LIÊN QUAN TỚI THÍCH
29.
Sáng sớm, Vương Tử Dị sắp xếp xong hành lý, bước chân lên đường về nhà.
Ngồi trên xe đi sân bay, trong tay Vương Tử Dị ôm quyển nhật kí Thần tượng thực tập sinh nhẹ nhàng cười.
Trên ghế lái, nhân viên công tác xuyên qua kính chiếu hậu trông thấy nét cười của Vương Tử Dị, nói: "Ngay lập tức sẽ về nhà, rất vui vẻ hả?"
"A, vâng."
"Chúng tôi đều biết các em vất vả, tất cả đều là mấy đứa nhỏ mười mấy tuổi thôi. Tử Dị, về đến nhà nghỉ ngơi thật tốt, cùng bên người nhà, việc tranh tài chờ trở về lại nghĩ, biết không?"
"Vâng, cảm ơn anh quan tâm."
"Ừ, buồn ngủ thì ngủ một lúc, đến sân bay anh sẽ gọi."
"Cảm ơn anh."
Kết thúc trò chuyện cùng nhân viên công tác, Vương Tử Dị sờ lên mặt mình, vừa rồi vui vẻ có rõ ràng như vậy sao?
Không thể không thừa nhận, có thể về nhà cùng người nhà đoàn tụ cực kì vui vẻ, nhưng vừa rồi một chút vui vẻ kia là bởi vì nhìn thấy quyển nhật ký trong tay. Nhớ tới buổi sáng người kia mặt mày mông lung vuốt mắt vì mình mà kiểm tra hành lý, phối hợp quần áo.
Trước khi đi còn đặc biệt đem quyển nhật ký này nhét vào trong tay mình, nghiêm ngặt dặn dò buổi tối đầu tiên về đến nhà mới có thể xem.
"Trên máy bay không thể xem sao?"
"Không thể!"
"Được rồi." Vuốt vuốt qua tóc xù còn chưa chỉnh lại, Vương Tử Dị thừa dịp khoảng cách nhân viên công tác quay người gọi điện thoại, nhanh chóng rơi xuống trên trán cậu một nụ hôn.
"Còn rất sớm, em lại ngủ một chút đi, anh đi đây."
"Ừm...."
Trước khi Vương Tử Dị khép cửa lại, nhìn thấy cậu hạ khóe miệng, biểu lộ ủy khuất giống như lúc công bố xếp hạng Papillon, lập tức liền có loại xúc động muốn quay ngay đầu lại.
Ngón tay tới tới lui lui vuốt ve quyển nhật ký, phảng phất giống như thế này liền có thể cảm nhận được nội dung trong đó. Đến cùng là viết gì đây? Hẳn sẽ không chỉ là vài câu chúc mừng tết xuân đi? Còn tốt, đây là ý nghĩ trong tâm Vương Tử Dị, nếu bị Thái Từ Khôn biết mình có loại suy nghĩ này, đoán chừng phải trực tiếp đưa tay xé quyển nhật ký.
Hay là hồi ức đã từng qua cùng với kỳ vọng tương lai tới? Ví như cảm nhận về nhau lúc lần đầu tiên gặp mặt... Còn có cổ vũ ủng hộ hy vọng cùng nhau xuất đạo? Nhưng những điều này bình thường hai người cũng sẽ trò chuyện, không cần thiết viết nữa.
Kia chẳng lẽ là... Lời em ấy muốn nói? Nói cách khác, chính là thư tình? Khôn khôn viết thư tình......
A... Cái này có chút cool....
Người thành thật Sơn Tây ngồi trong xe, chỉ mới nghĩ đến những điều này có hay không có, liền đã ba lần bốn lượt lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Tới sân bay, chụp ảnh kí tên cùng fan hâm mộ, đợi bay, đăng ký. Ở trên máy bay thoáng thở ra, từ trong ba lô tùy thân lấy ra quyển nhật ký, do dự nửa ngày vẫn là thả trở về, đổi thành thư fan hâm mộ viết, cẩn thận đọc.
Đều đã đáp ứng em ấy buổi tối xem, không thể nuốt lời.
Bằng không lí do em ấy tức giận lại phải gia tăng một đầu.
Nửa giờ, máy bay hạ cánh.
Fan hâm mộ nhiệt tình đón, tặng hoa đưa quà, bị vây quanh đưa tới tận trong xe nhà mình, sau đó chậm rãi lái rời sân bay.
Ngồi trong xe có mùi vị trong nhà, Vương Tử Dị mới chính thức trầm tĩnh lại nhẹ nhàng thở ra.
Lần đầu tiên cảm nhận được fan hâm mộ nhiệt tình ở sân bay là lúc một đám thực tập sinh đi quay 《 Khoái bản 》, chỉ là khi đó fan hâm mộ Thái Từ Khôn, Phạm Thừa Thừa chiếm hơn phân nửa, còn với cậu mà nói cảm thấy cũng là khá tốt. Nhưng lần này, fan hâm mộ nhiệt tình vượt xa tưởng tượng của cậu. Một đường vây quanh cậu chụp ảnh kí tên đưa quà, cũng là ở lần này, Vương Tử Dị cảm nhận được mị lực làm thần tượng.
Lúc về đến nơi đã là giữa trưa, bạn bè thân thích nhận được tin cậu về nhà, nhao nhao chạy đến gửi lời quan tâm cùng chúc phúc. Gia đình Vương Tử Dị xem như đại gia đình, cả một nhà người ngồi vây quanh cái bàn tròn bát tiên vui vẻ hòa thuận . Mặc dù đã qua giao thừa cùng đầu năm mới, nhưng giờ phút này người nhà vì cậu tạo ra bầu không khí ăn tết làm cậu cảm thấy đây là một năm mùa xuân trôi qua ấm áp nhất.
Cùng bạn bè gia đình bên nhau một ngày, ban đêm là thời gian thuộc về Vương Tử Dị.
A không, là thời gian thuộc về Vương Tử Dị cùng quyển kia quyển nhật ký.
Tắm rửa xong nằm ở trên giường, Vương Tử Dị cầm quyển nhật ký lật ra trang đầu tiên, vẫn là phần tự giới thiệu của chính mình.
Trang thứ hai, trang thứ ba là nhật ký ngày thứ nhất ở đại hán.
Thứ tư thứ năm thứ sáu là nhật ký ba ngày tập luyện ca khúc chủ đề.
Thứ bảy thứ tám thứ chín thứ mười...
Một mực lật đến trang cuối cùng nhật ký mình viết cũng không phát hiện có bất kỳ nét chữ nào của Thái Từ Khôn.
Nhưng mà Vương Tử Dị rất có kiên nhẫn, tiếp tục lật ra sau xem.
Cuối cùng phải lật ra mười trang, chữ viết của Thái Từ Khôn xuất hiện.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ nhất; Mình đang ngủ.
Cứ như vậy một câu, dáng vẻ còn buồn ngủ lập tức hiện lên trong đầu Vương Tử Dị, nhịn không được cười ra tiếng.
Tiếp tục lật ra sau, lần này trang tiếp theo liền có.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ hai; Mình còn đang ngủ.
Vui vẻ trên mặt Vương Tử Dị phóng đại, cơ hồ đều có thể tưởng tượng ra thời điểm viết hai câu này, người ấy đang che miệng cười trộm.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ ba; Mình chắc là còn đang ngủ đi?
Buổi sáng hơn năm giờ đi khỏi đại hán, sau ba giờ kia là hơn tám giờ.
Vương Tử Dị cười lắc đầu, giờ này nên rời giường rồi Khôn Khôn.
Tiếp tục mở ra sau, Vương Tử Dị rất muốn biết sư tử con dự định ngủ đến khi nào.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ tư; Mình muốn đi nhà ăn gọi thật nhiều đồ ăn, lần này sẽ không ai quản mình nữa.
Anh là sợ em đem mình ăn quá no. Vương Tử Dị bất đắc dĩ thở dài, không biết còn có thể nhớ kỹ rót bát canh đặt bên cạnh hay không.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ năm; Tập nhảy.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ sáu; Tập nhảy.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ bảy; Có thể sẽ đói bụng, đi ăn cơm thôi.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ tám; Tập nhảy.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ chín; Tập nhảy
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ chín; Tập nhảy
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ mười; Muốn đi cửa hàng Full time... Quên đi, ngày mai để Hạo Hạo mang cho mình.
Đau lòng Tiền Chính Hạo ba giây, phải biết sư tử con mỗi lần đi Full time mua sắm đều muốn mua đầy ba túi đồ ăn vặt!
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ mười một; Tập nhảy.
......
Vương Tử Dị một mực đọc đến lúc Thái Từ Khôn viết giờ thứ mười lăm, cái này tập nhảy mới kết thúc.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ mười sáu; Về phòng mình ngủ, tắm rửa.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ mười bảy;( Dấu chữ bị bôi xóa ). Vương Tử Dị nhìn hồi lâu cũng không thấy rõ bị xóa đi là nội dung gì, đành phải lật đến trang kế tiếp.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ mười tám; Nhớ anh.
Lúc nhìn thấy hai chữ này, trái tim run rẩy, sau đó giống như là bị cất vào trong bông, mềm mại đến đụng một cái liền muốn hòa tan.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ mười chín; Nhớ anh.
Vương Tử Dị rời đi cái thứ hai mươi giờ; Nhớ anh.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ hai mươi mốt; Nhớ anh.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ hai mươi hai; Nhớ anh.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ hai mươi ba; Nhớ anh.
Vương Tử Dị rời đi giờ thứ hai mươi tư; Nhớ anh, thật ra từ khi anh rời đi giờ thứ nhất liền bắt đầu nhớ anh, cả ngày, đều rất nhớ anh.
Vương Tử Dị trên mặt nhu tình cơ hồ muốn hóa thành nước, thấm vào mỗi một cái "nhớ anh" trong quyển nhật ký. Anh làm sao không nhớ em? Anh nhớ dáng vẻ em khi trên sân khấu nở rộ chói mắt, nhớ dáng vẻ em lúc tập luyện nghiêm túc chăm chỉ, nhớ dáng vẻ em vui vẻ đến híp mắt cười, nhớ dáng vẻ em phụng phịu hạ khóe miệng, nhớ dáng vẻ em rã rời uốn ở trong ngực, nhớ dáng vẻ em lúc hôn nhắm mắt thẹn thùng......
Nhớ em, nhớ em, nhớ em.
Anh cũng rất nhớ em, Khôn.
Thả ra quyển nhật ký trong tay, Vương Tử Dị cầm điện thoại di động lên nhanh chóng mua vé máy bay đường về. Mấy phút sau, mới một lần nữa cầm lấy quyển nhật ký lật đến trang kế tiếp.
Vương Tử Dị, còn lại trời tối ngày mai xem, anh nên đi ngủ!( Vẽ tay một con sư tử nhe răng trợn mắt Q bản)
Lần nữa bị Thái Từ Khôn đáng yêu chọc cười, Vương Tử Dị nghe lời gấp lại quyển nhật ký để bên cạnh gối đầu, sau đó mang theo không ít nhớ nhung hơn người kia nhắm mắt lại đi ngủ.
Ngủ ngon, ngày mai gặp, Khôn Khôn.
Dù là trong hiện thực, hay là trong giấc mộng, Thái Từ Khôn của cậu đều là đáng yêu như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro