Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LIÊN QUAN TỚI THÍCH

34.

Hai đội phân tổ tập luyện, Thái Từ Khôn cùng Vương Tử Dị sớm đã đến phòng tập.

Đội trưởng Chu Chính Đình ở đội một tập luyện, cho nên tự nhiên, Thái Từ Khôn liền thành đội trưởng đội hai. Phân lời, khớp vũ đạo trách nhiệm đều rơi xuống người cậu, Vương Tử Dị nhìn cậu ngồi xếp bằng trên mặt đất, xoay người gạch lời vô cùng đau lòng.

Chỉnh qua tóc không kịp chải chuốt, tóc cắt ngang trán lung tung che trước mắt, có chút khó chịu, cậu đưa tay dụi dụi mắt tiếp tục gạch lời. Vương Tử Dị giữ im lặng đi khỏi phòng tập, hỏi nhân viên công tác cần một cái dây thun.

Mùi hương quen thuộc tới gần, bóng tối từ trên bao trùm xuống, che khuất trang giấy cậu đang viết. Thái Từ Khôn biết là Vương Tử Dị, thế nên không ngẩng đầu, tiếp tục công việc trong tay.

Vương Tử Dị cầm dây thun, đưa tay đem toàn bộ tóc trước trán vén lên cho cậu. Lộ ra cái trán trơn bóng. Thái Từ Khôn cũng không giãy dụa, mặc kệ Vương Tử Dị làm, thẳng đến khi cảm giác trên trán có ướt át mềm mại ngắn ngủi, xúc cảm kéo dài khoảng hai giây sau mới giương mắt nhìn về phía Vương Tử Dị, kéo dài một âm mềm nhẹ nũng nịu: "Anh làm cái gì vậy?"

"Buộc tóc lên sẽ không chạm tới mắt."

Người thành thật mặt không đổi sắc trả lời, Thái Từ Khôn cười ra tiếng, "buộc tóc thì buộc tóc đi, vậy hôn một cái là chuyện gì xảy ra hả?"

Vương Tử Dị cười không trả lời, Thái Từ Khôn sờ sờ lên đuôi tóc bị buộc lên, có lẽ cũng có thể tưởng tượng mình bây giờ nhìn thế nào, hỏi: "Xấu không?"

"Không xấu, rất đáng yêu."

"Anh buộc thì chắc chắn nói đáng yêu rồi." Lắc lắc đầu, trên trán không có tóc che mắt, xác thực dễ chịu không ít. Thái Từ Khôn đem giấy đẩy lên trước mặt Vương Tử Dị, hai tay chống sau lưng, bộ dáng biếng nhác làm nũng: "Em không muốn viết, anh viết đi."

Vương Tử Dị nhận giấy, phía trên tất cả là Thái Từ Khôn thay các đội viên phân đoạn, mỗi một chỗ đều có ký hiệu. Part đầu tiên kết thúc ở đâu, do ai hát, chỗ nào động tác cần dừng lại vân vân. Gồm cả một part kia của Vương Tử Dị, toàn bộ đều có tiêu chí rõ ràng. Thật rất dụng tâm, không cần đoán cũng biết tối hôm qua cậu vì viết cái này nhất định ngủ không ngon. Bây giờ ban đêm hai người không ngủ cùng một chỗ, Vương Tử Dị cũng không có cách nào chăm sóc cậu, chỉ có thể bí mật tìm Châu Duệ hỗ trợ chú ý cậu nhiều hơn một chút.

Mỗi lần Châu Duệ đều một mặt bất đắc dĩ: "Tử Dị, Khôn chỉ nghe em, anh nói vô dụng."

Vương Tử Dị lâm vào trầm tư, Thái Từ Khôn đối diện ngoẹo đầu nói: "Đang suy nghĩ gì đấy?"

"Nghĩ... em thật sự rất cool."

Thái Từ Khôn "ha ha ha cười", lộn xộn cái gì, người đàng hoàng này làm sao nói lời thâm tình càng ngày càng kì quái.

Đột nhiên đưa thân hướng về phía trước, hai tay chống trên đầu gối Vương Tử Dị ngồi xếp bằng, chuẩn xác không sai trên môi Vương Tử Dị rơi xuống một nụ hôn, sau đó cười giống một con mèo ăn vụng.

"Anh cũng rát cool, bro."

"Khôn..."

"Ai, không được, bọn họ sắp tới."

Đưa tay chống đỡ Vương Tử Dị đang tới gần miệng mình, Thái Từ Khôn biết, nếu như không ngăn lại, người xưa nay không bận tâm hoàn cảnh quanh mình lại muốn quấn đến hôn không ngừng. (..........)

Vương Tử Dị tại nụ cười của Thái Từ Khôn tiếc nuối thu tay lại, chỉ là không kịp tiếc nuối quá lâu, mấy người Tiền Chính Hạo liền lần lượt tới.

Thái Từ Khôn trong khi tập luyện luôn luôn nghiêm túc chăm chỉ, khoảng tay cần đạt tới vị trí nào, lực, tiết tấu, ngắt nghỉ, toàn bộ tính toán chặt chẽ, chỗ động tác nào làm không được liền tập mười lần. Vương Tử Dị sợ Thái Từ Khôn quá mệt mỏi, trước đó liền thương lượng với cậu để mình làm, Thái Từ Khôn chủ yếu phụ trách sửa chữa chỗ sai là được.

Trước khi gặp được Vương Tử Dị, Thái Từ Khôn vẫn luôn là một người dễ dàng đem áp lực cùng trách nhiệm ôm vào mình, mệt mỏi gian khổ đều muốn đơn thương độc mã chống lại tất cả khó khăn. Nhưng gặp được Vương Tử Dị về sau, cậu phát hiện khi cậu mệt mỏi muốn ngừng lại nghỉ ngơi, sau lưng người này mọi lúc đều có thể thay cậu tiếp tục đi về phía trước, vì cậu giải quyết khó khăn.

Tựa như bây giờ trong lúc giải lao, Vương Tử Dị im lặng cầm bài hát trong tay cậu, đem các động tác vừa rồi cậu nhấn mạnh đánh dấu lại. Thái Từ Khôn muốn nói không cần, lại bị ngữ khí ôn hòa nhưng cũng không nhượng bộ ngăn lại: "Em nghỉ ngơi một chút, nghe lời."

Cái gì mà nghe lời, cũng không phải dỗ trẻ con.

Xuyên qua gương, Thái Từ Khôn từng ngụm uống nước, vụng trộm nhìn Vương Tử Dị của cậu đang buông mắt nghiêm túc sửa chữa.

Giờ khắc này Thái Từ Khôn cảm thấy có Vương Tử Dị bên người thật quá tốt rồi, không cần thời thời khắc khắc căng thẳng thần kinh, không cần một mình đối mặt với gian khổ. Mệt mỏi, lo lắng, kiệt sức, quay đầu hô một tiếng "Tử Dị", người ấy nhất định sẽ ở đây.

Biết rằng quá mức ỷ lại không phải chuyện tốt, nhưng sự nuông chiều Vương Tử Dị mang tới lại làm cậu không thấy sợ hãi.

Thái Từ Khôn giống như hờn dỗi cắn môi dưới, cậu nghĩ mình xong rồi, Vương Tử Dị ôn nhu đáng chết thật mau đem cậu làm hư.

Đáng vui mừng chính là, mấy người Tiền Chính Hạo được hai người dẫn đầu sau dần dần tìm lại tự tin. Thái Từ Khôn nghiêm túc cộng thêm Vương Tử Dị kiên nhẫn, toàn bộ trạng thái cả đội liên tục biến tốt.

Rất nhanh tới lúc thầy kiểm tra, cùng đội 1 so sánh, đội 2 biểu hiện vẫn quá khẩn trương. Sau khi kết thúc tập luyện, Thái Từ Khôn ra hiệu cho Vương Tử Dị một mình tới phòng tập, Vương Tử Dị hiểu rõ gật đầu.

Ngay từ đầu hai người liền biết trong phòng có camera, cho nên khi Thái Từ Khôn ra hiệu tới phòng tập công khai thảo luận, Vương Tử Dị tâm bên trong liền biết cậu đặt quyết tâm.

Mặc kệ cậu đưa quyết định gì, sẽ vô điều kiện đồng hành.

Hai người ngồi trên sàn phòng tập, Vương Tử Dị từ phía sau cầm qua cái đệm kín đáo đưa cho Thái Từ Khôn. Đang cảm thán cậu cẩn thận hơn, Thái Từ Khôn không lấy quá nhiều nền, trực tiếp nói ngay vào điểm chính: "Thật ra lúc tập luyện rất tốt, em cảm thấy bọn vẫn là có chút lo lắng."

"Đúng."

"Lập tức sẽ đối mặt với đổi người đổi tổ gì đó, bằng không hai chúng ta đi thôi."

Vương Tử Dị không có bất kỳ chất vấn hoặc lo lắng nào, Thái Từ Khôn đưa ra ý nghĩ như vậy đồng thời liền phụ họa gật đầu đáp ứng.

"Các thành viên khác, nếu như đổi tổ sẽ áp lực rát lớn."

"Ừ."

"Dù sao hai chúng ta lại liều một lần đi."

"Được."

Một tiếng không có chút hồn nào làm Thái Từ Khôn dừng lại, nhìn Vương Tử Dị cũng không chớp mắt nhìn phía mình. Bỗng nhiên bị bộ dáng ấy chọc cười, kém chút máy quay phim bên cạnh cũng không để ý tới.

Nhớ trước đó tổ tiết mục sắp xếp hai người chơi trò hộp đáng sợ, chân thành tha thiết boy toàn bộ quá trình chỉ cùng mình tương tác, chính là mình nói cái gì làm cái gì người kia đều không mang theo suy nghĩ liền đáp ứng. Nhìn thấy trong hộp giam giữ bé heo đáng yêu, nhịn không được nói muốn thả nó ra, kết quả vị này sau lưng lập tức không chút nghĩ ngợi trả lời "được"

Thái Từ Khôn triệt để im lặng, nghĩ thầm "cho xin, tỉnh táo chút đi Vương Tử Dị, bây giờ còn đang quay đây này," câu không có chút biểu cảm này là đang xảy ra chuyện gì rồi?!

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Thái Từ Khôn biết. Trước tiên cơ trí tắt camera, lại không hề cố kỵ che miệng cười nói: "Tử Dị, lúc anh trả có thể mang một ít do dự cùng cân nhắc được không!"

"Anh cảm thấy không có gì, đều nghe em."

"Không phải, anh như này sẽ..."

"Sẽ cái gì?"

"....."

Thái Từ Khôn nhịn lại không nói, nhưng trước ánh mắt thâm tình ôn nhu Vương Tử Dị đánh tới, thẳng thắn thành khẩn báo cáo: "Sẽ ỷ sủng mà kiêu!"

Vương Tử Dị cười cười ôm chầm lấy Thái Từ Khôn, nói: "Như vậy cũng không sao."

Có câu nói nói rất đúng, chính là muốn đem em sủng đến vô pháp vô thiên, bất luận kẻ nào chịu không được tính tình của em, vậy em liền chỉ thuộc về một mình anh.

Có chút quá đáng rồi Vương Tử Dị, rất quá đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro