LIÊN QUAN TỚI THÍCH
( Đổi xưng hô vì đã xác định tình cảm nhé. Dù sao nhiều người cũng không muốn để tôi-cậu mãi đúng không 😂 )
27,
Justin dẫn đầu trở lại khu đợi lên sân khấu, Papillon là tổ cuối cùng trong tất cả các tổ tham gia tranh tài, trước khi hoàn thành bỏ phiếu. Phòng luyện tập người lác đác không có mấy, Justin ở giữa lượn một vòng lớn cũng không nhìn thấy Phạm Thừa Thừa, phàn nàn nói: "Nói cái gì Hoàng Quyền Phú Quý! Người đâu!"
Vừa dứt lời, cửa liền vang lên tiếng Phạm Thừa Thừa: "Tới đây tới đây, tắt máy quay một lát, anh với em nói cái gì gọi là Hoàng Quyền..."
Kết quả hai tiểu hài liền ngươi truy ta đuổi đùa giỡn ra khỏi khu đợi lên sân khấu. Bốc Phàm một mặt ghét bỏ nhìn hai người đi ra ngoài, lẩm bẩm: "Trẻ tuổi không ấu trĩ! Vẫn là đệ đệ mình tốt, nhu thuận hiểu chuyện. Ai, đệ đệ mình đâu? Ai trông thấy đệ đệ tôi không?"
Thực tập sinh đi qua nghe thấy hỏi một câu: "Đệ đệ cậu là ai vậy?"
"Linh Siêu đó, tôi chỉ có một đệ đệ này thôi."
"A, ở phòng luyện tập đầu tiên, cùng Kiệt ca Tiểu Quỷ cuồng hoan tiệc đêm tất niên kìa!"
"Ai, hai người này không được đem đệ đệ tôi làm hư! Tôi phải đi cứu đệ đệ. Tử Dị, Khôn ca, tôi đi trước đây."
Nói xong cũng hấp tấp đi đến phòng luyện tập.
Vương Tử Dị cùng Thái Từ Khôn liếc nhau, bất đắc dĩ mà cười cười.
Bây giờ cách công bố xác định vị trí và đánh giá xếp hạng cuối cùng còn có hai giờ. Hiện trường cần chọn sơ tán hết đám fan hâm mộ ở sân khấu, sau đó lại thanh lý rác rưởi hiện trường, cuối cùng tiến hành quay chụp công bố xếp hạng, hôm nay lại gặp ngày ăn tết, đám bạn hữu đều thừa dịp thời gian này đi chúc mừng.
Vương Tử Dị hỏi: "Đi không?"(Phòng luyện tập đầu tiên)
"Không đi..." Ngáp một cái, Thái Từ Khôn lắc đầu nói: "Hơi mệt."
"Tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút?"
"Ừm."
Vương Tử Dị đi phía trước, Thái Từ Khôn theo phía sau. Đi chỗ nào cũng không hỏi một câu cứ như vậy yên tâm cúi đầu, nhìn lưng Vương Tử Dị chậm rãi đi tới.
Hai người cũng không đi quá xa, tùy tiện tìm phòng luyện tập ở giữa không ai có liền tiến vào. Cách vách tường, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nhạc lớn bên cạnh, tiếng hô hoán cùng chúc mừng. Đều còn là thiếu niên, dù cho trên sân khấu là đối thủ tự mình tỏa sáng, đến dưới sân khấu lại biến thành bạn bè cùng nhau chia sẻ vui sướng.
"Đừng bật đèn."
Thái Từ Khôn nhẹ nói ngăn lại Vương Tử Dị đang muốn bật đèn, sau đó đi tới cửa sổ kéo ra một bên rèm cửa, để ánh trăng trong trẻo cùng với đèn đường ấm áp cùng nhau tràn vào phòng học.
Ánh trăng mờ mờ, chiếu vào trên thân Thái Từ Khôn, giống như dát lên một tầng ánh bạc rực rỡ.
Nương theo ánh sáng, Vương Tử Dị thấy không rõ nét mặt của cậu, lại có thể rõ ràng nhìn thấy hình dáng thân hình bị bao phủ trong ánh sáng màu bạc, thậm chí là sợi áo khoác trên quần áo cùng cậu nghịch ngợm chếch lên cái đuôi, theo hô hấp của cậu nhất khởi nhất động.
Vương Tử Dị bước hai bước, đứng ở bên cạnh.
Thân thể tự nhiên cảm giác được Vương Tử Dị tới gần, giống như có một lực hấp dẫn phụ thuộc nào đó đánh tới, sau đó cậu dán lên người người kia quay lưng nhìn về phía ngoài cửa sổ. Chỉ có khi Vương Tử Dị ở bên, Thái Từ Khôn mới có thể hoàn toàn buông lỏng mình, khom người hai tay chống đỡ trên bệ cửa, sắc mặt bình thản ngắm nhìn bầu trời đêm ngẩn người.
Vương Tử Dị cũng không nói chuyện, cứ như vậy yên lặng làm bạn ở bên cạnh, cùng cậu nhìn ngoài cửa sổ, đem cảnh sắc chỗ cậu trông thấy thu sạch nhập vào trong mắt mình.
Quan hệ thân mật nhất là hai người cùng một chỗ dù cho không nói lời nào cũng không thấy xấu hổ.
Quan hệ của Thái Từ Khôn cùng Vương Tử Dị tựa hồ như trời sinh liền không cần dựa vào ngôn ngữ để phát triển hoặc giữ gìn, em hiểu điều anh nghĩ, anh cũng hiểu điều em nghĩ, suy nghĩ đồng nhất, sân khấu đồng nhất, mục tiêu đồng nhất, thậm chí liền tương lai cũng là đồng nhất. Hình thức sống chung ăn ý thư thái như vậy mới là điều đáng ngưỡng mộ hiếm thấy nhất.
Ngóng nhìn bầu trời đêm, giống như là lẩm bẩm, ngữ khí Thái Từ Khôn bình thản đến không có một tia trập trùng: "Lại đến tết."
"Ừ"
"Hình như... Hai năm không về nhà ăn tết."
"Tại sao?"
"Có chút... Sợ về nhà ăn tết." Thái Từ Khôn hơi tự giễu cười cười, nói: "Sợ một khi về nhà sẽ không có dũng khí rời đi."
Nghe thấy Thái Từ Khôn, bên trong tâm Vương Tử Dị chua chua.
Thái Từ Khôn mạnh mẽ như vậy, mạnh mẽ đến mức có thể đơn thương độc mã chống cự các loại tranh luận cùng đố kỵ. Nhưng cũng thế, cậu cũng yếu ớt, yếu ớt đến một câu quan tâm của người thân cũng có thể phá tan tất cả kiên cường của cậu.
Đau lòng vuốt ve tóc của cậu, để cậu tựa trong lồng ngực mình, sau đó cúi đầu hôn một cái trên tóc cậu.
"Sang năm, anh cùng em về nhà ăn tết."
Thái Từ Khôn kinh ngạc nhìn về phía Vương Tử Dị, khi thấy trong mắt kia ôn nhu cùng kiên định, Thái Từ Khôn cười gật gật đầu: "Ừ."
Một lần nữa dựa về trong ngực, trầm mặc chốc lát, Thái Từ Khôn bỗng nhiên lại ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Tử Dị trong mắt phảng phất có ánh sao.
"Vậy năm nay?"
"Anh cũng cùng em qua."
"Phốc phốc" Thái Từ Khôn bị người thành thật chân thành tha thiết chọc cười, cười nói: "Em không có tin đâu! Ngày kia không phải anh muốn về nhà ăn tết sao?"
Vương Tử Dị không trả lời ngay giống vừa rồi, ngược lại là rơi vào bên trong trầm tư.
Thái Từ Khôn cố nén cười nói: "Này, em nói đùa, đừng coi là thật mà bro."
"Hai ngày." Vương Tử Dị nhìn Thái Từ Khôn nói: "Đi hai ngày, sau đó trở về cùng em."
"Này, em đã nói là em nói đùa..."
"Anh không nói đùa, chỉ hai ngày, anh không muốn cùng em tách ra quá lâu." Vương Tử Dị nói, ngón tay xuyên qua tóc của cậu sờ đến lưng, sau đó dừng lại ở ngang hông, thật lâu không có buông ra.
Nụ cười trên mặt có chút biến hóa, từ cười vì mưu kế vừa đạt được bây giờ lại biến thành cười vì cảm thấy hạnh phúc mà ngượng ngùng.
Thái Từ Khôn phát hiện, không biết từ khi nào, cậu càng ngày càng ngăn cản không nổi Vương Tử Dị ôn nhu tươi cười nói lời tâm tình. Là người thành thật trở nên thành thục, hay là mình trở nên yếu đi?
Cả hai đều không được! Nôn nóng cắn cắn môi dưới, giống như thị uy, đưa tay níu lại bọc nhỏ màu tím còn treo ở trước ngực của người kia kéo hướng mình. Tại lúc người thành thật hoàn toàn còn không kịp phản ứng, nhanh chóng chạm một cái trên môi.
"Tách" - Ai có thể nghĩ tới, đèn phòng học lúc này đột nhiên bị bật lên.
Thái Từ Khôn vẫn duy trì níu lại bọc nhỏ màu tím của Vương Tử Dị, tư thế mạnh mẽ ép hôn, hơi giật mình mà nhìn về phía cửa. Mà Vương Tử Dị thì một mặt kinh ngạc, căn bản còn không kịp phản ứng từ tình trạng Thái Từ Khôn chủ động hôn cậu, giờ phút này lại rơi vào trạng thái ánh đèn đột nhiên sáng lên.
Đứng ở cửa Châu Duệ xấu hổ cười cười: "Ha ha... Là anh, thật xin lỗi, lại quấy rầy."
Thấy là Châu Duệ, Thái Từ Khôn nhẹ nhàng thở ra, lập tức thay đổi vẻ mặt "Muốn làm gì".
Châu Duệ cố nhịn một chút, vẫn là nhịn không được bộc phát ra một trận tiếng cười: "Ha ha ha ha, cho nên... Động tác mới vừa rồi là Khôn Dị? Khôn ca, không nghĩ tới nha, cool cool!"
"Châu Duệ..."
"Ha ha ha ha, thật xin lỗi, anh không nhịn được cười."
"....."
"Buồn cười quá, ha ha ha! Khôn ca, em nhìn xem đem Tử Dị dọa đến còn chưa có hoàn hồn kìa, ha ha."
Thái Từ Khôn quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Vương Tử Dị đứng tại chỗ cũ, lại không care hoàn cảnh xung quanh chăm chú nhìn mình. Thái Từ Khôn bất đắc dĩ, bây giờ trong mắt Châu Duệ, hoàn toàn biến thành cậu cường thế cưỡng hôn Vương Tử Dị cũng cho thấy yêu thương thật lớn.
Quên đi, nhiều lời vô ích, Thái Từ Khôn cậu chính là mạnh mẽ như vậy.
Người đầu tiên xác nhận bí mật nhỏ của hai người - Châu Duệ bây giờ lại nhiều hơn một phần công việc.
Đó chính là một khi mọi người phát hiện Dị Khôn biến mất, lúc muốn đi tìm, đứng mũi chịu sào nhất định là Châu Duệ.
Dù sao... cũng không biết hai người biến mất đi làm gì nha, nhỡ đâu... Đúng không.
Cho nên vì bảo vệ an toàn cùng bí mật của hai người, Châu Duệ đè nén xuống nội tâm hiếu kì nghiêm túc hoàn thành công việc này.
Lần này cũng thế, hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, mang theo hai người trở lại phòng học lớn ăn sủi cảo.
Mấy vị lão sư đau lòng thực tập sinh lúc ăn tết vốn là thời gian nên cùng cha mẹ người nhà đoàn tụ, còn muốn liều mạng khắc khổ huấn luyện tranh tài. Cho nên thầy Lý Vinh Hạo đặc biệt thuê đầu bếp từ Bắc Kinh tới làm sủi cảo cho thực tập sinh, cảm nhận bầu không khí qua năm.
Mấy tên thực tập sinh nhiệt tình không tiêu tan chủ động tiến lên trợ giúp hai vị mỹ nữ lão sư làm sủi cảo, còn có Tĩnh ca, Trương PD cũng chuẩn bị hồng bao phân phát cho tất cả. Toàn bộ phòng học đều tràn đầy hương vị ăn tết vui mừng.
Thái Từ Khôn không phải quá đói, đúng lúc đĩa không đủ chia, cho nên cậu cũng không vội. Châu Duệ bên cạnh thấy được, kẹp lên một cái sủi cảo đưa tới bên miệng Thái Từ Khôn, nói: "Khôn ca chính là Khôn ca, ăn sủi cảo không cần tự mình động thủ, để anh để anh."
Lúc đầu Thái Từ Khôn còn muốn nói mình có thể tự gắp, kết quả nghe Châu Duệ nói kiểu này ngược lại bị chọc cười, há miệng đón lấy sủi cảo, cũng hướng Châu Duệ gật gật đầu, công nhận giống như lão đại đối với tiểu đệ.
Ai mà biết kế tiếp thật đúng như Châu Duệ nói, Thái Từ Khôn ăn sủi cảo không cần tự mình động thủ động đũa, toàn bộ quá trình đều bị Vương Tử Dị bên kia đút từng miếng.
Vương Tử Dị chẳng những động tác ôn nhu, mà ngữ khí thái độ cũng ôn nhu đến cực điểm.
"A ~~ Há miệng."
Thái Từ Khôn há miệng, cắn.
"Ăn một cái nữa đi, a ~~"
Há miệng, cắn.
"Nóng không? Chậm một chút."
Há miệng, cắn.
"Ăn nữa không?"
Há miệng, cắn.
Toàn bộ quá trình trước đó kéo dài phong phạm lão đại, mắt cũng không liếc hưởng thụ Vương Tử Dị phục vụ cho ăn, một bộ dáng vẻ bá khí khinh người. Châu Duệ ở trong lòng yên lặng vì cậu khen một chút, thật không hổ là sân khấu vương giả, Khôn ca thật lợi hại nha. Đồng thời lại yên lặng vì người thành thật thở dài, Tử Dị à, cái gì chứ, cậu vui vẻ là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro