LIÊN QUAN TỚI THÍCH
23.
Buổi sáng bị âm thanh đồ vật đụng sàn đánh thức.
Thái Từ Khôn mơ mơ màng màng mở mắt ra, trông thấy đứng lặng ở cửa ra vào, Châu Duệ một mặt không thể tin. Vương Tử Dị bên cạnh nghe được động tĩnh cũng tỉnh lại.
Cái cốc rơi trên mặt đất vì quán tính vẫn đang hướng phía trước lăn lộn, nhưng chủ nhân của nó dường như không để ý.
Châu Duệ trừng mắt há miệng sửng sốt một hồi, kêu lên "hai người... Ôi mẹ ơi!" Giống như trong nháy mắt đóng cửa chạy đi.
Thái Từ Khôn còn chưa tỉnh ngủ lơ mơ nhìn mọi việc vừa xảy ra, Vương Tử Dị ngược lại tỉnh táo, nhìn người bên cạnh lại ngẫm lại biểu hiện vừa rồi của Châu Duệ, vừa không biết làm sao lại vừa cảm thấy buồn cười.
Vương Tử Dị rời giường, nhặt lên cái cốc của Châu Duệ, sau đó sắp xếp lại đồ luyện tập ở bên cạnh cho Thái Từ Khôn.
"Tôi đi rửa mặt trước, cậu cũng đừng ngủ tiếp nữa nhé."
"Ừ."
Nhìn Thái Từ Khôn lông mi trên sắp đụng lông mi dưới, Vương Tử Dị cười lắc đầu.
Xem ra lát nữa lại đến gọi một lần.
Hôm nay là trước một ngày của buổi công diễn, buổi sáng tập luyện xong, buổi chiều trang điểm diễn tập.
Trang điểm xong《 Papillon 》 bốn người ở phòng luyện tập nghỉ ngơi, Bốc Phàm tung tung chiến bào chồn vương đắc ý muốn đi cho đồng bọn Khôn Âm mở mắt nhìn một chút, Justin cầm lời bài hát luyện tập lặp đi lặp lại.
Chỗ hẻo lánh bên kia một đỏ một xanh tụ lại, mượn lưng lời bài hát giả vờ nói nhỏ.
"Châu Duệ lúc sau đi tìm cậu hả?" Vương Tử Dị hỏi.
"Không có." Thái Từ Khôn lắc đầu.
"Ừ......"
Hai người nhìn nhau lặng im, sau đó lại đồng thời cười ra tiếng.
"Châu Duệ có phải là... Suy nghĩ nhiều?" Thái Từ Khôn khẽ cau mày, anh ấy đặc biệt giống sẽ người nghĩ nhiều.
"Tôi thấy có thể lắm."
"Tối nay tôi đi tìm anh ấy nói chuyện."
"Ách... Tôi thấy không cần phải buổi tối." Ánh mắt Vương Tử Dị hướng phía cửa liếc qua, nói: "Anh ấy tới rồi."
Thái Từ Khôn nhìn ra, thấy Châu Duệ cách cửa thủy tinh hướng bên trong nhìn quanh. Hai người ánh mắt đụng tới, Châu Duệ hất cằm, ra hiệu cậu ra ngoài.
"Vậy tôi đi một chút."
"Ừ."
Thái Từ Khôn một tay chống đất đứng dậy, áo khoác màu đỏ theo động tác trượt xuống, lộ ra hơn nửa bả vai. Thái Từ Khôn chính mình cũng không chú ý tới, liền bị Vương Tử Dị bên cạnh gọi lại, "này, quần áo kéo lại một chút."
"Hả?"
Vương Tử Dị không lặp lại, trực tiếp đưa tay giúp cậu đem khóa kéo kéo lên một nửa.
"Xấu quá đi, ai mặc quần áo này lại đi kéo khoá... Được rồi..." Nhìn thấy vị coolbro trước mắt này đem khóa kéo quần áo thể thao nhung xanh vàng kéo đến cằm, Thái Từ Khôn nhất thời nghẹn lời.
Được rồi, có lẽ... Kéo khoá cũng không phải xấu lắm.
Đợi đến khi khóa kéo kéo thật tốt, một đỏ một xanh chói mắt biểu diễn xong đoạn ngắn tú ân tú ái chói mắt, Châu Duệ đứng ở cửa đã thiếu chút nữa bỏ đi.
Không chỉ chói mắt mà còn đâm tim già.
Châu Duệ phía trước dẫn đường không nói một lời, dẫn Thái Từ Khôn tránh đi mọi người đi đến lối ra an toàn trong cầu thang.
Thái Từ Khôn cảm thấy buồn cười, có nghiêm trọng như vậy sao, lén lén lút lút giống như chuyện cơ mật quốc gia. Trong tay chơi khóa kéo trên quần áo, bỗng nhiên nhớ tới vẻ mặt thành thật vừa rồi lúc Vương Tử Dị giúp cậu kéo khoá, nhịn không được bật cười.
Nụ cười của Thái Từ Khôn bị Châu Duệ nhìn thấy, vẻ ngọt ngào lộ liễu giống như có thể bay ra bong bóng màu hồng.
Châu Duệ khống chế biểu hiện linh hồn bị chấn kinh, thận trọng hỏi: "Hai đứa... Em cùng Vương Tử Dị ở bên nhau à?"
"Ở bên nhau? Ý là sao?"
"Thì là..." Châu Duệ nuốt ngụm nước miếng, đang nghĩ nên dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả uyển chuyển ý tứ của mình, nghĩ nửa ngày vẫn quyết định dùng phương thức gọn gàng dứt khoát nhất mà hỏi để đạt được mục đích: "Thì là, hai đứa yêu nhau?"
"Hả? Anh nói cái gì đó! Châu Duệ, anh có tin em đánh anh không"
Nhìn thấy lúc liên tục nói câu "có tin em đánh anh không" Thái Từ Khôn dường như cũng lộ ra hạnh phúc, Châu Duệ càng xác nhận suy nghĩ của mình, không thể tin lắc đầu nói: "Mẹ ơi, mẹ ơi, Thái Từ Khôn, chú xong rồi, chú yêu rồi."
"Này!"
"Tự em nhìn xem, nhìn cái mặt vui vẻ của em trên kính! Em dám nói em không vui? Không hạnh phúc?"
Thái Từ Khôn thuận theo hướng Châu Duệ chỉ ra cửa kính, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng qua cửa kính chiếu lại quả thật trông thấy trên mặt mình tràn đầy một loại hạnh phúc nào đó khống chế không nổi.
Cái này... Cũng không phải dáng vẻ nên có khi đã học qua lớp quản lý biểu hiện.
Thái Từ Khôn cố gắng khống chế, Châu Duệ lại không bỏ qua, tiếp tục truy vấn: "Kéo cái khóa kéo cũng có thể cười thành dạng này, em còn nghĩ gạt anh nói hai đứa không yêu đương?"
"Thật không có mà, mà lại Thừa Thừa cũng sẽ giúp Justin kéo khoá sửa sang quần áo, quan hệ tốt đều sẽ như vậy."
"Nhưng hai đứa nó không có ôm nhau ngủ chung?" Châu Duệ nghĩ đến hình ảnh sáng sớm nhìn một lần, chính mình cũng nhịn không được mặt đỏ tim run: "Anh còn ngây thơ tưởng rằng em ngủ bên Tử Dị có ý là trên dưới trải, kết quả... Kết quả ôm nhau ngủ cùng giường chung gối???"
"..... Đó là bởi vì... Tử Dị chỉ có một bộ chăn mền."
Châu Duệ chờ Thái Từ Khôn tìm các loại lý do, tìm ra lý do liền chính cậu cũng cảm thấy không có sức thuyết phục. Nhìn Thái Từ Khôn thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ, Châu Duệ thở dài, nói: "Khôn à, em còn nhớ rõ em thể chất dị ứng không? Ai cũng không thể ngồi trên giường em, cho nên giờ em có muốn nói cho anh, chỉ có Vương Tử Dị sẽ không làm em dị ứng?"
"......" Lại bị mất mặt, Thái Từ Khôn xấu hổ cười cười, vẫn còn muốn vùng vẫy giãy chết một chút cuối cùng, nói: "Tử Dị rất sạch sẽ, trước khi lên giường sẽ tắm rửa..."
"A a! Lên giường? Đủ rồi, anh không muốn nghe chi tiết!" Tinh thần khống chế nửa ngày vẫn là chấn kinh.
Thái Từ Khôn ý thức được dùng từ không đúng lắm, sắc mặt bắt đầu có chút nóng lên, tranh thủ thời gian giải thích: "Không phải lên giường kia... Châu Duệ, anh nghe em giải thích!"
Trong lúc Thái Từ Khôn cực lực giải thích Châu Duệ lấy lại tinh thần, giữ chặt tay của cậu thành thành khẩn khẩn nghiêm túc hỏi: "Khôn, em phải cùng anh nói, hai đứa đến cùng quan hệ thế nào?"
"Là, là anh em tốt ạ.".
"Anh em tốt? Anh em tốt sẽ ôm nhau ngủ? Anh em tốt ánh mắt sẽ đi theo như hình với bóng hận không thể ngày ngày dính vào nhau? Em nói với anh đây là anh em tốt?"
"Chẳng lẽ, không phải sao?"
"...... Đợi chút, để cho anh từ từ một chút."
Thái Từ Khôn cũng nghiêm túc trả lời không giống như là nói đùa, Châu Duệ dường như ý thức được thứ ngay từ đầu đã bị lãng quên. Không sai, đó chính là kinh nghiệm yêu đương.
Hai người này căn bản chính là khuyết thiếu kinh nghiệm yêu đương, không có hiểu biết chút yêu đương nào. Rõ ràng các loại dấu hiệu đã hiện ra lửa yêu, hai cái người trong cuộc lại không có một phát hiện nào.
Châu Duệ sửa sang lại suy nghĩ, chuẩn bị đổi góc độ hỏi vấn đề.
"Lại đây, hỏi mau trả lời, vấn đề thứ nhất: Cùng cậu ta ở một chỗ vui vẻ không?"
"Rất vui."
"Nhìn thấy nghĩ đến cậu ta sẽ không nhịn được cười?"
"Ừm.. cũng có chút."
"Làm chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến cậu ta đầu tiên?"
"Đúng."
"Thời thời khắc khắc đều muốn ở cùng cậu ta?"
"Ừm... Hình như cũng đúng."
"Không ghét cậu ta tiếp xúc gần em?"
"Bắt tay sao? Không ghét."
"Lại bởi vì cậu ta tiếp xúc mà khẩn trương thẹn thùng?"
".... Có đôi khi sẽ như vậy."
"Sẽ, sẽ chủ động muốn ôm cậu ta?"
.... Thái Từ Khôn do dự không nói gì, đầu lại càng chôn xuống, dùng động tác nhẹ gật đầu nhỏ bé không dễ dàng phát hiện.
Châu Duệ nâng trán, đáp án càng ngày càng sáng tỏ, tiếng nói nhẹ nhàng, nhỏ giọng hỏi: "Sẽ còn muốn hôn hoặc là bị cậu ta hôn?"
... Đầu càng chôn càng thấp, dứt khoát nâng lên hai tay, đem mặt giấu vào trong lòng bàn tay.
Thái Từ Khôn giọng nói kéo dài mang theo chút giọng mũi mềm nhu, ngượng ngùng không muốn ngẩng đầu: "Châu Duệ... Anh tha cho em đi."
Được rồi, hỏi đến đây là xong rồi. Châu Duệ vịn trán đi qua đi lại.
"Anh biết rồi, anh biết rồi, em thích cậu ta? Vậy cậu ta có thích em không?"
"Em.. Em không biết, anh đừng hỏi nữa Châu Duệ."
"Em cũng không biết, anh thấy người đàng hoàng kia lại càng không biết! Khôn, em nói em làm sao lại... Vương Tử Dị cũng vậy, hai đứa thật là.. Anh không còn gì để nói."
Thái Từ Khôn nhìn Châu Duệ ở trước mặt lo lắng đi qua đi lại, trước đó, cậu chưa từng cân nhắc qua những vấn đề vừa rồi. Bây giờ bị Châu Duệ từng cái nói toạc ra, trong lòng màng ngụy trang kia vốn đã bị tình cảm mài mỏng như cánh ve ngay tại lúc này dễ dàng vỡ vụn.
Tình cảm càng mãnh liệt càng rõ ràng lập tức dũng mãnh tràn vào trong lòng, tràn ngập mỗi một góc.
"Cho nên, cho nên, là em thích cậu ấy?" Thái Từ Khôn lần nữa hướng Châu Duệ yếu ớt xác nhận.
"Chẳng lẽ em không thích cậu ta sao?" Châu Duệ hỏi lại.
"Thích..."
Châu Duệ một bộ như vậy còn nói cái gì, cái này không phải biểu hiện, vỗ vỗ bả vaiThái Từ Khôn, thở dài nói: "Anh chúc mừng em. Chỉ là, cùng người thành thật yêu đương rất vất vả, em chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Vứt xuống Thái Từ Khôn còn đắm chìm trong ý thức bản thân, Châu Duệ rời khỏi cầu thang.
Tùy tiện nghĩ, dường như cũng đoán được mấy ngày tiếp theo sẽ có kịch tình đặc sắc cỡ nào.
"Không có đáp án phải làm sao Không đành lòng tự dối gạt , dung túng cho yêu thương chán ghét cưng chiều chán nản ~~"
Châu Duệ giấu trong lòng bí mật chỉ có một mình mình biết, cũng có thể là bí mật mà mọi người đều biết, ngâm nga bài hát trở về tổ luyện tập《 Non nửa 》của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro