Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THẦM MẾN

03.

"Thêm rau thơm, bỏ ít ớt."

Thái Từ Khôn gọi xong thức ăn ngoài, đưa di động tiện tay hướng mặt bàn ném một cái.

"Ai, điện thoại cất cẩn thận, đừng có cẩu thả vậy chứ." Nhìn động tác của cậu, Châu Duệ một bên gặm táo một bên nhịn không được lải nhải.
Thái Từ Khôn quay đầu nhìn, nhếch miệng cười ra tiếng, quay đầu liền chạy ra khỏi ký túc xá, người cũng chạy mất dạng vậy mà còn có thể nghe thấy cậu trên hành lang hô to tên Vương Tử Dị.

Châu Duệ hận hận cắn một miếng táo, trong lòng âm thầm ghim hai người ăn mãi không mập.

Lúc vừa mới bắt đầu, Thái Từ Khôn mỗi ngày còn có thể cùng Vương Tử Dị ngoan ngoãn đúng bữa đi nhà ăn ăn cơm. Một ngày ba bữa, chỉ cần Vương Tử Dị ở đấy, đảm bảo đúng giờ đúng chỗ.

Thời gian lâu sau, bản tính Thái Từ Khôn liền bại lộ, ăn cơm không quá hai giờ lại kêu đói, ghé vào trên lưng Vương Tử Dị không ngừng niệm, nhất định phải đi cửa hàng giá rẻ mua đồ ăn, thức ăn ngoài cũng là một món lại một món đưa đến.

Thái Từ Khôn là người rất thích ăn.

Nhưng cậu gọi thức ăn ngoài bên trong luôn có một câu nhắc nhở không thay đổi.
"Cho ít ớt."

Bởi vì Vương Tử Dị không ăn cay.

Thức ăn ngoài nóng hổi đưa đến ký túc xá, thơm ngào ngạt, được mời vào đội ngũ ngoại trừ Vương Tử Dị, còn có Tiền Chính Hạo cùng Trịnh Duệ Bân.

Trịnh Duệ Bân lần đầu tiên được mời tham gia bữa ăn khuya của Thái Từ Khôn, vui vẻ bừng bừng đi đến, Thái Từ Khôn là đang nửa nằm trên giường vắt chéo chân gửi tin nhắn, giục Vương Tử Dị mau sang đây.

Trịnh Duệ Bân bước mấy bước đến bên giường, vừa định ngồi xuống, Thái Từ Khôn nhanh chóng bật dậy đỡ vai Trịnh Duệ Bân.

"Khoan đã! Ngồi bên kia đi."

Cậu chỉ chỉ ghế đẩu nhỏ bên cạnh, Trịnh Duệ Bân ngẩn người.

"Em ấy có bệnh thích sạch sẽ, sạch sẽ muốn chết, không cần để ý." Châu Duệ ở bên cạnh ghét bỏ giải thích.

Trịnh Duệ Bân đáng thương tốt xấu cũng là người cao hơn mét tám, cùng Tiền Chính Hạo cùng một chỗ ủy ủy khuất khuất núp ở trên cái ghế nhỏ, sau đó trơ mắt nhìn mấy phút sau, Vương Tử Dị mang theo một bình lớn nước ép trái cây tươi đi tới, đặt mông ngồi ở trên giường Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn đến mắt cũng không nháy một cái.

"Tôi biết ngay là cậu lại gọi đồ dầu mỡ như này."
Vương Tử Dị mắt nhìn thức ăn ngoài trên bàn nhỏ bất đắc dĩ nói.

"Tối nay một lát nữa uống." Nói xong, đem nước trái cây vừa mang đến nhét vào trong tay Thái Từ Khôn.

"Hì hì hì." Thái Từ Khôn ôm lấy nước trái cây ngồi xếp bằng trên giường, giống như nũng nịu ngang nhiên xông qua, cằm đặt trên vai Vương Tử Dị, nhanh cười thành một đóa hoa.

Vương Tử Dị không ăn mấy miếng liền đi, nói muốn trở về cùng bạn cùng phòng hẹn luyện giọng.

Rất rõ ràng lại là đến cho đủ.

Thái Từ Khôn bưng lấy hộp cơm nhựa, miệng lớn và cơm, mơ hồ nói: "Đi đi đi đi."

Thật ra luôn luôn như thế.

Vương Tử Dị chưa từng gọi thức ăn ngoài, cho nên cũng không biết tiểu tâm tư của Thái Từ Khôn. Nên mỗi lần chỉ là không thể làm gì khác hơn ngồi ở bên cạnh cậu, cùng cậu ăn hai miếng, sau đó nhìn cậu phong quyển tàn vân. (ý so sánh, ăn hết mọi thứ trong tích tắc)

Thái Từ Khôn liền vì hai miếng này, cố chấp đem nước nấu thịt bò bỏ đầy ớt biến thành nước thịt kho tàu.

"Khôn Khôn, cậu không phải người Hồ Nam à? Không ăn cay sao?"
Trịnh Duệ Bân không đúng lúc thuận miệng tới một câu.

Vừa vặn đâm vào chỗ đau của cậu.

Thái Từ Khôn cười lạnh một tiếng, ở trong lòng âm thầm giễu cợt.

Chưa nghe nói qua cái gì gọi là thích thầm sao?
Dù cho có làm, cũng không có chỗ kể ra.
Kết quả là chỉ tự mình cảm động.

Cậu để đũa xuống, lấy ra cái cốc Vương Tử Dị đem tới giống như bảo bối ôm trong ngực, ngã nằm trên giường.

"Ăn no rồi, no rồi."

"Ăn no rồi liền đi ngủ, không béo chết em." Châu Duệ từ sát vách giường đưa qua một chân đạp cậu.

"Đừng đừng đừng." Thái Từ Khôn trên giường cười né tránh.
Tiền Chính Hạo cùng Trịnh Duệ Bân ngây ngô ở một bên bưng lấy bát vây xem, nháo thành một trận.

Cậu thật sự cũng không phải là có nhiều cơ khổ, thật sự thiếu nhiều yêu thương. Chỉ là con đường này tập tễnh đi tới, cũng thật không nghĩ đến cậu sẽ gặp phải người như Vương Tử Dị.

Vương Tử Dị hoàn toàn chính xác giống một thiên sứ, đau lòng bạn đã từng bị thương, đem bạn ôm lấy, ngồi ở trên vai cậu ấy.
Bạn ở trong lòng cậu ấy tràn đầy vui vẻ, nhưng bạn không thấy, trên vai cậu ấy rất nhiều người ngồi.
Bạn muốn cùng cậu ấy nói chuyện.
Cho nên tình nguyện cúi đầu.

Cậu vuốt ve cốc nước của Vương Tử Dị, ở trong lòng nói với mình,
Không sao hết, ít ra đây là cái cốc duy nhất.

Ngày thứ hai lại có truyền thông tới làm phỏng vấn, tổ diễn Mask còn đang ở phòng luyện tập liền bị đạo diễn gọi đi từng người từng người.

Vương Tử Dị bị mọi người đẩy đi, tốt tính là người đầu tiên làm ếch thử nghiệm.

Thái Từ Khôn chờ ở cửa chuẩn bị chơi domino.

Cửa phòng phỏng vấn vẫn đang khép hờ, lờ mờ có thể nghe thấy bên trong nói chuyện. Đáng tiếc nghe không rõ ràng, Thái Từ Khôn đi đến hai mắt nhìn quanh, không biết đang hỏi tới cái gì, Vương Tử Dị cầm mic, mặt mày đều là nụ cười ôn nhu.

Sau lúc đi ra, mấy người ngầm vây quanh vặn hỏi phỏng vấn có vấn đề gì không.
"Cũng được, không khó lắm."

Vương Tử Dị luôn có một cỗ cảm giác không hiểu khiến người yên tâm, nói xong nhìn Thái Từ Khôn một chút, nhẹ gật đầu.

Thái Từ Khôn biết, kia là muốn nói cậu hãy an tâm.

Cậu cong lên khóe miệng vào phòng chuẩn bị.

Phỏng vấn như Vương Tử Dị nói, không có vấn đề vặn hỏi quá khó, Thái Từ Khôn đối đáp trôi chảy khiến đạo diễn mấy lần nhịn không được nhìn cậu gật đầu khen ngợi.

"Cuộc sống lý tưởng trong đầu em là gì?"

" Cuộc sống lý tưởng, chính là có một ngôi nhà đẹp đẽ, một chú chó con, một đĩa CD, máy phát nhạc, sau đó......"

Nói đến chỗ này, cậu dừng lại.
Đột nhiên yên tĩnh để đạo diễn vẫn chăm chú quay phim ngẩng đầu lên.

Ánh nắng tươi đẹp động lòng người, một sợi tia sáng từ trong khe cửa trộm len vào, đem bụi bặm trong không khí cũng nhuộm thành sắc vàng kim, Thái Từ Khôn khẽ rũ mắt xuống, trầm mặc một hồi.
"Sau đó...... Đúng vậy......"

Thanh âm của cậu rất nhẹ, không hề nói tiếp.

Sau đó cái gì đây?
Chẳng qua là một cái tên nói không nên lời mà thôi.

Đạo diễn cười cười, cũng không làm khó cậu.

"Nếu như đi tới hoang đảo, có thể mang theo một thực tập sinh, em cảm thấy ai có năng lực sinh tồn tương đối mạnh?"

"Vậy chỉ có thể mang mình đi thôi." Cậu cười nói.

Đạo diễn cũng bị cậu chọc cười, nói chuyện phiếm một câu, "Em biết vừa rồi Vương Tử Dị nói muốn mang người nào không?"

Thái Từ Khôn sững sờ, nháy mắt mấy cái, hỏi: "Ai ạ?"

Đạo diễn cũng hướng cậu nháy mắt mấy cái, "Em đoán xem?"

Thái Từ Khôn thay đổi tác phong nước chảy mây trôi vừa rồi, ngồi ở bên kia nhìn chung quanh, do dự nửa ngày, nhìn thấy đạo diễn mỉm cười chờ đáp án, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Là em?"

Đạo diễn gật gật đầu.

"Cậu ấy nói không có lý do, liền muốn mang theo em."

Thái Từ Khôn vô ý thức cắn môi, đây là động tác quen thuộc khi cậu quản lý biểu lộ.

Mộng này cũng quá đẹp đi.
Cậu chưa bao giờ dám mơ qua.

"Tử Dị...... Bọn em là bạn tốt."

Cậu nắm chặt mic trong tay, chậm rãi nói.

Phỏng vấn rất nhanh kết thúc, Thái Từ Khôn lễ phép cúi người chào nói cảm ơn, lúc đi tới cửa dừng một chút, đột nhiên quay đầu: "Đạo diễn, vừa rồi đoạn anh để em đoán kia, có thể cắt đi được không?"

Đạo diễn quay lại nhìn cậu, hỏi: "Sao vậy?"

"Thì......" Thái Từ Khôn cười cười, "Cảm giác không tốt lắm, chính em cảm thấy vậy."

Thái Từ Khôn đẩy cửa, Vương Tử Dị đang đứng ở cửa dựa vào tường chờ, thấy cậu ra vui vẻ nói: "Khôn, đi ăn cơm trước đi, không còn sớm nữa."

Đạo diễn trong đầu cậu xoay quanh, cậu nhìn gương mặt nhu hòa của Vương Tử Dị, lời muốn nói ở trên đầu lưỡi lặp đi lặp lại, vô cùng sống động, nhưng thủy chung chưa đẩy ra miệng.

Cậu đương nhiên muốn biết tại sao Vương Tử Dị lại nói như vậy, cậu đều muốn đến cào tâm cào phổi.

Nhưng cậu vẫn nhịn được.

Đừng hỏi, Thái Từ Khôn.
Đừng hỏi.
Không phải tất cả mọi chuyện đều cần truy vấn ngọn nguồn, không phải tất cả sự thật đều nhất định như mày chờ mong.
Vậy thì để câu nói này sưởi ấm mày đi, nó có thể giúp mày kiên trì một đoạn thời gian rất dài.

Thái Từ Khôn cười đi qua, dựạ vào bờ vai Vương Tử Dị.

"Đi."

Một đoàn người cãi nhau ầm ĩ hướng tới nhà ăn, mặc dù bình thường cả đám đều oán trách ăn không đủ no ngủ không đủ giấc, nhưng thật ra đều là thiếu niên mười mấy tuổi, mỗi ngày giống như không dùng hết sức sống, ba bước hai bước liền chạy nhảy, cười đùa xô đẩy lẫn nhau.

Đi cùng một chỗ chính là thanh xuân.

Thái Từ Khôn cùng Vương Tử Dị kéo ở cuối cùng cái đuôi, lặng yên sóng vai đi theo đại đội phía trước.

Trong phòng với bên ngoài nhiệt độ chênh lệch rất lớn, vì buổi chiều hôm nay quay phim mọi người đều mặc đồng phục, áo sơmi hơi mỏng chống cự không được bao nhiêu gió lạnh, Thái Từ Khôn quấn chặt lấy áo khoác của mình nhịn không được hắt hơi một cái.

Vương Tử Dị quay đầu nhìn lại: "Cái này của cậu mỏng quá rồi."

Thái Từ Khôn hít hít cái mũi cóng đến đỏ bừng, nhún nhún vai.

"Áo lông phát đâu?"

"Bẩn, giặt rồi."

Trong tất cả các thực tập sinh quần áo của Thái Từ Khôn là chịu khó giặt nhất, không thể chạm vào một chút bụi, dù cho áo khoác mặc vào hai ba lần cũng phải cầm đi giặt.

Vương Tử Dị nhìn cậu một chút, dừng lại, từ trong túi đưa di động, tai nghe, lời bài hát, giống như tất cả đều móc ra, Thái Từ Khôn ngây người nhìn, liền thấy Vương Tử Dị đem áo khoác của mình cởi ra, đưa cho cậu nói: "Vừa lấy xong, hôm nay ngày đầu tiên mặc, cũng không quan trọng lắm nhỉ."

Thái Từ Khôn nhìn áo khoác đưa tới trước mắt, ngây người.

"Nhanh lên, lạnh chết tôi rồi." Vương Tử Dị nhìn cậu ngây ngốc, nhịn không được thúc giục nói.

"Đừng......"Cậu vô ý thức lui về sau một bước, "Thật sự không cần......"

"Ài, cậu cũng nhanh đông thành tảng băng rồi, cậu sờ tay của tôi xem."

Cậu cũng không phản ứng, Vương Tử Dị liền một đường cầm tay của cậu, nhiệt độ lòng bàn tay nóng hổi truyền đến, để tâm cậu lập tức trống rỗng.

Vương Tử Dị, một lần lại một lần.
Ôn nhu như vậy nếu chỉ là xuất phát từ thân thiết.
Tôi thật sự không muốn.
Việc này đối với tôi quá tàn nhẫn.

Việc này giống như táo đỏ ngâm độc, tràn đầy dụ hoặc.
Bạn đã biết rõ kết quả, còn đi cắn một miếng, không phải quá ngu ngốc hay sao?

"Khôn."

Nhưng mà người ấy lại đang gọi tên của bạn, trên nhánh cây rơi xuống bông tuyết nhỏ vụn, rơi vào bên trên tóc đen cùng mi mắt người ấy, dưới ánh mặt trời nổi lên từng điểm óng ánh.

Thái Từ Khôn nhìn Vương Tử Dị, đưa tay nhận.

Mặc áo khoác của Vương Tử Dị, bị ấm áp bao lấy, Thái Từ Khôn phát hiện, mình đúng là ngốc.

Bên trong áo khoác truyền đến ấm áp, là nhiệt độ cơ thể Vương Tử Dị lưu lại.
Thái Từ Khôn tay rút vào tay áo, đem mặt vùi vào bên trong mũ lông xù, chỉ lộ ra một cái cằm vừa nhọn vừa trắng.

Cậu quay đầu nhìn Vương Tử Dị ở một bên, mặc áo khoác của mình rõ ràng có chút chê bé, xoa xoa tay hà hơi.

"Hai ngày này tuyết rơi lớn như thế, cậu thế này một cái không đủ đúng không, có nên đi hỏi ai mượn thêm một cái." Vương Tử Dị vừa đi, thuận miệng nói.

Thái Từ Khôn cúi đầu xuống đi lên phía trước, đáp: "Không cần."

Lâu như vậy, cậu còn chưa nhận ra sao, là tôi không động vào quần áo người khác.
Cậu còn không nhận ra.
Tựa như cậu còn không nhận ra, không có người nào có thể ngồi giường của tôi.
Tựa như cậu còn không nhận ra, là tôi thích cậu.

(Đang hoang mang không biết nó có thực sự ngọt hay không..... )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro