QUÁ KHỨ CHẬM RÃI
07.
[ Chúc mừng thực tập sinh Thái Từ Khôn, chúc mừng em lấy được vị trí C Nine Percent debut ]
Thái Từ Khôn nghĩ có lẽ cả đời cậu cũng không quên được khoảnh khắc ấy.
Cậu thậm chí không biết mình làm thế nào từng bước từng bước một đi đến người trước mặt.
Cậu chỉ nhớ rõ, bàn tay ân cần của Vương Tử Dị vỗ nhè nhẹ phía sau lưng, giọng nói dịu dàng xuyên qua hội trường hỗn loạn truyền vào tai, cậu ấy nói:" Chúng ta có thể cùng nhau đi tiếp rồi."
Thái Từ Khôn nhắm mắt lại nhẹ gật đầu, không cho nước mắt chảy ra, sau đó buông ra cái ôm, từ trong lồng ngực Vương Tử Dị rời đi, đưa mắt nhìn, ý cười ấm áp.
Nhưng lúc này Thái Từ Khôn lại quên, cho dù cùng nhau debut, thời gian của bọn họ, cũng chỉ có 18 tháng.
Bởi vì yêu cầu quay hình, Nine percent chín người cùng nhau bay sang Mỹ, những ngày ở LA, đối với hai người bọn họ, có lẽ là thời gian hạnh phúc nhất.
Thái Từ Khôn sẽ ở trên ô tô, khi đi qua đường hầm vụng chộm nắm chặt tay Tử Dị.
Vương Tử Dị trong lúc hai người đi nhà ma sẽ đem Thái Từ Khôn bảo vệ trong lồng ngực của mình.
Hai người ở nơi không có camera liền khẽ trao nhau một nụ hôn vụn vặt.
Tất cả, đều giống như một giấc mơ, đẹp đẽ đến không đủ chân thực.
Mà không lâu sau, mộng đẹp rốt cuộc cũng tỉnh.
" Vương Tử Dị, tôi để hai người tạo couple, không phải để hai người thật sự làm couple."
" Lần này bị tôi nhìn thấy, nếu như bị truyền thông hoặc fan hâm mộ chụp được các cậu muốn giải quyết thế nào?"
" Đừng nghĩ đến khả năng công khai việc không thực tế ấy, nhà cậu gia cảnh tốt, cậu có thể không quan tâm, nhưng Thái Từ Khôn thì sao? Lúc trước cậu ấytrải qua cái gì, trên người câuh ấy lại gánh vác cái gì, cậu không phải không biết.
Cậu ấy không thể thất bại."
Câu nói kia phá vỡ tất cả ảo tưởng, cứ như vậy một tia suy nghĩ đều bị nước lạnh dội tắt.
Đúng vậy, Thái Từ Khôn làm sao có thể thất bại, cậu làm sao có thể ích kỉ như vậy dùng tình yêu của mình đổi lấy sự nghiệp của Thái Từ Khôn.
Vẫn là.... quên đi thôi.
08.
Vương Tử Dị đổi kí túc xá.
Thái Từ Khôn đứng sau lưng Vương Tử Dị, nhìn cậu đem đồ đạc từng thứ từng thứ bỏ vào túi hành lý, ngay cả một câu giải thích đều không có.
" Cậu là có ý gì?" Ngay lúc Vương Tử Dị xách hành lý đi ra khỏi cửa, Thái Từ Khôn rốt cuộc nhịn không được trở tay đóng cửa lại, ngăn cản đường đi.
" Khôn Khôn, chúng ta làm thế này không tốt, vẫn là giữ khoảng cách đi." Vương Tử Dị giọng nói hoàn toàn giống trước đây, rất dịu dàng, nhưng lại phảng phất như có dao đâm vào lòng Thái Từ Khôn, đau đến muốn chết, nói:" Quan hệ của chúng ta, đối với tương lai mà nói, hẳn là bàn đạp, không phải chướng ngại vật, đúng không?"
Sự thật chứng minh, càng đối tốt với người, thì lại càng làm tổn thuơng người.
Thái Từ Khôn chỉ cảm thấy mình bị tức giận làm cho phát điên, một hơi ngăn ở ngực lại không thể nào phát tiết, lời nói cũng không kịp nghĩ qua:" Cậu cảm thấy tôi thích cậu là chướng ngại vật? Vương Tử Dị, trên mạng có bao nhiêu người nói cậu hút máu tôi, tôi nói cái gì? Nhiều người hô hào để tôi cách xa cậu một chút tôi liền nghe theo sao?"
" Cho nên tôi không thể làm liên lụy tới cậu." Vương Tử Dị nở nụ cười, nhẹ nhàng lại quyết liệt, một tay xách hành lý, một tay nắm chặt tay Thái Từ Khôn đang chống trên cửa, có chút dùng sức kéo ra, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Về sau, một thời gian rất dài Thái Từ Khôn cùng Vương Tử Dị đều ở trạng thái mâu thuẫn, trên sân khấu như là đôi bạn tốt không có gì giấu nhau, dưới sân khấu lại lạnh nhạt đến không bằng người xa lạ.
Tất cả thành viên đều nhìn ra họ không bình thường, nghĩ nên đi thuyết phục một chút, lại bị Justin ngăn lại.
Không thể không nói, Justin nhỏ tuổi nhất, lại thông minh nhất, thấy được mọi thứ.
Giữa bọn họ, còn nơi nào có chỗ trống cho người ngoài tiến vào.
Có đôi khi Thái Từ Khôn thật bội phục Vương Tử Dị, nói đi liền đi, đến nửa phần ánh mắt dư thừa cũng không thèm cho cậu, nhưng việc này, cậu lại làm không được.
Thái Từ Khôn mắt thấy thời gian một chút xíu đi qua, bọn hắn tuần diễn một lần lại một lần, chương trình tham gia cái này đến cái khác, album cũng đều ra xong.
Thời gian 18 tháng càng ngày càng gần, Thái Từ Khôn bắt đầu luống cuống.
Vào ban đêm trước hai ngày bọn họ biểu diễn, chín người đi ăn một bữa tiệc.
Tâm ai cũng không phải làm từ tảng đá, sớm chiều ở chung được lâu như vậy, tình nghĩa khó nói hết, nghĩ đến sắp phải đường ai nấy đi, chín người không còn cơ hội ở cùng nhau, tất cả không khỏi có chút khó chịu.
Đêm hôm đó, Thái Từ Khôn uống rất nhiều rượu, lúc Vương Tử Dị đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, cậu cũng không chút do dự đi theo.
Cậu kéo Vương Tử Dị còn đang rửa tay vào phòng, trở tay khóa cửa lại, ngay lúc Vương Tử Dị kinh ngạc nhìn, đưa tay níu lại cổ áo Vương Tử Dị, dùng sức hướng phía mình kéo một cái, ngửa đầu hôn lên.
Cũng nói là hôn, chẳng bằng nói là cắn xé.
Mùi vị ngai ngái lan tràn trong miệng hai người, nhưng Thái Từ Khôn không mảy may có ý dừng lại, Vương Tử Dị đành phải đưa tay đè lại gáy Thái Từ Khôn, nhẹ nhàng bóp hai lần, lui lại một bước tránh ra, hơi thở hổn hển, thấp giọng nói:" Khôn Khôn, cậu say rồi."
Thái Từ Khôn níu lấy quần áo Vương Tử Dị không buông, đem đầu gác lên vai Vương Tử Dị, đỏ cả vành mắt, giọng hơi nghẹn:" Vương Tử Dị, cậu lâu rồi không gọi tôi như thế."
......... Thật xin lỗi.
Sư tử nhỏ của cậu, bị cậu chọc khóc rồi.
" Thật xin lỗi."
( còn nữa )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro