LIÊN QUAN TỚI THÍCH
31.
Mấy ngày sau, thực tập sinh về nhà ăn tết nhao nhao quay lại. Nhân viên công tác cũng bắt đầu quay video phỏng vấn mới, Vương Tử Dị cùng Thái Từ Khôn quan hệ tốt toàn nhà máy đều biết. Mặc kệ là đang trong quá trình quay hình vẫn bí mật cùng dính lấy nhau, có đôi khi biên tập cũng rất bất đắc dĩ, muốn cho bọn cậu một mình một ống kính, nhưng thế nào cũng tránh không được sẽ xuất hiện bộ phận cơ thể của một người khác, về sau cũng mặc kệ hai người.
Lần quay này có nội dung mới, nhân viên công tác cố ý thiết kế một cái bẫy cho thực tập sinh, nhìn xem phản ứng chân thực của mọi người.
Thái Từ Khôn cùng Vương Tử Dị tự nhiên một tổ, hai người được sắp xếp đi vào phòng phỏng vấn.
Bắt đầu là một vài câu hỏi thông thường, đang lúc đạo diễn hỏi: "Ở đây sinh hoạt hai tháng cảm giác thế nào?" Vương Tử Dị hiếm khi vượt lên trước Thái Từ Khôn giành trả lời: "Vô cùng tốt."
Vừa trả lời xong Thái Từ Khôn bên cạnh liền không nhịn được cười ra tiếng, Vương Tử Dị nghiêng đầu nhìn về phía cậu, hai người lại nhìn nhau cười. Có thể không tốt sao? Người khác là để luyện tập, hai người là đến công khai yêu đương.
Thái Từ Khôn kịp thời khống chế về đúng tiêu chuẩn, liền giúp Vương Tử Dị trả lời hoàn chỉnh câu trả lời này. Mà Vương Tử Dị, một đoạn ba lần quay đầu, như thường ngày nhìn chằm chằm Thái Từ Khôn. Hoàn toàn một bộ Khôn Khôn nói cái gì cũng đúng, phía dưới đạo diễn cùng nhân viên công tác cũng nhịn không được tại hậu kỳ tăng thêm hoạt động tâm lý của Vương Tử Dị.
Vừa mới bắt đầu, mấy câu hỏi quay rất thuận lợi, thẳng đến khi bị một trận tiếng điện thoại di động đánh gãy, đạo diễn ngữ khí không tốt chất vấn một câu, hai người có vẻ hơi xấu hổ, nhưng cũng còn tốt phỏng vấn tiếp tục tiến hành. Thật không nghĩ tới lúc Vương Tử Dị vừa nối liền câu trả lời của Thái Từ Khôn, điện thoại của người quay phim lại vang lên.
Lúc này đạo diễn thật sự tức giận, quay đầu liền chất vấn quay phim. Quay phim tính tình dường như cũng không tốt lắm, cùng đạo diễn cãi cọ hai câu.
Thái Từ Khôn Vương Tử Dị xen vào không tốt, xấu hổ mà cười cười không lên tiếng.
Lần thứ ba quay lại, bắt đầu từ câu trả lời Vương Tử Dị mới vừa nói đến một nửa.
Vương Tử Dị cơ bản không quá giỏi về biểu đạt, bị cắt ngang nên nhất thời không biết nói tiếp như thế nào. Theo bản năng cầu Thái Từ Khôn giúp đỡ, Thái Từ Khôn tiếp thu được tín hiệu cầu cứu lập tức giúp trả lời.
Hai người phối hợp, quay coi như tiến hành thuận lợi.
Ai biết hôm nay điện thoại của quay phim giống như là cùng đạo diễn có thù, lần nữa vang lên. Lần này hai người hoàn toàn ngơ rồi, xấu hổ đến nét cười cũng không có, một mặt nhìn đạo diễn cùng quay phim ở dưới không biết làm sao.
Đạo diễn hoàn toàn nổi giận, cùng quay phim cãi vã, quay phim cũng trong cơn tức giận đóng sập cửa mà đi.
Đạo diễn nói nhân viên công tác đi tìm quay phim đến, mọi người nhao nhao rời đi, toàn bộ hiện trường lâm vào xấu hổ.
Thái Từ Khôn năng lực ứng biến tương đối nhanh, biết lúc này mình không nên trực tiếp đi khuyên can. Mà lại ai cũng có nóng nảy, đôi khi phát tiết ra ngoài không phải chuyện xấu. Tỉnh táo lại quay đầu nhìn Vương Tử Dị, phát hiện người này đang ngốc ngốc ngẩn người.
Trong dự đoán....
Thái Từ Khôn vì làm dịu toàn bộ bầu không khí xấu hổ cùng khẩn trương của Vương Tử Dị, liền thuận miệng cùng trò chuyện trên trời.
Vương Tử Dị lấy lại tinh thần, nhìn thấy Thái Từ Khôn trong nháy mắt quên đi xấu hổ. Trả lời câu hỏi của đạo diễn phải sắp xếp ngôn ngữ nửa ngày, trả lời một đống câu hỏi của Thái Từ Khôn hết cái này tới cái khác thì căn bản không dừng được.
Việc này cũng làm đạo diễn bên kia rất lúng túng. Hai diễn viên không phối hợp, nhưng vở kịch này còn phải tiếp tục diễn. Thế là cố ý đem bản thảo ném trước mặt hai người đang vui vẻ trò chuyện, cũng không quay đầu lại rời đi.
Phòng phỏng vấn không có người, Thái Từ Khôn kìm nén lòng hiếu kỳ không được chạy đến bên kia máy quay phim nhìn hình lúc quay. Vừa nhìn vừa chuyên nghiệp giới thiệu cho Vương Tử Dị cái nào là đặc tả, cái nào là ở giữa, cái nào là toàn cảnh.
Vương Tử Dị ngồi ở chỗ cũ nhìn Thái Từ Khôn chơi, nghe cậu chững chạc đàng hoàng giải thích. Đang lúc Thái Từ Khôn loay hoay với máy quay đặc tả, Vương Tử Dị còn đặc biệt phối hợp bày cái pose soái khí, bày xong sau lại chu môi bán manh.
Thái Từ Khôn cách ống kính quay được Vương Tử Dị nghịch ngợm, cười muốn chụp lại. Đúng lúc phát hiện camera vậy mà không có tắt, vẫn đang quay.
Vương Tử Dị nói đùa: "Đây chắc không phải cái trap (bẫy) chứ?"
Nhưng Thái Từ Khôn hoàn toàn đắm chìm trong hứng thú nghịch ngợm máy quay, không để ý câu hỏi của Vương Tử Dị, tiếp tục lấy quay hình làm trò chơi.
"Anh đối ống kính hỏi một vấn đề. Nó sẽ lắc đầu hoặc gật đầu."
Nghĩ nghĩ, Vương Tử Dị hỏi: "Các nhà sản xuất quốc dân có thích Khôn Khôn không?"
Thái Từ Khôn điều khiển camera gật đầu.
Bị Thái Từ Khôn cơ trí đáng yêu chọc cười, Vương Tử Dị tiếp tục hỏi: "Khôn Khôn có thích các nhà sản xuất quốc dân không?"
"Điên cuồng gật đầu."
"Hôm qua anh có cảnh quay không?"
Không chỉ có gật đầu Thái Từ Khôn còn đáng yêu phối âm: "Oa, rất nhiều, vô cùng nhiều."
Cứ như vậy, hai người đã hoàn toàn quên vừa rồi xảy ra chuyện gì, đạo diễn cùng nhân viên công tác chờ ở ngoài cửa nghe được bên trong hai người chơi đến vui vẻ, biểu thị rất bất đắc dĩ.
Cứ tiếp tục theo xu hướng này, hai người không biết muốn chơi tới khi nào. Không còn cách nào khác, đạo diễn lần nữa đẩy cửa vào nhắc nhở hai người nhìn bản thảo.
Vương Tử Dị cầm qua bản thảo mở ra, trên đó viết "Cậu bị chỉnh rồi."
Cậu bị chỉnh rồi?
Vương Tử Dị cảm thấy có chút không đúng...... Quay đầu nhìn Thái Từ Khôn, nhưng người kia hình như cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Mà đạo diễn lại cho là hai người đã phát hiện bị chỉnh rồi, chỉ là biểu cảm tương đối bình tĩnh.
Mang theo cả đoạn sụp đổ mất tâm tình tiếp tục hỏi, hai người như cũ nâng đỡ nhau, một người khen ổn trọng, một người khen ấm áp, dính nhau để cho người ta nhìn không được. Nhưng càng hỏi càng cảm thấy không đúng, thẳng đến khi Vương Tử Dị lại lần nữa hỏi lại cảm thấy đây giống cái trap, Thái Từ Khôn cười đập một cái lên bả vai Vương Tử Dị, ý là anh suy nghĩ nhiều quá, đạo diễn mới hiểu được hai đứa nhỏ này là thật ngốc, ngốc đến nhìn thấy "cậu bị chỉnh rồi" căn bản cũng không có kịp phản ứng......
Rơi vào đường cùng, đạo diễn nói ra chân tướng, hai kẻ ngốc mới chấn kinh lấy lại tinh thần.
Vương Tử Dị còn tốt, tối thiểu trong quá trình còn có chút cảm giác được. Nhưng Thái Từ Khôn, toàn bộ tình trạng giống như vẻ bên ngoài, ngốc đến đáng yêu.
Loại đường cong phản xạ này có thể quấn quanh trái đất một vòng.
Nói chung hai người đều chứng minh rất tốt câu nói kia, trong tình yêu cả hai đều là đồ ngốc.
Quay xong hai người còn vì phản xạ của mình mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đặc biệt là Thái Từ Khôn, bình thường là người cơ trí nhạy cảm như vậy, thế mà lại ngã vào bên trong một cái trap như này.
"Ôi... Hình tượng của tôi..." Không biết là lần thứ mấy than thở.
Vương Tử Dị ngồi ở bên giường sắp xếp quần áo, ánh nắng hôm nay vô cùng tốt, màn cửa kéo ra cả phòng đều được chiếu sáng. Trên đường trở về phòng ngủ hai người cùng đi thu quần áo phơi khô. Kết quả quay lại phòng ngủ, Thái Từ Khôn vừa đem quần áo hướng trên giường để xuống, liền bắt đầu đi qua đi lại lo lắng hình tượng sụp đổ.
Vương Tử Dị đi theo, đem quần áo hai người từng bộ sắp xếp xong, ngẫu nhiên trả lời một một câu: "Không đâu, anh thấy rất đáng yêu."
"Là ngốc hay là đáng yêu?"
Nhìn thấy Thái Từ Khôn đáng yêu đột nhiên tiến đến trước mắt mình phóng đại, Vương Tử Dị không ngừng gật đầu liên tục: "Đáng yêu, đáng yêu, là đáng yêu."
"Không đúng, nhất định là ở cùng đồ ngốc như anh, bị lây bệnh ngốc của anh rồi." Nói xong, Thái Từ Khôn níu lấy hai cây dây thừng trên áo bắt đầu đi qua đi lại.
Vương Tử Dị cũng không phản bác, cười nhìn cậu tiếp tục an ủi bản thân. Đem quần áo của mình cùng Thái Từ Khôn xếp xong toàn bộ, bỏ vào trong vali, lúc dọn dẹp giường chiếu vừa hay nhìn thấy quyển nhật ký kia nằm bên cạnh gối đầu.
Nhớ tới ngày đó chạy về tới gặp cậu, đằng sau còn có một nửa nội dung chưa xem hết. Thế là cầm lên quyển nhật ký, đọc nửa còn lại.
Thái Từ Khôn nghe được tiếng giấy, quay đầu nhìn thấy Vương Tử Dị ở đó giở quyển nhật ký, lập tức đánh tới, hét lên: "Anh làm gì vậy!"
"Hôm trước xem một nửa, trên này em viết để đêm mai cho anh đọc. Thế nhưng là ngày thứ hai anh liền trở lại, cho nên...."
"......"
Chính xác là từng viết như thế. Thái Từ Khôn lần nữa hối hận tại sao lại muốn viết quyển nhật ký này.
Vương Tử Dị kéo eo Thái Từ Khôn, để cậu thuận thế ngồi ở phía trước chính mình, sau đó từ phía sau lưng ôm không cho cậu có cơ hội trốn thoát.
"Cho nên cùng giúp anh xem đi, Khôn Khôn."
"Anh phiền quá à..."
Nhuyễn nhuyễn nhu nhu oán trách, lại rất ngoan ngoãn không hề rời đi. Uốn ở trong ngực Vương Tử Dị cùng một chỗ nhìn chữ mình viết.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ hai mươi lăm; I wanna get love.
Vương Tử Dị lông mày nhướn lên không lên tiếng, lại cảm giác được trong ngực người kia bất an giật giật, sau đó bị cậu nhanh chóng lật đến trang kế tiếp.
Vương Tử Dị nhịn cười, tiếp tục xem.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ hai mươi sáu;( một vết bôi xóa rất dài)
"Chỗ này viết cái gì?"
"Không biết."
"... Mê muội body của anh?"
"Không phải!"
Đè lại Thái Từ Khôn sắp từ trong ngực nhảy ra ngoài, Vương Tử Dị thức thời không tiếp tục truy vấn, lật đến trang kế tiếp.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ hai mươi bảy; Em đối với anh vừa thấy đã yêu.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ hai mươi tám; Một giây sau liền rơi vào cạm bẫy.
Lần này không đợi Vương Tử Dị mở miệng, Thái Từ Khôn chủ động giải thích: "Hát, vì chính mình nên hát."
"Ừ... Không có Lamborghini đưa anh đi hóng gió, em không có Richard Mille đeo trên tay, muốn mỗi một ngày thức dậy đã nhìn thấy anh, mê muội body của anh, đối với anh đã vô pháp kháng cự..."
Vương Tử Dị thấp giọng ngâm nga quanh quẩn bên tai Thái Từ Khôn, nương theo hô hấp nhàn nhạt phun trên cổ Thái Từ Khôn, trêu đến cậu một trận run rẩy. Thái Từ Khôn không nghĩ tới Vương Tử Dị vậy mà đọc ra ca từ của mình, hơn nữa còn hoàn chỉnh ngâm nga. Càng không nghĩ tới chính là, sẽ ở bầu không khí như này nghe được Vương Tử Dị hát bài hát mình viết.
Ngoại trừ cảm động, càng nhiều hơn chính là động tâm.
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, ấm áp tràn vào bên trong gian phòng lưu lại từng vệt quang ảnh, trong không khí đầy tràn mùi bột giặt hương hoa cỏ. Trong buổi chiều như thế, hai người thiếu niên tựa sát ngồi ở trên giường, sau lưng một người đang thấp giọng ngâm nga, một người bình yên trong ngực cười nhẹ nhàng.
Đem nắng gột rửa, nguyện ấm áp như lúc ban đầu, năm tháng bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro