Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LIÊN QUAN TỚI THÍCH

( Cảnh báo là truyện ngoặt sang hướng mới rồi nhé. Hãy giữ an toàn....)

37,
15 thực tập sinh bị loại thu dọn hành lý lần lượt rời đi. Phòng Vương Tử Dị cùng Jeffrey không bị ảnh hưởng, vẫn là hai người thiếu niên phật hệ dưỡng sinh ở chung.

Jeffrey lấy trứng gà từ trong bình luộc trứng mới chín đưa cho Vương Tử Dị: "Bro, ăn trứng gà không?"

"Không ăn, bro." Vương Tử Dị đổ ra thuốc bảo vệ gan, nhét vào trong tay trống không kia của Jeffrey: "Uống một viên đi bro, tốt cho gan."

"Được, bro."

Đây chính là thường ngày của hai người, phật tính, dưỡng sinh, chậm rãi, không tranh quyền thế.

Jeffrey rất hài lòng với bạn cùng phòng mới này, thích sạch sẽ, yêu tập gym, lại tương đối chậm nóng, cùng mình rất giống nhau. Ở chung dễ chịu tự tại, không cần tận lực tìm kiếm chủ đề, cũng không cần khó chịu xây dựng quan hệ. Jeffrey cho là mình có thể an tâm ở bên trong tiểu thiên địa này trải qua ngày tháng, nhưng không nghĩ tới chính là, an ổn như vậy tại ngày thứ hai liền bị đánh vỡ.

Thái Từ Khôn xuất hiện luôn mang theo chút mùi vị cường đại, giống như cao lĩnh chi hoa rơi vào chỗ thanh tâm quả dục, không dám áp sát quá gần lại làm cho người ta không rời ra hai mắt. Lần đầu tiên đơn độc đối mặt Thái Từ Khôn, Jeffrey có chút khẩn trương, hai tay không biết làm sao cầm trứng gà, sau đó lại buông xuống.

Hai phút trước đó, Jeffrey ngâm nga điệu hát dân gian vui sướng luộc trứng gà, Thái Từ Khôn đẩy cửa vào, trong lúc mình kinh ngạc lễ phép cười nói: "Jeffrey, Tử Dị có đây không?"

"A, đang tắm."

Thế là cao lĩnh chi hoa tựa ở trên khung cửa, cặp mắt khinh thường hết thảy kia liếc về phía phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước róc rách, lúc chuyển hướng nhìn lại dễ dàng cười cười, nói: "Vậy tôi chờ anh ấy một chút vậy."

"A, đươc."

Căn bản chính là thái độ không cho cự tuyệt.

Rõ ràng bạn cùng phòng của Jeffrey nói rằng Thái Từ Khôn rất dễ gần, bí mật rất đáng yêu, sẽ nũng nịu sẽ thẹn thùng sẽ đỏ mặt... Len lén liếc mắt thấy Thái Từ Khôn giống như đang kiên nhẫn chờ đợi, ngón tay lại nôn nóng đùa bỡn dây thừng áo thể thao, tới tới lui lui làm sao cũng không gỡ ra nút, Jeffrey lắc đầu, phủ định miêu tả của bạn cùng phòng.

Bầu không khí có chút xấu hổ, Jeffrey nuốt một ngụm nước bọt, thử tìm ít chủ đề.

Đem trứng gà từ bình luộc trứng ra, thận trọng hỏi: "bro... Ăn trứng gà không?"

"Không ăn, cảm ơn anh Jeffrey."

"A..."

Tìm kiếm chủ đề thất bại. Jeffrey yên lặng buông xuống trứng gà, ánh mắt giống như nai con Bambi lưỡng lự giữa trong phòng vệ sinh cùng cao lĩnh chi bên bên ngoài.

Bro, cậu mau ra đây đi, tôi... Giống như tìm không thấy Thái Từ Khôn sẽ nũng nịu sẽ đỏ mặt đáng yêu như trong miệng cậu.

Còn may Vương Tử Dị không để hai người chờ quá lâu liền ra. Jeffrey âm thầm nhẹ nhàng thở phào, nghĩ đến Thái Từ Khôn khả năng một khi cao hứng liền sẽ trở nên đáng yêu.

Nhưng hình tượng tiếp theo cũng không có thuận lợi giống trong tưởng tượng của Jeffrey như vậy, Thái Từ Khôn chẳng những không có biểu hiện rất vui vẻ rất đáng yêu, ngược lại lông mày khẽ nhăn, hung ác trừng Vương Tử Dị một chút.

Vương Tử Dị lại giống như không thấy người kia hung dữ, lau nước đọng chưa khô trên tóc nhẹ nhàng cười, mắt rơi xuống sợi dây thừng hắt nút trước ngực Thái Từ Khôn, động tác tự nhiên thay Thái Từ Khôn tháo ra. Thái Từ Khôn cao ngạo giơ lên cái cằm không nhúc nhích, cực kỳ giống loài mèo cao quý đang được người hầu hạ.

Nhìn hình ảnh trước mắt, Jeffrey ngơ ngác phản ứng không kịp. Bro, đây chính là đáng yêu cậu nói sao? Thật xin lỗi, mặc dù chúng ta rất giống nhau, nhưng tôi thật không hiểu cậu định nghĩa đáng yêu nũng nịu thẹn thùng là cái gì.

Về sau hình ảnh như vậy dường như mỗi ngày đều xuất hiện, khoảng thời gian này Jeffrey nhìn thấy Thái Từ Khôn phát cáu số lần so với bốn tháng ở chung trước đó hơn rất nhiều. Có đôi khi là cùng Vương Tử Dị đi Full time mua đồ ăn, sau khi trở về đã nhìn thấy Thái Từ Khôn chờ ở cổng, sắc mặt bất thiện. Có đôi khi là mời Vương Tử Dị cùng đi tập gym, bên cạnh Thái Từ Khôn không nói một lời, sắc mặt bất thiện. Có đôi khi là Vương Tử Dị đang dọn dẹp phòng không rảnh tay, Jeffrey hảo tâm cho Vương Dị ăn trứng gà luộc, bị Thái Từ Khôn đi tới trông thấy, sắc mặt bất thiện.

Cho nên sắc mặt bất thiện chính là đáng yêu nũng nịu sao?

Jeffrey càng thêm không hiểu rõ.

Châu Duê thiện lương nhìn không nổi, giữ chặt Jeffrey nói: "Lần sau Khôn Khôn lại chỗ hai đứa, em tranh thủ thời gian tìm đến Duệ Ca."

Bán tín bán nghi làm thử, chờ tới lúc Thái Từ Khôn cùng Vương Tử Dị ngây người ở phòng mình quay lại, quả nhiên là nét mặt mà trước đây Jeffrey chưa từng nhìn thấy.

"Jeffrey, cảm ơn nước tẩy trang của anh, dùng rất tốt."

Mặt mày cong cong, khóe miệng cong cong, mềm mềm manh manh, thật giống Vương Tử Dị nói, đáng yêu như vậy.

Jeffrey sửng sốt nửa ngày, ngốc ngốc trả lời một câu: "A, không cần khách khí."

Quay đầu nhìn về phía Châu Duệ nằm ở trên giường đắp mặt nạ, cách mặt nạ cũng có thể trông thấy Châu Duệ nhíu lông mày, một bộ "tin anh không có sai đâu."

Jeffrey mặc dù vẫn không hiểu nhiều, nhưng đã có phương pháp giải quyết cũng không cần tiếp tục lo lắng.

Cơ bản lúc này Thái Từ Khôn sẽ xuất hiện, nhưng bởi vì Tần Tử Mặc cùng phòng đã rời khỏi đại hán, cho nên Thái Từ Khôn cùng Tiền Chính Hạo đều đi xuống lầu tạm biệt.

Vương Tử Dị cùng Jeffrey sửa sang lại phòng, chị quản lí kí túc cầm một xấp thư đưa đến.

"Đây là thư fan hâm mộ hai em viết, chọn mấy bức tốt ra, lần sau phỏng vấn phải đọc đấy."

"Vâng ạ. Cảm ơn chị."

Nhận lấy thư cẩn thận đọc.

"Hắc, bro, cậu nhìn xem còn có thư fan nước ngoài nữa."

"Ha ha, tôi còn có fan Thái Lan. Làm sao bây giờ bro, tôi xem không hiểu tiếng Thái."

"Còn làm thơ, tôi xem một chút..."

"A, thư của fan nam..."

Hai người cùng nhau chia sẻ tình yêu đến từ fan hâm mộ, mặc kệ nội dung thư dài ngắn, mỗi một chữ mỗi một câu đều biểu đạt tâm ý người viết.

Jeffrey thỉnh thoảng bị nội dung thư chọc cười, không biết tới lần thứ bao nhiêu muốn cùng Vương Tử Dị chia sẻ mới phát hiện ra sự khác thường. Vương Tử Dị nhìn thư trong tay trầm mặc không nói, đôi môi dùng sức mím chặt, mũi cùng hàm dưới kéo căng thẳng tắp, sắc mặt trắng bệch đến khó nhìn.

"Tử Dị, sao vậy?" Jeffrey lo lắng đi qua xem, từ bên trong ánh mắt Vương Tử Dị rốt cuộc không nhìn thấy ôn nhu lưu luyến trong dĩ vãng, thay vào đó, là bị tổn thương hung hăng đi qua phá thành từng mảnh nhỏ.

Jeffrey lập tức nhìn về giấy viết thư bị Vương Tử Dị siết chặt trong tay, bởi vì dùng sức quá mức, mép giấy bị bóp nát.

Phủ kín cả trang giấy là chửi mắng ác độc, các loại từ ngữ dơ bẩn có thể hay không thể tưởng tượng xuất hiện rải rác mỗi nơi trên mặt giấy. Những từ ngữ kia dùng bút mực màu đỏ khắc ấn ra tựa như đao tử khoét lấy đôi mắt cùng thân thể của hai người.

Còn có mấy vệt màu đỏ tươi không rõ vết tích, phảng phất giống như ăn mòn giấy viết thư từng chút một.

Jeffrey không hề nghĩ ngợi từ trong tay Vương tử Dị đoạt lấy bức thư, đột ngột âm thanh xé rách giữa hai người vang lên. Vương Tử Dị lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn về phía Jeffrey, một bản vẽ khác bám vào sau thư từ trong tay trượt ra rơi trên mặt đất.

Hai người đồng thời nhìn xuống, là ảnh chụp chân dung màu trắng đen, phía trên bị ác độc P lên chữ "dian" (Không biết "P" ở đây là ps hay là photoshop nữa. "Dian" là chữ "奠". Bên Trung khi ai đó chết thì sẽ viết chữ này lên trên ảnh. Ở đây là ý nguyền rủa đấy). Lần đầu tiên cảm thấy, hóa ra màu trắng đen cũng có thể chói mắt đến khó coi như vậy.

Vương Tử Dị kinh ngạc nhìn ảnh chụp không rên một tiếng. Jeffrey không biết làm sao, mức độ ác độc của người gửi thư đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng, không biết nên làm gì sẽ tốt, dùng sức vò bức thư tràn ngập chửi mắng đang cầm trong tay thành một cục ném vào thùng rác, thanh âm khẽ run nói: "Tử Dị, tôi đi tìm chị quản lí, cậu đừng nhúc nhích."

Nói xong cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài vừa vặn gặp Châu Duệ, lắp ba lắp bắp nói qua, để Châu Duệ nhanh đi xem Vương Tử Dị, mình thì lại chạy xuống lầu tìm quản lý.

Lúc Châu Duệ chạy tới phòng ngủ, Vương Tử Dị còn đang nhìn ảnh chụp trên đất không nhúc nhích. Vương Tử Dị ngày bình thường ấm áp giống đại ca ca quan tâm những người khác giờ phút này lại yếu ớt không chịu nổi một kích.

Châu Duệ đau lòng, đi qua nhặt lên ảnh chụp xé nát, sau đó dùng lực kéo qua vai của Vương Tử Dị.

Quản lí cùng staff rất nhanh đi tới, một bên kiểm tra mảnh thư còn lại chưa kịp hủy, một bên an ủi sắp xếp Vương Tử Dị đi phụ đạo tâm lí .

Trước quan tâm của nhiều người như vậy, Vương Tử Dị mang lên vui vẻ cứng ngắc, ý chỉ mình không có việc gì.

Ai cũng có thể nhìn ra cái nụ cười này có bao nhiêu cậy mạnh.

Quản lý thở dài, trấn an nói: "Tử Dị, chớ suy nghĩ quá nhiều, chúng ta không có cách nào ngăn cản công kích như vậy, nhưng em phải từ từ học cách tiếp nhận. Giai đoạn vị trí của em bây giờ quanh mình nhất định sẽ có ngôn ngữ bạo lực cùng người công kích, đây là một đoạn trải nghiệm trưởng thành thành thần tượng. Em chỉ có thể nhận lấy, trở nên càng cường đại, những công kích này mới có thể tự sụp đổ."

"Em hiểu rồi, chị."

"Đi thôi, đi phụ đạo tâm lí một chút sẽ dễ chịu hơn."

"Vâng."

Vương Tử Dị đứng dậy đi theo nhân viên công tác, trước khi ra cửa đột nhiên quay đầu nhìn về phía Jeffrey cùng Châu Duệ bên trong đang lo lắng nói: "Chuyện này, đừng để Khôn Khôn biết."

Mơ hồ như ánh nhìn ôn nhu đã lâu không gặp chụp lên đôi mắt Vương Tử Dị, Châu Duệ bỗng nhiên không biết lần này ôn nhu Vương Tử Dị cho Thái Từ Khôn là tốt hay xấu.

Lúc vừa rồi nhân viên công tác kiểm tra nội dung thư, Châu Duệ thấy rõ ràng phía trên vẻn vẹn xuất hiện qua một cái tên --- Thái Từ Khôn.

Đại khái nội dung ngoại trừ đối Vương Tử Dị đầy trời chửi mắng, thì chính là đau lòng Thái Từ Khôn, đau lòng Thái Từ Khôn bị hút máu cọ nhiệt độ vân vân. Châu Duệ nhìn đến khó thở, cướp lấy thư lại xé một trận.

Có câu nói nói rất đúng, so với ma quỷ càng đáng sợ hơn chính là lòng người.

Đưa mắt nhìn Vương Tử Dị đi ra ngoài, Châu Duệ là chân chính cảm nhận được tâm một số người thật độc ác đến đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro