Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LIÊN QUAN TỚI THÍCH

THÔNG BÁO DROP "LIÊN QUAN ĐẾN THÍCH "

Vì một lí do bí ẩn nào đó mà tác giả đã xóa fic và chỉ để lại 20 chap đầu. Cũng may là kịp làm nốt chap 40, chấm dứt những tháng ngày ngược tâm của hai bạn.

Chúng ta hãy gửi lời chào tạm biệt "Liên quan tới thích" và kết thúc mục edit ở đây nào.

_____________________________________________
40,

Châu Duệ trở lại phòng bị hai mắt sưng đỏ của Thái Từ Khôn hù dọa.

"Khôn, mắt của em sao vậy? Dị ứng rồi?"

"Không dị ứng, không có việc gì." Tránh nhìn thẳng mắt Châu Duệ, Thái Từ Khôn muốn giấu giếm, nhưng tiếng khóc nức nở lại bán đứng cậu.

"Trời ạ, làm sao còn khóc nữa. Tổ bên kia bắt nạt em sao? Cùng Duệ ca nói, Duệ ca thay em ra mặt."

"Không có việc gì, bọn họ rất tốt."

"Vậy em làm sao lại khóc... Ài, em như vậy làm sao anh đi bàn giao lại với Vương Tử Dị được, Tử Dị còn bảo anh chăm sóc em thật tốt."

Nghe được tên Vương Tử Dị, Thái Từ Khôn ngực tê rần, khóe mắt lại đỏ lên. Nói Châu Duệ chăm sóc mình? Vậy chính Vương Tử Dị thì sao?

"Nói cho Vương Tử Dị biết, về sau chuyện của em không cần đến anh ấy quản."

"Em sao vậy?"

Thái Từ Khôn không trả lời Châu Duệ, kéo tai nghe đeo lên, đem nhạc mở rất lớn tiếng, ngăn cách với toàn bộ thế giới.

Châu Duệ mở miệng nói cái gì, Thái Từ Khôn hoàn toàn nghe không được, cũng không muốn nghe.

Có lẽ là làm Châu Duệ tức giận, một đường kéo dây tai nghe, hướng về phía Thái Từ Khôn rống lên một câu: "Em có thể đừng như vậy được không? Tử Dị là có nỗi khổ tâm!"

"......"

"......"

Âm nhạc biến mất, quanh quẩn trong tai Thái Từ Khôn chỉ có câu nói kia.

"... Nỗi khổ tâm?"

"......"

"Anh nói anh ấy có nỗi khổ tâm? Có phải anh biết chuyện gì không?"

Đối mặt Thái Từ Khôn ép hỏi, Châu Duệ đặc biệt muốn biến mất tại chỗ. Vừa rồi nhìn thấy Thái Từ Khôn không rõ sự thật mà tức giận nhịn không được, lập tức đem lời nên nói không nên nói đều rống lên.

Lần này hay rồi, rõ ràng đáp ứng phải thay Vương Tử Dị giấu giếm.

"Anh... Anh đoán cậu ấy có nỗi khổ tâm."

"Vậy tại sao muốn gạt em nói anh ấy đang ở phòng tập?"

"Có thể là do anh nhớ nhầm."

"Anh với Jeffrey đều đang lừa em, Vương Tử Dị cũng đang lừa em?"

"Không có..."

"Là Vương Tử Dị nói anh lừa em sao? Anh ấy cùng Jeffrey có cái gì?"

"Cậu ấy cùng Jeffrey? Làm sao có thể, em nghĩ nhiều rồi Khôn Khôn."

"Khổ tâm của anh ấy là Jeffrey?"

"Không phải..."

"Vậy tại sao cả ngày đều ở cạnh Jeffrey?"

"... A a a! Thật xin lỗi, Tử Dị, anh không chịu nổi rồi."

Châu Duệ bị Thái Từ Khôn ép lui từng bước, thực sự trốn không thoát chỉ có thể đem sự thật nói ra. Bắt đầu từ việc Vương Tử Dị nhận được thư đe dọa cùng ảnh chụp, đến việc đi phụ đạo tâm lý, sau đó quyết định tránh hiềm nghi, lại đến đổi tổ từ bỏ "Lắng nghe anh nói" tới "Anh mãi mãi khắc ghi". Toàn bộ sự việc, nguyên nhân gây ra đều hướng Thái Từ Khôn giải thích rõ ràng, chính là không muốn cậu hiểu lầm cái gì.

"Chuyện này chỉ có anh Jeffrey cùng staff biết, cho nên hai người bọn họ mới có thể thân thiết một chút."

"......"

"Tử Dị muốn anh cùng Jeffrey giấu em, là sợ em lo lắng, gặp liên lụy. Anh đã nói rồi, việc này làm sao có thể giấu được!"

"......"

"Cái đứa ngốc này còn muốn một người gánh lấy... Ài, Khôn Khôn, em đừng có không nói lời nào, không sao chứ?"

Từ lúc Châu Duệ bắt đầu nói Vương Tử Dị nhận được thư đe dọa cùng ảnh chụp, Thái Từ Khôn liền hoàn toàn mộng. Trong khi cậu không biết chuyện gì, Tử Dị của cậu vậy mà lại gặp phải những điều ác độc này?

Nhưng chính mình còn một lần một lần hoài nghi, nghi kỵ Vương Tử Dị. Đem phần thiện ý bảo vệ cùng ôn nhu lưu cho mình biến thành bờ vực nghi ngờ lo sợ bị vứt bỏ trong bóng tối.

Áy náy xong, xông lên đầu còn có từng trận tức giận.

Dựa vào cái gì chuyện hai người Vương Tử Dị lại muốn một người gánh chịu? Dựa vào cái gì chuyện hai người Vương Tử Dị nói tránh hiềm nghi liền tránh hiềm nghi? Dựa vào cái gì chuyện hai người Vương Tử Dị tự tiện quyết định?

Rõ ràng, chính là chuyện của hai chúng ta.

Thái Từ Khôn không để ý Châu Duệ ngăn cản, vọt thẳng tới phòng Vương Tử Dị.

"Vương Tử Dị, em có chuyện nói với anh."

Vương Tử Dị bị mắt nhìn thẳng, sau đó người khẽ run, cau mày đem ánh mắt rơi vào trên thân Châu Duệ sau lưng.

Châu Duệ đưa tay trước ngực làm thế xin lỗi, tính tình Thái Từ Khôn Vương Tử Dị hiểu rõ nhất, một khi xù lông lên không phải ai cũng có thể vuốt thuận.

Thở dài một tiếng nhỏ không nghe thấy, Vương Tử Dị quay người nói với Jeffrey: "Thật xin lỗi bro, tôi muốn cùng Khôn Khôn nói chuyện riêng một chút."

"Được, vậy tôi đi ra ngoài trước."

Jeffrey cùng Châu Duệ rời đi xong, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đóng cửa lại, là đã lâu không gặp riêng nhau.

Trước đây không lâu hai người còn vô cùng hưởng thụ không gian dường như cùng thế giới bên ngoài ngăn cách. Ở thế giới ấy hai người cùng nhau ôm, hôn

Mà bây giờ, lại làm cho Thái Từ Khôn đỏ cả vành mắt.

Cả hai đều không nói gì, Vương Tử Dị đứng ở đấy, lưng chống cửa, nhìn Thái Từ Khôn khóe mắt ửng đỏ, nước mắt không cầm được rơi xuống.

Vẫn cứ rơi, càng rơi không ngừng.

Khóc đến đầu tóc cũng bị nước mắt làm ướt nhẹp, khóc đến thân thể đơn bạc phát run.

"Khôn, đừng khóc..." Vương Tử Dị nhịn không được đặt tay lên lưng thay Thái Từ Khôn lau nước mắt thấm ướt lông mi, tiếng nói trầm thấp đè nén bi thương lại ngay tại lúc vừa mở miệng, cảm xúc liền sụp đổ, nước mắt cũng đi theo hốc mắt tuôn ra.

Tình cảm tích lũy từ lâu vào lúc này đã mất hết khống chế, ủy khuất cũng tốt, áp lực cũng tốt, hiểu lầm cũng tốt, nên nói, không nên nói giống như đều không còn quan trọng.

Hai người cứ như vậy ngốc ngốc, nhìn nhau rơi nước mắt.

Cả hai vẫn còn là thiếu niên, không nên phải nhận lấy những ác ý tổn thương từ thế giới.

Vương Tử Dị không thường khóc, cho dù là thành viên BBT bị loại rời đi, vẫn là có thể phủ nước mắt phát biểu, hoặc là nhận công kích từ bên ngoài, cũng đều có thể ổn định cảm xúc nhịn rơi nước mắt. Nhưng trước mặt Thái Từ Khôn, bi thương của Vương Tử Dị lại tới mãnh liệt như vậy.

Lần thứ nhất khóc là sau khi thành viên nhóm rời đi được Thái Từ Khôn an ủi ôm.

Lần thứ hai khóc là ngồi sau lưng lắng nghe Thái Từ Khôn phát biểu.

Lần thứ ba khóc là bây giờ nhìn lấy Thái Từ Khôn rơi nước mắt mà đau lòng.

Thái Từ Khôn khóc đến nức nở, cũng muốn học thay Vương Tử Dị lau nước mắt, tay nâng đến một nửa lại giống như hờn dỗi để xuống, thút tha thút thít nghẹn giọng nói: "Anh, anh cũng đừng khóc..."

Vương Tử Dị bật cười, kéo qua tay Thái Từ Khôn vừa buông xuống, đem cậu ôm vào sâu trong ngực, sau khi khóc tiếng nói càng gợi cảm khàn khàn: "Cảm giác, rất lâu không ôm em."

"Ừm..." Thái Từ Khôn trong ngực nhu thuận thuận theo, không có giãy giụa, nhưng sau khi nghe Vương Tử Dị nói xong khóc càng thêm lợi hại.

Hoa hồng đỏ kiêu ngạo như vậy.

Thái Từ Khôn kiêu ngạo như vậy.

Giờ phút này lại mềm mại tựa ở trong ngực Vương Tử Dị khóc đến không thành tiếng, Thái Từ Khôn nhận ủy khuất dường như so với trong tưởng tưởng của chính mình càng nhiều hơn, cho nên khi nhìn thấy Vương Tử Dị đứng ở trước mặt, dùng ánh mắt quen thuộc nhìn mình, bỗng nhiên có loại cảm nhận đánh mất mà tìm được về.

Thì ra anh vẫn ở đây.

Thì ra anh vẫn chưa từng rời đi.

Thì ra, em yêu anh, em yêu anh như vậy, so với em tưởng tượng còn yêu hơn.

Tình cảm mãnh liệt ấy giống sóng cả từng đợt từng đợt xâm chiếm suy nghĩ của Thái Từ Khôn.

"Em... Rất nhớ anh."

"... Anh biết."

"Em không cầm được ba túi đồ ăn vặt, em muốn tìm anh, thế nhưng anh không ở đây."

"Anh biết."

"Em muốn biết anh đang ở đâu, thế nhưng bọn họ đều không nói cho em..."

"Anh biết."

"Thật vất vả tìm được anh, anh lại không để ý tới em...."

"... Thật xin lỗi."

"Anh từng nói bất kể thế nào sẽ cũng ở bên em, thế nhưng, anh không cần em nữa..."

"... Thật xin lỗi."

"Anh không giải thích, không trả lời, anh cùng Jeffrey bên nhau rất vui vẻ. Thế nhưng, em không vui..."

"... Thật xin lỗi."

"Anh lừa em."

"Thật xin lỗi..."

"Thế nhưng... Thế nhưng em vẫn rất yêu anh."

"Khôn..."

Ngoại trừ gắt gao ôm chặt, Vương Tử Dị thực sự không biết nên dùng cách nào để đáp lại tình yêu của Thái Từ Khôn. Cậu cứ như thế thẳng thắn yêu, cứ như thế không có chút nào phòng bị, giống như đứa trẻ.

Vương Tử Dị từng chút vuốt ve lưng Thái Từ Khôn, trấn an tâm tình.

"Anh cũng yêu em, rất yêu em." Vương Tử Dị dừng lại thật lâu, bi thương nói: "Thế nhưng anh giống như phạm vào một sai lầm rất lớn, chính là anh yêu em..."

Thái Từ Khôn trong ngực bỗng nhiên cứng ngắc, sau đó đột nhiên đẩy Vương Tử Dị, lực lớn đến mức làm lưng Vương Tử Dị đập vào trên cửa, mà chính Thái Từ Khôn cũng lảo đảo lui về sau mấy bước.

Nhìn về phía Vương Tử Dị trong ánh mắt đều là thống khổ không thể tin.

"Anh yêu em...Là sai lầm?"

Nhìn thấy Thái Từ Khôn cảm xúc kích động, Vương Tử Dị cũng không để ý tới lưng bị đụng đau đớn, lắc đầu tiếp tục nói: "Anh yêu em không sai, lỗi của anh là không gánh vác trách nhiệm của người có thể yêu em."

"Anh nghĩ rằng yêu em chính là yên lặng làm bạn cùng ủng hộ vô điều kiện, nhưng những điều ấy vẫn còn thiếu rất nhiều. Khôn, em biết không? Anh không thể bảo vệ được em, nhìn thấy trong thư xuất hiện tên của em, anh vô cùng sợ hãi, anh sợ bởi vì anh mà tổn thương đến em, khủng hoảng chiếm cứ suy nghĩ của anh, sau đó anh bất lực lựa chọn tránh khỏi em. Nhưng cùng lúc ấy anh lại bắt đầu ý thức được, anh yêu em, anh nên gánh vác trách nhiệm của người yêu em. Chỉ là khả năng của anh bây giờ vẫn còn chưa cường đại đến mức có thể hoàn toàn chịu đựng, cho nên..."

Lúc Vương Tử Dị nói những lời này rất chậm, tựa như bình thường nói chuyện chậm rãi. Nhưng Thái Từ Khôn nghe ra chân thành, cậu không ngắt lời Vương Tử Dị, ngược lại dần dần bình phục tâm tình của mình, đồng cảm cùng thấu hiểu mỗi một tầng ý nghĩa.

Cậu không trách Vương Tử Dị lựa chọn tổ khác, cũng không trách Vương Tử Dị lựa chọn tránh hiềm nghi.
Cậu chỉ là sợ chuyện mình sợ hãi — Bởi vì việc này liên lụy đến mình mà bị tổn thương.

Cậu sợ Vương Tử Dị sẽ đem tất cả tội trạng đặt trên người mình, vì bảo vệ cậu mà từ bỏ yêu cậu.

Nhưng là Tử Dị không có.

Tử Dị chẳng những không từ bỏ yêu cậu, ngược lại yêu càng mãnh liệt càng thông thấu.

"Cho nên?" Lau nước mắt, Thái Từ Khôn yên lặng chờ Vương Tử Dị nói tiếp.

Vương Tử Dị tiến lại mấy bước, lần nữa đem Thái Từ Khôn kéo vào trong ngực, thành khẩn lại ấm áp như cũ nói: "Cho nên, em đồng ý chờ anh không?"

Chờ anh phong mang tất lộ, chờ anh danh dương tứ hải.

Sau đó chúng ta đỉnh phong yêu nhau.

"Em đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro