy mở, như ong vỡ tổ tuôn ra chạy tới, phát ra một trận tiếng thét. Tiềng ồn ào chói tai làm huyệt thái dương Thái Từ Khôn từng đợt đau đớn, cậu cố gắng đem mình co lại, trốn ở phía sau Vương Tử Dị.

Một đoàn người khó khăn trong lối đi nhỏ chật hẹp xuyên qua, người thực sự rất nhiều, tình trạng có thể đến mức ngực dán lưng, mùi nước hoa, mồ hôi, máy ảnh, kim loại, còn có mùi dầu trong hành lang cùng mùi nấm mốc hỗn tạp cùng một chỗ, làm trong dạ dày Thái Từ Khôn dâng lên một trận buồn nôn.

Cậu cẩn thận không muốn cùng người bên cạnh tiếp xúc, trong dạ dày đảo lộn, khí thở ra đều mang nhiệt độ không bình thường, dần dần trước mắt liền mơ mơ hồ hồ.

Tử Dị......

Cậu chờ tôi một chút......

Người trước người càng đi càng xa, Thái Từ Khôn mím chặt môi ở trong lòng thầm gọi.

Cậu không thể mở miệng, cậu cảm giác mở miệng ra liền muốn nôn.

Vương Tử Dị ngay từ đầu không phát giác, chờ tới khi quay đầu, mới phát hiện mình cùng Thái Từ Khôn tách ra một đoạn khoảng cách không nhỏ.

Thái Từ Khôn rơi trong đám người cuối cùng, cúi đầu trái phải né tránh bả vai những người chung quanh.

Vương Tử Dị nhìn cậu, một chữ "Khôn" ngậm trong miệng không kêu ra, suy nghĩ một lát, quay lại hướng phía Thái Từ Khôn chen qua.

Khó khăn chen đến trước người Thái Từ Khôn, một tay kéo cậu đến bên cạnh mình.

Thái Từ Khôn đột nhiên thanh tỉnh, hơi kinh ngạc nhìn người kia lần nữa xuất hiện ở trước mắt, cảm nhận được trên cổ tay lực đạo chăm chú nắm lấy tay mình, Vương Tử Dị nhăn lại lông mày thật sâu, bên trong rõ ràng là lo lắng.

Thái Từ Khôn nhìn nhìn, mỉm cười.

Dù cho đầu váng mắt hoa, dù cho mình như muốn nôn ra hết, dù cho Vương Tử Dị không quay lại đối mặt với cậu.
Cậu vẫn không nhịn được mỉm cười.

Vương Tử Dị, cậu bảo tôi làm sao buông tay được đây?

Thật vất vả gạt ra hành lang, bên ngoài nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống, không khí lạnh thấu xương nhưng lại trong sạch làm Thái Từ Khôn lập tức dễ chịu không ít.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, cười quay đầu nhìn về phía Vương Tử Dị, vừa định mở miệng, Vương Tử Dị lại buông tay cậu ra mặt lạnh thấp giọng nói: "Bảo cậu về sớm một chút."

Nụ cười của Thái Từ Khôn cứng đờ trên mặt, chậm rãi đem cánh tay khi nãy Vương Tử Dị một mực nắm lấy để về bên trong túi áo.

Cậu ấy tức giận rồi.

Thái Từ Khôn nháy mắt mấy cái, nhìn người đi phía trước.

Cậu tưởng tượng giống như mọi lần, ưỡn ngực nghiêm mặt nhỏ giọng cùng Vương Tử Dị nũng nịu, nhưng chung quanh đều là người, cậu đành phải yên lặng đi theo phía sau.

Vương Tử Dị ba phen mấy bận quay đầu lại nhìn, xác nhận cậu còn đang ở sau lưng.

Về tới trên xe, lông mày đang khóa chặt rốt cục nới lỏng, trong xe âm u, chỉ có đèn đường bên ngoài chiếu vào một chút tia sáng mờ nhạt, Vương Tử Dị quay đầu nhìn Thái Từ Khôn. Thái Từ Khôn ngồi ở bên cạnh ôm lấy tay ngồi an tĩnh, cúi đầu rụt cổ lại, một mặt tái nhợt dường như bị mũ che khuất cực kỳ chặt chẽ, chỉ có thể nhìn thấy bờ môi mím chặt thành đường thẳng.

"Tôi, vừa rồi......"

Lời nói còn chưa nói hết, Thái Từ Khôn đột nhiên đè xuống tay Vương Tử Dị, câu đằng sau lập tức ngăn ở trong cổ họng.

Thái Từ Khôn hơi quay đầu, xuôi theo viền mũ đưa ánh mắt trong trẻo nhìn lại.

Cậu nhẹ nhàng lắc đầu.

Tôi đều hiểu.
Tôi làm sao lại không hiểu chứ?

Vương Tử Dị là người tốt tính, mọi người đều biết.

Nhưng đây cũng không phải là Thái Từ Khôn lần thứ nhất thấy Vương Tử Dị tức giận, hai ngày trước cậu bởi vì chơi tuyết, làm cho tay vừa bẩn vừa đỏ, nét mặt Vương Tử Dị cũng như vậy, sau đó cậu liền hướng Vương Tử Dị nũng nịu.
Vương Tử Dị chịu không được đùa, thoáng mềm lòng, liền cái gì cũng xong.

Vương Tử Dị gương mặt lạnh lùng cau mày trách cứ.
Nhưng suy nghĩ lại là, "vì sao không quý trọng chính mình?"

Cho nên khi nhìn cậu quay đầu xuyên qua dòng người, đem tôi bảo vệ ở sau lưng, tôi vẫn như cũ giống như đồ ngốc len lén mừng thầm.

Nhưng là, cậu như vậy.
Tôi có thể giữ được bao lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro