LIÊN QUAN TỚI THÍCH
28.
Ăn xong sủi cảo, sẽ quay xác định vị trí và công bố đánh giá xếp hạng. Căn cứ xếp hạng bỏ phiếu hiện trường cộng thêm phiếu đạt hạng nhất, kết quả Thái Từ Khôn đứng thứ 15, Vương Tử Dị thứ 28. Dù cho đó cũng không phải xếp hạng đấu vòng loại cuối cùng, xếp hạng cuối cùng sẽ xuất hiện khi các thực tập sinh thực hiện tập luyện ca khúc chủ đề.
Nói cách khác, có một số thực tập sinh có thể đang luyện tập liền bị loại. Dù cho đem hết toàn lực tập luyện ca khúc chủ đề, cũng có khả năng cuối cùng không thể nào đứng lên sân khấu.
Rất tàn khốc, rất hiện thực.
Nhưng mà lại không thể không đối mặt, đi khiêu chiến.
Đây chính là cuộc chiến sinh tồn, không thích ứng được vậy chỉ có thể bị loại bỏ.
Công bố xếp hạng quay chụp xong, thực tập sinh kiệt sức trở về phòng ngủ nghỉ ngơi. Không có hỏi nhiều, Thái Từ Khôn đi sau lưng Vương Tử Dị, cùng nhau theo về phòng ngủ.
Đối với tình huống xếp hạng lần này, hai người không thảo luận quá nhiều. Lúc ấy những cảm xúc kia, ủy khuất cũng tốt, đau lòng cũng tốt, tự trách cũng tốt tất cả đều đã qua. Duy nhất lưu lại, chính là những tâm tình kia phát ra đều bắt nguồn từ tình cảm — Yêu.
Bởi vì yêu, cho nên ủy khuất, bởi vì yêu, cho nên đau lòng, cũng bởi vì yêu, cho nên sẽ tự trách.
Chỉ cần có phần yêu này tồn tại, tương lai sẽ có hi vọng.
Thái Từ Khôn tắm rửa xong, trên tóc chụp một cái khăn lông liền chạy tới trước bàn ngồi xuống. Vương Tử Dị nhìn sư tử con tóc còn đang nhỏ nước bất đắc dĩ cười cười, đi vào phòng vệ sinh cầm máy sấy giúp cậu sấy khô.
Vương Tử Dị không phải là lần đầu tiên sấy tóc cho cậu. Trong hướng gió máy sấy nhu hòa ấm áp, bàn tay lớn của Vương Tử Dị xuyên qua tóc, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, Thái Từ Khôn ngồi ở đó dễ chịu muốn ngủ.
Để xua tan buồn ngủ, Thái Từ Khôn tiện tay cầm nhật kí Thần Tượng Thực Tập Sinh của Vương Tử Dị để ở trên bàn, quơ quơ hỏi: "Anh mỗi ngày đều ghi lại sao?"
"Mấy ngày vừa tới có viết, về sau..."
"Ha ha, em cũng nghĩ vậy, em ở đây cũng chưa từng thấy anh viết."
Vương Tử Dị không trả lời, Thái Từ Khôn không cần quay đầu lại cũng biết người kia chắc chắn đang cười, vì vậy tiếp tục hỏi: "Em xem được không?"
"Được."
Lật ra tờ thứ nhất, chính là Vương Tử Dị tự giới thiệu.
What' s up, sinh năm 1996, mơ ước đứng đầu hát rap, so pretty so jiggy, không có quá nhiều chú trọng. Chàng trai muốn hát và nhảy, sáng tác đối với tôi là vương bài, tùy thời tùy chỗ có thể biểu diễn, cuộc sống chính là sân khấu của tôi. Ánh mắt mọi người tựa như là thuốc kích thích. Chào mọi người, tôi là Boogie Vương Tử Dị tới từ BBT.
Thái Từ Khôn vừa nhìn vừa dùng luận điệu sáng tác đoạn rap này, trong đó còn đặc biệt ngăn chặn cuống họng thể hiện ra cảm giác tiết tấu, nhưng sự thật kết quả là ngoại trừ một câu cuối cùng, phía trước không có từ nào có nhịp điệu. Rap xong, bị mình chọc cười, ngốc ngốc cười không ngừng.
Mặc dù Vương Tử Dị nghe tới mỗi một câu đều rất kỳ quái, nhưng cũng có vấn đề gì? Có thể nhìn thấy cậu lộ ra nét cười trẻ con như vậy là đủ rồi.
Thái Từ Khôn cười tiếp tục lật đến trang thứ hai, viết phía trên chính là ngày đầu tiên vào xưởng cùng lần đầu đánh giá đẳng cấp.
Liếc mắt, Thái Từ Khôn ngay trong quyển nhật ký thấy được tên của mình.
"Ở đây có rất nhiều thực tập sinh lợi hại, như Thái Từ Khôn, Nhạc Hoa, Banana..."
Từ đầu đến cuối lại nhìn một lượt, xác định chỉ có tên của mình, tất cả cái khác đều là tên công ty, Thái Từ Khôn hài lòng lật đến trang kế tiếp, ừm, vậy mới đúng chứ.
Luôn cảm thấy, trong lòng tràn đầy đều là hạnh phúc chân thực.
Sau là ghi chép tập luyện ca khúc chủ đề, mặc dù không có viết đến tên Thái Từ Khôn, nhưng Thái Từ Khôn biết, "cậu ấy" trong này chính là mình.
"Rất muốn cùng cậu ấy ở lại ban A."
Thái Từ Khôn cười ra tiếng, thăm dò sau lưng Vương Tử Dị, Vương Tử Dị thấy câu nói này của mình đang bị cậu dùng tay viết.
"Em bắt đầu tò mò mục đích anh muốn lưu lại ban A. Anh đến cùng là vì sao muốn lưu lại ban A?"
Vương Tử Dị bây giờ nhớ lại, trong đầu thật đúng chỉ còn lại lý do là vì muốn cùng cậu ở cùng một chỗ.
Thái Từ Khôn khoát khoát tay, làm bộ than thở mặt mũi tràn đầy tiếc hận nói: "Vương Tử Dị, động cơ không thuần, khó trách rớt xuống ban B."
"Sau đó em ngay lập tức lại đem anh chọn về." Tiếp nhận Thái Từ Khôn than thở, Vương Tử Dị mím môi cười nói.
"....Cái đó, còn không phải sợ không ai cần anh sao!"
Vương Tử Dị nhìn cậu dáng vẻ mạnh miệng cười không nói gì, tiếp tục giúp cậu sấy khô lọn tóc.
"Tiếp theo... A, PPAP, oa, khi đó thật sự... muốn điên rồi." Chỉ là hồi tưởng lại, Thái Từ Khôn cũng nhịn không được cả người nổi da gà, "ngu ngốc, Châu Duệ nhựa nhựa đời này khó quên."
"Này!"
"Ha ha ha!"
Tỉ mỉ nghĩ lại, Thái Từ Khôn phát hiện, giống như tình cảm ở giữa hai người bọn họ chính là từ lúc kia bắt đầu có biến hóa vi diệu. Lúc lựa chọn đội viên trong mắt, trong lòng toàn bộ đều là Vương Tử Dị. Mà ở buổi tập luyện sáng tác một đêm kia, cậu từ trong mắt Vương Tử Dị nhìn thấy một loại tình cảm nào đó không giống.
Loại kia khẩn trương, bất đắc dĩ, còn có không giấu được thích.
Thật sự vô cùng khẩn trương, vô cùng cẩn thận từng li từng tí, không phải cái ôm ngắn ngủi dùng để "cố gắng lên" kia sẽ làm cho nhịp tim tăng lên 180 nhịp?
Lúc ấy còn cảm thấy người đàng hoàng này thật là trung thực đáng yêu, kết quả nhìn xem hiện tại......
Không nói nữa, thật sự, không nói nữa.
Thưởng thức quyển nhật ký lúc tóc còn ướt được làm khô, Vương Tử Dị nhìn cậu một hồi cười một hồi thở dài lắc đầu rất đáng yêu. Thế là quyết định không quấy rầy cậu, xoay người đến phòng vệ sinh tắm rửa.
Chờ Thái Từ Khôn lật hết tất cả nhật ký, quay đầu phát hiện Vương Tử Dị đã đi tắm. Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nảy ra ý hay, cầm lấy bút trên bàn bắt đầu viết tiếp.
Chờ nghe được tiếng nước phòng vệ sinh dừng lại biến thành tiếng máy sấy, Thái Từ Khôn đoán Vương Tử Dị tắm xong. Gấp lại quyển nhật ký đặt ở trên bàn, nhanh như chớp chạy tới phòng vệ sinh gõ cửa.
Vương Tử Dị còn tưởng rằng Thái Từ Khôn có chuyện gì gấp, áo cũng không kịp mặc lên liền mở cửa, kết quả là nhìn thấy cậu sững sờ nguyên tại chỗ.
"Làm sao vậy?"
"Ách... Cái kia, em nghĩ có nên giúp anh sấy tóc..."
"Được thôi."
Trong nét cuời Vương Tử Dị tiến công, Thái Từ Khôn kiên trì bước vào. Không sai, vốn là định tới sấy tóc, nhưng không nghĩ tới Vương Tử Dị để trần nửa người trên.
Từ lâu trước đó Thái Từ Khôn đã biết vóc dáng Vương Tử Dị rất khá, luyện breaking nhiều năm như vậy, cơ bắp so với người bình thường cao hơn. Lại thêm thân cao 1.86 cùng thân hình vai rộng hẹp eo, xác thực rất để cho người ta ghen tị.
Bây giờ thân thể khiến người ghen tị ấy lại bày ở trước mắt cậu, giọt nước từ bên trên tóc nhỏ xuống thân thể ấy, sau đó thuận hoa văn cơ bắp lăn qua mỗi một tấc da thịt.
Thái Từ Khôn có chút mơ hồ, Vương Tử Dị đem máy sấy đưa cho cậu, sau khi nhận lấy, lại nhất thời không thể xuống tay.
Vương Tử Dị nhìn Thái Từ Khôn chậm chạp không hành động, tưởng rằng chênh lệch chiều cao làm cậu do dự không biết sấy thế nào. Thế là dọn dẹp hết sữa tắm cùng kem dưỡng da trên bồn rửa mặt, ôm chặt lấy eo Thái Từ Khôn, đem cậu ôm lên ngồi ở bên trên bồn rửa mặt.
"Được rồi, sấy thôi."
Thái Từ Khôn càng mơ hồ, lỗ tai ửng đỏ biểu hiện tâm tình cậu bây giờ. Thuận theo mở ra nút mở, liền một cái tư thế một lời khó nói hết giúp Vương Tử Dị sấy tóc.
Thật sự là một lời khó nói hết, cái này... Đây coi là tư thế sấy tóc gì vậy?
Hai người thân mật mặt đối mặt nhìn lẫn nhau, khoảng cách gần đến có thể thấy rõ lông mi đối phương. Thái Từ Khôn ngồi trên bồn rửa mặt, Vương Tử Dị thì, ở trần, đứng ở giữa hai chân cậu.
Cứ như vậy không nói gì lại tình cảm khó nén mà sấy tóc.
Bầu không khí trở nên hơi là lạ.
Nhiệt độ không khí cũng trở nên càng ngày càng nóng.
Là do máy sấy sao? Thái Từ Khôn liếm liếm môi dưới khô nẻ, ngón tay tùy ý ở giữa tóc đen của Vương Tử Dị bay múa. Mà Vương Tử Dị lại không nhúc nhích tí nào, mặt mày thâm tình nhìn cậu.
Ngày bình thường máy sấy ong ong vù vù trong lúc này lại không có mấy ồn ào, thanh tần chấn động có quy luật thông qua bàn tay Thái Từ Khôn từng đợt truyền đến, cảm giác có chút tê dại.
Phòng tắm vừa mới dùng hơi nước vẫn chưa tan hết, bởi vì Thái Từ Khôn đi vào làm không khí lạnh ngoài cửa tràn tới. Bên trên gương, sương mù ở mặt kính tiếp xúc đến khí lạnh bắt đầu nhanh chóng hóa thành giọt nước lăn xuống, hình thành từng đường dọc, giống như là tranh tài thi chạy, tranh trước sợ sau trượt xuống cùng mặt phẳng, hội tụ thành một vũng nước.
Hình ảnh cuối cùng Thái Từ Khôn nhìn thấy trước khi nhắm mắt, là giọt nước từ cổ Vương Tử Dị trượt xuống, nghịch ngợm nhanh nhẹn lăn qua bộ ngực đến cơ bụng, cuối cùng thuận theo háng vùi sâu vào trong dây lưng quần thể thao.
Máy sấy trong tay cũng bị Vương Tử Dị lấy xuống tắt đi.
Tiếng ong ong biến mất, ở giữa sương mù mờ mịt, thanh âm ước bọt quấn giao dị thường rõ ràng cùng sắc tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro