Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LIÊN QUAN TỚI THÍCH

30.

Buổi chiều ngày hôm sau, mẹ Vương Tử Dị cùng giúp chuẩn bị hành lí.

"Hôm nay phải đi sao? Không phải nói về hai ngày, ngày mai mới đi à?"

"Vâng... Muốn về sớm một chút để tập luyện, rất nhanh phải thi rồi"

"Ai, nhìn con như vậy mẹ đau lòng."

"Được rồi, mẹ." Vương Tử Dị kéo mẹ đang ngồi ở trên giường giúp mình gấp quần áo, an ủi: "Yên tâm đi, mẹ, con ở đấy rất tốt, có thầy giáo tốt, còn có bạn rất thân."

"Mẹ biết, tính cách của con mẹ hiểu nhất, con nhớ kỹ, bất kể ngoại giới nói thế nào, cũng không muốn con tuỳ tiện bị ảnh hưởng. Kiên trì con đường con lựa chọn ban đầu, một ngày nào đó, cố gắng của con sẽ được nhìn thấy, được công nhận, mẹ một mực tin tưởng con là giỏi nhất."

"Mẹ..." Ôm lấy mẹ, Vương Tử Dị nhẹ vỗ về bả vai của bà nói: "Vâng, yên tâm, con sẽ cố gắng, không quên sơ tâm, mỗi ngày tiến bộ."

"Ừ, còn có các bạn bè của con cũng phải cố lên. Mẹ mỗi lần nhìn thấy đều không chênh lệch với con nhiều, thậm chí có đứa nhỏ còn ít tuổi hơn so với con, ở dưới sân khấu cố gắng đau lòng tới chịu không được. A, đúng rồi!" Mẹ của Vương Tử Dị đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài cửa: "Chú của con đặc biệt làm thịt viên chua ngọt, con mang một ít đi cho các bạn ăn đi? Thái Từ Khôn cũng phải nhiều ăn chút, quá gầy!"

"???"

Vương Tử Dị xuất hiện hoài nghi là mình nghe nhầm, trước mặt mẹ cậu hình như chưa từng nhắc tới tên Thái Từ Khôn?

Buông xuống quần áo đang xếp vào trong, Vương Tử Dị đi theo mẹ ra ngoài, hỏi: "Mẹ, làm sao mẹ biết Thái Từ Khôn?"

"Đương nhiên biết, người cả nhà đều biết mà! Mỗi thứ sáu mọi người đều canh giữ ở trước ti vi xem. Con cùng thằng bé chơi thân nhất phải không? Thằng bé là đứa trẻ ngoan, mỗi lần đều nghĩ đến con. Chính là quá gầy, gió thổi qua cũng muốn bay."

"Ha ha," Vương Tử Dị nhìn mẹ bởi vì lo lắng cho Thái Từ Khôn mà nhíu mày, cảm giác hạnh phúc gấp đôi mà đến.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, em ấy rất có khả năng ăn, một ngày tám bữa."

"Vậy ăn như thế cũng không được, không sợ đem mình ăn quá no? Con đến quản nó đi."

"Con không quản được đâu..." Vương Tử Dị bất đắc dĩ mà cười cười, giúp mẹ đem thịt viên chua ngọt bỏ vào trong hộp bịt kín. Đầy cả ba hộp, mẹ tỉ mỉ đem mỗi một hộp đều dùng màng giữ tươi bịt kín, rồi phân biệt bỏ vào trong túi nhỏ, cuối cùng bỏ chung vào một túi lớn.

Cùng mẹ cất xong thịt viên chua ngọt, Vương Tử Dị mới nói: "Mẹ, lần sau con sẽ dẫn em ấy đến nhà chúng ta."

"Được, vậy con về thì nói trước với mẹ, mẹ muốn chuẩn bị tám bữa kỹ càng."

"Vâng."

Trong sự "hộ tống" của bạn bè và người thân, Vương Tử Dị về đại hán sớm một ngày.

Kéo vali trực tiếp đi hướng phòng ngủ của Thái Từ Khôn, muốn ngay lập tức trông thấy bóng dáng người kia.

Trong phòng ngủ chỉ có Tần Tử Mặc, nhìn thấy Vương Tử Dị hùng hùng hổ hổ kéo vali hành lý mà đến liền một mặt chấn kinh.

"Cậu đây là...?"

"Thái Từ Khôn đâu?"

"Chắc là đang ở phòng luyện tập?"

"Cảm ơn," đi ra khỏi cửa, Vương Tử Dị lại nghĩ tới cái gì quay đầu lại nói: "bro, chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới, bro..."

Tần Tử Mặc không hiểu, ai có thể nói cho cậu biết xảy ra chuyện gì không? Trong trí nhớ Vương Tử Dị không phải mới về nhà hôm qua sao?

Cho nên... Vừa rồi là xuất hiện ảo giác???

Vương Tử Dị trở lại phòng ngủ hôm qua mới rời đi, mở cửa, trong không khí lại mơ hồ tản ra mùi trên người Thái Từ Khôn, quen thuộc cùng ngọt ngào như vậy.

Buông xuống hành lý, Vương Tử Dị quần áo cũng không kịp thay liền đi hướng phòng luyện tập.

Rất nhiều thực tập sinh đều thừa dịp khoảng thời gian ăn tết về nhà cùng người thân đoàn tụ, toàn bộ tòa nhà ngày xưa náo nhiệt giờ thay đổi, yên tĩnh mà thanh bình.

Trên đường đi đến phòng luyện tập, Vương Tử Dị không gặp nhiều thực tập sinh, dọc theo hành lang từng phòng mà tìm, rốt cục ở phòng cuối cùng nhìn thấy Thái Từ Khôn.

Một thân một mình mặc đồng phục tập màu trắng mặt hướng tấm gương luyện tập, tóc cắt ngang trán tản mát ở trước mắt, lại vẫn không lấn át được ánh mắt nghiêm túc bên trong.

Ngón tay đụng tới nắm cửa, trong một khắc đang muốn mở cửa ra Vương Tử Dị bỗng nhiên có loại khẩn trương không hiểu mà đến.

Giống như là lần đầu tiên đối mặt người mình thích, chính là loại khẩn trương giống như lúc chuẩn bị bất ngờ cho người ấy.

Nhưng cùng lúc lại trộn lẫn cả hưng phấn cùng chờ mong nho nhỏ.

Lúc còn chưa yêu nhau, ai có thể tin tưởng tất cả cảm xúc của mình, đều sẽ đơn giản bị một cái đáp lại tùy ý của đối phương chi phối như vậy?

Vương Tử Dị hiện tại tin, người trước mắt này đã hoàn toàn có thể chi phối tất cả tâm tình mình.

Đẩy cửa ra, Vương Tử Dị nhẹ giọng hô: "Khôn."

Thái Từ Khôn quay người nhìn lại, khi thấy Vương Tử Dị đứng ở nơi đó, không thể tin trên mặt trong nháy mắt biến thành mừng rỡ nhảy cẫng. Liều lĩnh chạy hướng Vương Tử Dị, sau đó nhào vào trong ngực.

Vương Tử Dị ôm lấy eo của cậu, mày nói mắt cười.

"Sao anh lại quay về?"

Cười gẩy tóc trên trán Thái Từ Khôn, Vương Tử Dị nói: "Nhớ em."

"Ha ha ha, sến quá đi!" Thái Từ Khôn bị Vương Tử Dị tỏ tình, che miệng cười không ngừng.

Nhìn cậu híp mắt cười, đưa tay cũng không che được khóe miệng giương lên, Vương Tử Dị lòng tràn đầy vui vẻ. Ôm chầm eo của cậu, nói: "Anh đi cửa hàng Full time với em nhé? Hạo Hạo cầm không được."

Thái Từ Khôn nhớ tới trong quyển nhật ký mình từng viết qua câu nói này, còn có rất nhiều cái "nhớ anh". Hơi có chút ngại, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Không khó suy đoán, Vương Tử Dị là bởi vì nhìn thấy mình viết trong quyển nhật ký, mới chịu không được trở về sớm một ngày.

Nhưng lúc viết căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chính là muốn cho người kia một bất ngờ.
Kết quả trái lại người ấy lại cho mình một bất ngờ.

Rất vui vẻ.

Rất thỏa mãn.

Liền tới lúc đi đường cũng không khống chế được nắm tay giơ lên trời.

Ban đêm ký túc xá náo nhiệt hơn một chút, ban ngày tản mát các nơi ở đại hán, thực tập sinh chưa về nhà ăn tết tại thời gian này đều tụ lại bên trong ký túc xá.

Mấy người nhìn thấy Vương Tử Dị đều lộ ra biểu tình khiếp sợ, Tần Tử Mặc nhẹ nhàng thở ra, xem ra ban ngày chưa từng xuất hiện ảo giác.

Bởi vì Châu Duệ không ở đây, Tiền Chính Hạo tự động biến thành Dị Khôn vip2.

Một bên tiếp nhận Vương Tử Dị đưa cho mình thịt viên chua ngọt, một bên trò chuyện việc buổi sáng hôm nay.

"Tử Dị ca, anh vẫn là về liền tốt, buổi sáng hôm nay anh không ở đây, Duệ ca cũng không ở đây. Khôn Khôn ca ngủ đến chín giờ, em đến gõ cửa cũng không ra, dọa đến em kém chút gọi chị quản lý kí túc phá cửa."

"Hả? Khôn Khôn không về chỗ các em ngủ?"

"Không có nha, Khôn Khôn ca không có về."

Vương Tử Dị nhìn về phía Thái Từ Khôn bên cạnh đang cúi đầu ăn thịt viên, ý vị thâm trường "a ~" một tiếng.

"Em cầm hộp này cùng Tần Tử Mặc ăn đi, đặc sản thịt viên chua ngọt Sơn Tây, ăn ngon lắm."

"Cảm ơn Tử Dị ca ~"

"Còn lại kia hộp giúp anh mang cho Nông Nông nhé, em ấy vẫn muốn ăn."

"Vâng ~"

Tiền Chính Hạo bưng hai hộp thịt viên chua ngọt rời đi, trước khi đi vẫn không quên thay Vương Tử Dị đóng cửa lại. ( Thương Hạo Hạo 60 giây...)

Vương Tử Dị tựa ở bên cạnh mép bàn không nói một lời nhìn Thái Từ Khôn ăn thịt viên, Thái Từ Khôn đem nửa miếng trong miệng nuốt xuống, sau đó vừa buông đũa, nói: "Là em lười mang đồ chuyển về nên mới không quay lại ngủ."

Vương Tử Dị mím môi cười, "ừ, em nói đúng."

"....." Dĩ nhiên, Vương Tử Dị cũng không đem lời cậu nói coi là thật. Thái Từ Khôn bắt đầu hối hận việc viết cuốn nhật ký kia.

"Hừ."

Một lần nữa cầm lấy đũa, tiếp tục ăn chỗ thịt viên còn lại, không nói, nhưng thịt viên chua ngọt này thật đúng là ăn rất ngon. Hương vị chua chua ngọt ngào kết hợp cảm giác vừa mềm vừa dai, cắn một cái nước ở giữa từ trong răng chảy ra, bao trùm vị giác đầu lưỡi.

Vương Tử Dị cười tiếp tục nói: "Lần sau cùng anh về nhà đi? Mẹ anh chuẩn bị cho em tám bữa."

"Khụ khụ." Bị Vương Tử Dị làm sặc, Thái Từ Khôn ở bên cạnh ho khan mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Vương Tử Dị, "anh, khụ khụ, mẹ anh làm sao......"

Vương Tử Dị cũng không nghĩ tới mình sẽ làm Thái Từ Khôn có phản ứng lớn như vậy, cầm nước chờ cậu uống xong mới nói: 'Mẹ anh biết em, bà ấy mỗi tuần đều xem chương trình. Còn nói em quá gầy, dặn dò em ăn nhiều một chút. Thịt viên chua ngọt này chính là bà ấy chuẩn bị cho em."

"Bác... Chuẩn bị? Đợi đã..." dây phản ứng chậm của Thái Từ Khôn làm cậu lúc này mới bắt lấy trọng điểm câu nói trước "anh nói bác chuẩn bị tám bữa cơm là có ý gì?"

"Mẹ anh nói muốn cho em ăn cơm ngon, anh nói cho mẹ biết em ăn rất tốt, một ngày tám bữa. Dọa đến bà ấy luôn."

Người thành thật thành thành thật thật trả lời, Thái Từ Khôn nghe xong tức xạm mặt.

"Vương Tử Dị, anh cái đồ ngu ngốc này!"

"??"

"Anh sao có thể nói em một ngày ăn tám bữa hả?"

"Nhưng là em ăn tám bữa mà..." Vương Tử Dị hình như là đã hiểu cái gì, sờ sờ tóc xù của cậu, chân thành tha thiết nói: "Đừng lo lắng, ngày ngày ăn như thế cũng ăn không hết của anh."

"Ai nha." Thái Từ Khôn quả thực bị chọc cười, suy nghĩ của Vương Tử Dị cùng lời cậu nói căn bản không phải cùng một ý, vậy mà lại còn có thể chân thành tha thiết trả lời như vậy, đỡ trán không biết phải trao đổi làm sao với người đàng hoàng này.

Chỉ là khi đó cậu thực sự không nghĩ tới người thành thật nói chính là lời thật lòng, cho là lời tâm tình theo miệng mà nói. Về sau cậu phát hiện, coi như mỗi ngày ăn tám mươi bữa, cũng thật ăn không hết của Vương Tử Dị......

Nhìn Thái Từ Khôn bị chọc cười, Vương Tử Dị mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng tâm tình vui vẻ. Vương Tử Dị thích nhìn Thái Từ Khôn ở trước mắt mình lộ ra các loại vui vẻ, không phải vui vẻ do học quản lý biểu cảm, mà là loại vui vẻ không thể khống chế nổi khi ở cùng mình.

Vương Tử Dị cúi người tới gần cậu, thừa dịp cậu không chú ý nhanh chóng trên môi cậu hôn một chút, cười nói: "Thịt viên ăn ngon không?"

"Ngon." Trả lời xong, Thái Từ Khôn không cam lòng yếu thế lại hôn Vương Tử Dị một cái, con mắt chớp chớp, nói bổ sung: "Thịt viên cùng Thịt Viên ( Wanzi ) Dị đều ngon.

Thái Từ Khôn luôn có thể làm Vương Tử Dị cảm nhận được xao động không hiểu, rõ ràng chỉ là một câu vân đạm phong khinh (nhẹ như mây trôi gió thổi), lại có thể kích thích sóng ngầm mãnh liệt trong lòng.

Giữ chặt eo của cậu, không cho cậu hôn xong liền chạy. Vương Tử Dị bởi vì thịt viên mà làm cái hôn này thêm sâu sắc, môi lưỡi tương dung, tinh tế nhấm nháp.

Thái Từ Khôn đầu lưỡi giống như là đang cố ý trêu chọc Vương Tử Dị khắp nơi trốn tránh, nghịch ngợm không cho Vương Tử Dị bắt được. Mà Vương Tử Dị lại vô cùng có kiên nhẫn, từng chút từng chút công chiếm tiến vòm miệng của cậu, ôn nhu mút vào cùng dây dưa bắt được đầu lưỡi không chỗ để trốn, đưa vào trong miệng mình.

Sau đó trừng phạt, nhẹ nhàng liếm cắn.

Cảm giác tê tê dại dại còn mang theo điểm nhói nhói làm Thái Từ Khôn toàn thân mềm nhũn. Cho tới bây giờ cậu mới phát hiện Vương Tử Dị người này không chỉ có cảm giác giống như đại kim lông (thẳng ra là con chó to đùng lông dài màu vàng mặt đơ ấy ) ấm áp, liền răng cũng giống!

Nào có ai lúc hôn còn dùng răng nanh cắn người?!

Ý nghĩ như vậy chỉ dừng lại một giây ở trong đầu Thái Từ Khôn, tiếp lấy lại lâm vào trong cạm bẫy ôn nhu Vương Tử Dị.

Mà Vương Tử Dị giờ phút này mức độ yêu thích đối thịt viên chua ngọt tăng thêm 100%. Là thức ăn Vương Tử Dị yêu nhất cả đời không đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro