LIÊN QUAN TỚI THÍCH
24.
Thái Từ Khôn bị Châu Duệ gọi đi, phòng luyện tập chỉ còn Vương Tử Dị và Justin .
Vương Tử Dị cùng Justin hợp khúc, lúc chỉ có hai người, trạng thái của Justin không tốt bị Vương Tử Dị nhìn thấy rất rõ ràng.
Luyện hai lần cảm giác cũng không đúng lắm, Vương Tử Dị hô ngừng.
Justin ngồi bên cạnh đang trầm mặc không nói, Vương Tử Dị ôn nhu hỏi thăm: "Sao thế?"
"Không có việc gì, chỉ là, cảm giác không được tốt lắm." Trầm ngâm một hồi, Justin mới nói.
Vương Tử Dị cảm nhận được áp lực của Justin, nhỏ tuổi nhất lại muốn lao vào vượt qua áp lực tuổi tác. Lần này đứng ở vị trí C, với Justin mà nói khiêu chiến là đặc biệt lớn. C khẳng định độ chú ý rất cao, thành viên đội kỳ vọng, thầy giáo kỳ vọng, chính cậu đối với mình cũng kỳ vọng toàn bộ đều ở trên người cậu đè ép, khẳng định áp lực phi thường lớn, trạng thái không ổn định nhưng thật ra có thể tưởng tượng.
Chỉ là Vương Tử Dị cũng không quá am hiểu dùng xảo ngôn diệu ngữ dỗ dành cổ vũ người khác, đối mặt với đệ đệ lâm vào khó khăn, điều duy nhất Vương Tử Dị có thể làm chính là tận khả năng hành động trợ giúp.
"Em có năng lực, chỉ là không phát huy ra." Vương Tử Dị dùng lời nhỏ nhẹ đưa ra đề nghị của mình, "em có một đoạn hơi an tĩnh, chính là biểu đạt nội tâm, một đoạn đáng chú ý. Anh thấy đoạn kia em chỉ cần đem giọng mình bật ra là tốt. Phải tự tin bro."
Trong mắt Justin, Vương Tử Dị vẫn luôn là hình tượng người anh trai ấm áp, đối với bất kỳ người nào đều rất dịu dàng. Anh ấy không giống Chính Đình ca, Khôn Khôn ca hoặc Duệ ca, bình thường sẽ tùy theo bọn đệ đệ chơi đùa, nhưng lúc nên nghiêm khắc sẽ rất nghiêm khắc. Cũng không giống Bốc Phàm, Kiệt ca bọn họ sẽ mang theo bọn đệ đệ cùng một chỗ nghịch ngợm rất vui vẻ, ngây thơ giống như mới tốt nghiệp từ nhà trẻ. Càng nhiều khi, Tử Dị ca sẽ yên lặng đứng ở nơi đó, cười xem bọn cậu chơi đùa, một khi có ai khó chịu bị thương, anh ấy đều sẽ đứng ra dùng sự ấp ấp nhất mà che chở.
Chính là rất có cảm giác an toàn, thật sự ấm áp.
Sau khi Vương Tử Dị cổ vũ xong, Justin chủ động yêu cầu luyện thêm mấy lần. Hai người ở trong bầu không khí dần dần chuyển tốt điều chỉnh trạng thái, càng luyện càng thuận lợi. Sân khấu diễn tập độ hoàn thành rất cao, thầy giáo khen ngợi để Justin một lần nữa dấy lên tự tin.
Trở lại đại hán, ban đêm bốn người lấy ý kiến buổi chiều của thầy giáo làm căn cứ luyện tập lần cuối.
Đội trưởng Thái Từ Khôn theo thứ tự cùng mỗi thành viên chỉnh sửa. Justin đã hoàn toàn tìm đúng cảm giác, hai đợt khớp nhau ngoại trừ âm chuẩn "Papillon" cần thay đổi một chút còn lại cơ bản không có vấn đề, Thái Từ Khôn tán thành gật đầu, đi tìm Bốc Phàm kiểm tra. Bốc Phàm vấn đề ở chỗ tiết tấu không chuẩn, không theo đúng mấy lần "aite aite aite aite aite aite" nhưng cũng không nhiều khó khăn.
Cuối cùng Thái Từ Khôn đi đến bên cạnh Vương Tử Dị, hai người muốn hát đoạn giống nhau, bí mật đã luyện qua mấy lần. Vương Tử Dị giơ bình nước, thuần thục lại tự nhiên mở miệng hát: "Find it,I' ll shine like a diamond."
"Cậu không có vấn đề gì cả."
Nơi bả vai truyền đến khen ngợi manh mẽ củaThái Từ Khôn, Vương Tử Dị nhẹ nhàng nhìn về phía cậu. Thái Từ Khôn tựa như biết Vương Tử Dị sẽ nhìn mình, đầu cũng không quay lại liền giơ tay lên, cùng Vương Tử Dị nắm tay, sau đó đụng vai.
Động tác liên tiếp mười phần ăn ý để Justin bên cạnh trợn mắt há miệng nhìn. Phải biết vào buổi chiều hôm nay cậu muốn cùng Tử Dị ca cùng nhau chạm tay cổ vũ, kết quả cậu duỗi tay, Tử Dị lại duỗi quyền, chờ cậu đổi thành quyền, Tử Dị ca biến thành tay. Hai người giống như đang chơi kéo búa bao cả nửa ngày đều không nắm được, xấu hổ cười một trận.
Không có so sánh liền không có tổn thương. Nhìn thấy Tử Dị ca cùng Khôn Khôn ca ánh mắt cũng không cần giao lưu, thân thể tự giác làm ra phản ứng thật sự là để cho người ta cảm thán, kinh động như gặp thiên nhân ăn ý.
Justin âm thầm thở dài, bắt đầu nhớ Phạm Thừa Thừa. Mặc dù ăn ý giữa hai người chỉ giới hạn ở chỗ cùng nhau vui chơi, nhưng, nhưng cũng rất vui vẻ! Cũng rất good!
Quên đi, để Phạm Thừa Thừa bên Very good đi, mình vẫn là tập Papillon thật tốt đi.
Tập luyện xong đã là ban đêm, bởi vì Châu Duệ để Thái Từ Khôn không cách nào đồng giường chung gối cùng Vương Tử Dị nữa, cho nên mượn cớ "buổi chiều chưa kịp nói hết lời với Châu Duệ, cho nên đêm nay tôi về phòng ngủ" làm lý do chạy khỏi giường của Vương Tử Dị
Kết quả quyết định lỗ mãng này dẫn đến cả đêm Thái Từ Khôn đều ngủ không ngon, luôn cảm thấy giống như là thiếu cái gì không quen.
Kéo chăn mền che khuất mặt, Thái Từ Khôn trong hai tầng bóng tối đêm khuya suy nghĩ về mình.
Sân khấu ngày công diễn kế tiếp bắt đầu, Vương Tử Dị đi đến đón Thái Từ Khôn, vừa mở cửa, đã nhìn thấy dưới hốc mắt cậu có quầng thâm.
"Làm sao vậy, ngủ không ngon sao?"
"Ừm...." Còn không phải trách cậu. Trải qua một đêm xem kỹ bản thân hôm qua, Thái Từ Khôn khả năng có lẽ đã xác định mình thích Vương Tử Dị.
Không phải thích một chút xíu, mà là thật sự thích.
Cho nên, sáng sớm hôm nay nhìn thấy Vương Tử Dị đến đón mình, sẽ có một chút xấu hổ, ừm... Thật sự rất xấu hổ.
"Lên xe ngồi bên cạnh tôi ngủ tiếp đi?"
"Ừ..."
Cạm bẫy ôn nhu Vương Tử Dị, hoa hồng thẹn thùng Thái Từ Khôn, một buổi sáng sớm liền để không khí trong kí túc xá phiêu tán mùi vị ngọt ngào không hiểu.
"Thật xin lỗi, quấy rầy." Giọng Châu Duệ khô cằn quả thực phá vỡ một cỗ ngọt ngào, mình có thể làm sao đây? Mình cũng không muốn đâu! Nhưng làm gì có ai nguyện ý sáng sớm nhìn hai người ngăn ở cửa nhà mình tú ân ái?
Ý chí kiên cường chen qua hai người, đi ra cửa phòng ngủ. Phía sau còn có Tần Tử Mặc cùng Tiền Chính Hạo.
Tần Tử Mặc đi theo bước chân Châu Duệ, cũng nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy." Sau đó từ giữa hai người cố gắng chen qua.
Tiếp đó còn có Tiền Chính Hạo, hắng giọng một cái, bắt chước giọng Châu Duệ ca, khô cằn nhìn hai người một chút, lại khô cằn nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy."
Không ngờ không thể thành công chen ra, vừa bước ra một bước liền bị Thái Từ Khôn một đường ôm lấy cổ, bị vỗ nhẹ caí trán chừng phạt.
"Tốt lắm tiểu gia hỏa, em cũng học xấu."
"Châu Duệ ca,Tử Mặc ca, cứu em!"
Châu Duệ cùng Tần Tử Mặc tỏ ý bất lực buông buông tay, quả quyết vứt lại cậu cũng không quay đầu.
Trên thân treo Khôn Khôn ca, đi theo phía sau có Tử Dị ca, Tiền Chính Hạo không biết là đang cảm thấy hạnh phúc, hay là phải cảm thấy hạnh phúc đây?
Đến hiện trường công diễn mọi người trang điểm xong tiến vào khu đợi lên sân khấu.
《 Papillon 》 biểu diễn còn rất lâu, lúc ngồi hai người không có lưu ý, liền một phải một trái ngồi ở hai bên Phạm Thừa Thừa. Thái Từ Khôn vẫn rất buồn ngủ, không hứng lắm ngáp một cái. Vương Tử Dị đặc biệt sợ cậu cứ như vậy ngủ thiếp đi, sẽ không cẩn thận từ trên ghế ngã xuống. Nhưng trở ngại Phạm Thừa Thừa ngồi ở giữa, lại không thể trực tiếp ngồi bên cạnh cậu. Cho nên chỉ có thể thời thời khắc khắc quay đầu nhìn về phía cậu, lỡ như cậu thật ngủ mất còn có thể kịp thời đỡ được.
Có kinh nghiệm lần thứ nhất tổ nhỏ quyết đấu, lần này mỗi tổ biểu diễn đều càng thành thục, càng hoàn mỹ hơn. Ôm lấy tiếc nuối đáng tiếc duy nhất chính là anh em Chu Nhất Quân cùng Chu Quân Thiên, em trai bởi vì lúc diễn tập mắt bị thương, sân khấu công diễn lần này vô duyên tham gia. Từ sân khấu bốn người chỉ còn lại ba người, nhiều ít cảm thấy tịch mịch.
Ở phía sau đài, hai anh em ôm nhau khóc, làm người ta đau lòng. Vương Tử Dị cùng mấy thực tập sinh khác ở bên cạnh an ủi, lúc cầm khăn tay vô tình nhìn thấy Thái Từ Khôn nhìn sang, bộ dáng như có điều đang suy nghĩ. Sau đó cậu liền giơ lên tầm mắt, đem ánh mắt đặt ở trên người mình.
Vương Tử Dị phát hiện ánh mắt của cậu có biến hóa, khẽ cau mày, ánh mắt bất lực. Vừa rồi như có điều suy nghĩ giờ phút này biến thành một loại buồn bã cùng khó chịu khó nói.
Nưng mà vẻ mặt như vậy chỉ là thoáng một cái đã qua, lập tức, Thái Từ Khôn lại khôi phục bình thường.
Bất lực, buồn bã khó chịu.
Vương Tử Dị kiểu rõ những tâm tình này đến từ chỗ nào. Bởi vì khi cậu cảm nhận được những tâm tình này của Thái Từ Khôn, cảm xúc như vậy cũng ở trong cơ thể cậu theo nhau mà đến.
Thích người diễn trên đài, thích người nhìn dưới đài. Nỗi khổ hai người thích nhau nhưng không thể nói rõ giường như cả hai đều cảm nhận được.
Vương Tử Dị nhìn Thái Từ Khôn, sau đó lắc đầu lại gật gật đầu.
Không sao cả, chúng ta có thể.
Thái Từ Khôn nhẹ nhàng ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Chu Nhất Quân cùng Chu Quân Thiên sớm rời sân về ký túc xá nghỉ ngơi, bởi vì gặp phải tết xuân, một đám tiểu tử nhao nhao cùng nhau tới phòng tập luyện ăn tết chúc mừng năm mới.
Lần này người ở phòng đợi lên sân khấu không có nhiều như vậy, Thái Từ Khôn buồn ngủ tan đi, ngẩng đầu tìm bóng dáng Vương Tử Dị. Vừa hay nhìn thấy Vương Tử Dị đang giúp thu thập bình nước tán loạn trên mặt đất. Mặc quần áo thể thao, khóa kéo kéo đứng đắn như vậy, trên người còn vác một cái bọc nhỏ, bộ dáng nhu thuận giống như mô hình sống.
Có chút đáng yêu, Thái Từ Khôn mím khóe miệng nhẹ nhàng cười.
Chờ Vương Tử Dị tỉ mỉ chỉnh lý xong, Thái Từ Khôn vừa định mở miệng gọi tới ngồi cùng, lại nhìn thấy gia hỏa này chạy ra phía sau. Cái này vẫn chưa xong, cũng bởi vì một câu có chút lạnh của Bối Hoành Lân, hướng trong ngực cậu khẽ dựa nói đùa, cậu vậy mà liền đưa tay ôm?
Vậy mà đưa tay ôm Bối Hoành Lâm???
¥%...@¥...#%@
Thái Từ Khôn bây giờ không cách nào diễn tả tâm tình bằng ngôn từ, cái gì bực bội, kìm nén, tức giận đều không thể diễn tả hết hoàn toàn.
Dưới cơn nóng giận, Thái Từ Khôn đứng dậy đi ra khỏi khu đợi lên sân khấu.
Đi đâu? Cậu cũng không biết, dù sao chính là không muốn đợi ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro