LIÊN QUAN TỚI THÍCH
19.
Tắm rửa xong, Vương Tử Dị đang khom người thu dọn đệm giường, thân ảnh cao lớn lại có vẻ vô cùng tinh tế. Hai ba lần thu dọn xong, quay đầu đã nhìn thấy Thái Từ Khôn ôm gối ngoan ngoãn chờ đợi, cười nói: "Lại đây, cậu ngủ chỗ này."
Thái Từ Khôn ôm gối đầu đi qua, ngồi trên giường Vương Tử Dị, hỏi: "Vậy còn cậu?"
Vương Tử Dị chỉ chỉ cái giường rỗng tuếch sát vách, biểu hiện có thể nói là hết sức nghiêm túc: "Bên kia."
Thái Từ Khôn nghi hoặc: "Trên giường cái gì cũng không có?"
"Ừ, bởi vì chỉ có một bộ chăn mền."
"Ha ha ha."Thái Từ Khôn nhìn thấy Vương Tử Dị cẩn thận từng li từng tí lại hết sức chăm chú giải thích, lập tức nhịn không được cười ra tiếng: "Chỉ có một bộ chăn mền, cậu còn để cho tôi tới đây ngủ hả?"
"Lúc ấy, không nghĩ nhiều như vậy..." Chỉ mới nghĩ đến cậu có muốn ngủ lại chỗ này hay không, tránh đi ánh mắt tràn ngập ý cười giảo hoạt của Thái Từ Khôn, Vương Tử Dị đem nửa câu sau giấu ở trong lòng yên lặng nhắc tới.
Vương Tử Dị nghĩ gì, Thái Từ Khôn sao lại không biết. Cậu làm sao không ôm ý tưởng giống nhau?
Thái Từ Khôn cười hướng giữa giường dịch sang bên cạnh, "Được rồi, ngủ cùng chỗ đi, tôi cũng không muốn ngày mai phải chăm sóc người ốm chỉ vì đi ngủ mà không có chăn đâu."
Nói xong, Thái Từ Khôn không khách khí đem gối đầu của Vương Tử Dị chuyển ra bên ngoài, lại không khách khí đem gối đầu của mình nhét vào bên trong, sau đó không khách khí nằm xuống, con mắt cũng không khách khí nhìn Vương Tử Dị ngẩn người, một bộ không khách khí "cậu có ngủ hay không?".
Một loạt loại không khách khí này ngược lại làm Vương Tử Dị đang cẩn thận từng li từng tí bị chỉnh hoàn toàn, mới đầu còn lo lắng mình bất chấp hậu quả để Thái Từ Khôn tới ngủ sẽ làm cậu cảm thấy xấu hổ hoặc không được tự nhiên, lại không biết rằng cậu đáng yêu như vậy không ngại đem tất cả lo nghĩ đều bỏ đi.
Vương Tử Dị nghĩ, đoán chừng mãi mãi cũng không chạy khỏi Thái Từ Khôn đáng yêu.
Hai người không cố ý ôm nhau ngủ, rất tự nhiên, cùng nhau nhét trên cái giường đơn nhỏ hẹp nói chuyện phiếm. Trò chuyện ca khúc trò chuyện vũ đạo, trò chuyện tương lai trò chuyện mộng tưởng, tâm sự bát quái về các thực tập sinh.
Hơn nửa là Thái Từ Khôn nói, Vương Tử Dị nhìn cậu cười. Mãi cho đến khi Thái Từ Khôn tự mình nói buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ mất. Vương Tử Dị mới nhẹ nhàng kéo chăn mền, thay cậu đắp lên, bên trong ánh mắt là vô hạn ôn nhu.
Màn cửa kéo không đủ kín, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở yên tĩnh rải vào gian phòng.
Ngoài cửa sổ bóng đêm mặc dù dày đặc, nhưng Vương Tử Dị lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, bên tai là tiếng hít thở bình ổn của Thái Từ Khôn, còn có mùi thơm trong tóc cậu mơ hồ phiêu tán trong không khí.
Cảm giác rất bình yên.
Bao lâu rồi không bình yên như vậy? Vương Tử Dị nghĩ không nổi.
Ngày qua ngày luyện tập rồi luyện tập, đối với đường tương lai có quá nhiều điều không xác định, đón lấy áp lực to lớn còn phải đối mặt loại bỏ biệt ly, mỗi một lần sân khấu đều là một trận chiến đấu. Dường như mỗi một ngày tại nơi này, giống như chinh chiến trên sa trường.
Không phải cuộc sống, mà là sinh tồn.
Bên trong trận chiến sinh tồn chỉ khi mình trở nên mạnh nhất mới có thể sống sót đến cuối cùng.
Mạnh nhất sao?
Vương Tử Dị nghiêng đầu nhìn về phía Thái Từ Khôn ngủ không có chút nào phòng bị, bỗng nhiên cười.
Người mạnh nhất chẳng phải đang bên cạnh mình sao? Trên sân khấu bá khí vương giả, đối mặt bất kì khó khăn nào cũng chưa từng lùi bước nhận thua, vương giả mạnh nhất giờ phút này dáng vẻ không kiêng kị gì, cuộn tròn bên cạnh mình ngủ say sưa.
Có lẽ chỉ khi bên người Vương Tử Dị, vương giả mới có thể gỡ xuống khôi giáp, hoa hồng mới có thể thu hồi gai nhọn, lấy một mặt mềm mại nhất thẳng thắn gặp nhau.
Điều Vương Tử Dị phải làm, không phải là những lúc như này, đem mềm mại ấy ôm vào trong ngực, dốc toàn lực bảo vệ sao?
Để cho cậu dù là ở đâu, nhận bao nhiêu oan ức hoặc khó khăn, đều có thể tại lúc quay người, nhìn thấy sau lưng có mình cùng ở bên bảo vệ.
Có lẽ có rất nhiều người không rõ, nhưng cũng không sao, chỉ cần Thái Từ Khôn hiểu, như vậy là đủ rồi.
Đó có lẽ là những gì người thành thật thích đi.
Vương Tử Dị cười nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bóng đêm ảm đạm, lụa mỏng nhẹ bay.
Đêm nay ánh trăng thật đẹp.
Kia là một giấc mơ lãng mạn.
Trong mơ có một gian phòng tràn ngập ánh nắng, trong nhà đủ loại hoa hồng.
Gió nhẹ lướt qua, cánh hoa hồng rơi đầy đất. Giẫm lên cánh hoa hồng đẩy cửa ra, âm nhạc du dương trầm tĩnh từ bên trong máy quay đĩa chảy xuôi mà ra, một đầu cún lớn ngoắt ngoắt cái đuôi vui vẻ nhào tới.
Xoay người vuốt ve, sau đó ngẩng đầu, trông thấy người ấy vẫn ôn nhu như cũ nhìn mình cười.
Tất cả đều tốt đẹp như vậy, lãng mạn như vậy.
Ở trong mơ, tất cả đều có thể bỏ đi không thèm để ý, tất cả đều có thể giống như trút được gánh nặng. Cậu có thể đạp trên cánh hoa hồng cùng người ấy thân mật vô gian ôm nhau, cũng có thể đặt vào đĩa nhạc nhựa đen cùng người ấy hưởng thụ thời gian tan biến.
Thái Từ Khôn thích giấc mơ như vậy.
Rất thích.
Có một câu là: "Người xuất hiện trong mơ, tỉnh lại nên đi gặp người ấy."
Cho nên khi Thái Từ Khôn tỉnh lại mở mắt ra, người trong tiềm thức muốn gặp chính là người xuất hiện trong gấc mơ kia.
Mà người kia trùng hợp an ổn ngủ ngay trước mắt cậu.
Trong lòng, có niềm vui ngọt ngào nho nhỏ.
Thái Từ Khôn thừa dịp ánh nắng yếu ớt rải vào gian phòng, quan sát Vương Tử Dị bên cạnh đang ngủ say, ngũ quan sáu phía, đường cong cứng rắn, trên trán lộ ra cảm giác thiếu niên rất đặc biệt.
Thật ra Thái Từ Khôn vẫn luôn biết Vương Tử Dị thích nhìn mình chằm chằm. Mà lại nghiêm trọng đến mức thường xuyên quên sự tồn tại của ống kính, một lòng một dạ giống như trong mắt chỉ có mình.
Đột nhiên nhớ tới trước đây không lâu Vương Tử Dị cùng 'Gà lão sư" hát "Tất cả đều là em".
Baby trong mắt anh tất cả đều là em trong lòng tất cả đều là em.
Thái Từ Khôn thậm chí bắt đầu hoài nghi, người viết bài hát này có phải chính là bạn học Vương Tử Dị hay không?
Bị phỏng đoán lung tung của mình làm buồn cười, Thái Từ Khôn tranh thủ thời gian che miệng lại không để cho mình cười ra tiếng đánh thức người kia, động tác cẩn thận chống người lên, cẩn thận hơn quan sát mặt Vương Tử Dị lúc ngủ. Cũng đưa tay một cái, nghịch ngợm chơi đám tóc tản ra.
Sợi tóc chưa từng sấy nhuộm sờ lên rất mềm mại, không có một chút cảm giác khô xơ, ừm, trong trí nhớ cũng không có cứng. Nhớ kỹ trước đó có một lần Vương Tử Dị giúp cậu sấy tóc, đột nhiên tính nghịch ngợm nổi lên, nhất định phải sờ được tóc của Vương Tử Dị. Ngày đó không có buộc bím tóc, mũ quăng ra rơi xuống phía sau, nhìn rất giống người khác.
Nhất thời bối rối, tiện tay xoa nhẹ mấy lần liền giả vờ buông tha.
Bây giờ nhìn lại, tóc cũng rơi như vậy, cũng vẫn giống người khác, nhưng tâm tình Thái Từ Khôn lại không giống như trước. Xem như tạo hình bên ngoài có thay đổi, nhưng Vương Tử Dị sẽ không thay đổi, vẫn như cũ là người cậu thích, là Vương Tử Dị mà cậu thích.
Thái Từ Khôn trong mắt chứa ý cười đem mục tiêu kế tiếp định ở bên trên hai mắt của Vương Tử Di ngón tay nhẹ nhàng phất qua, có chút thần kỳ, đôi mắt này đến cùng có mấy tầng mí mắt vậy? Nhìn theo góc khác, đôi mắt này sẽ có biến hoá khác. Ngốc manh, nghiêm túc, cười,... Mỗi một loại, đều rất thích.
Kế tiếp là cái mũi, thẳng tắp, sờ lên cảm giác so với mình cứng rắn hơn. Nghĩ đến mỗi lần Vương Tử Dị quan tâm mình, từ trong lỗ mũi truyền ra ngữ khí mang theo nhàn nhạt giọng mũi, làm cho lòng người an tâm.
Còn có, phối hợp với giọng mũi, miệng sẽ nói ra lời tâm tình ngay thẳng. Thái Từ Khôn dùng ngón tay miêu tả lấy bờ môi người kia, nghĩ thầm cái miệng này càng ngày càng lợi hại, trước đó là hát rap lợi hại, bây giờ động một chút lại tung ra một vài lời để cho người ta đỏ mặt tim đập. Hơn nữa còn là chính người kia trong lúc vô tình nói ra.
Lợi hại, bro.
Thái Từ Khôn có chút căm giận bất bình, ngón tay không khỏi dùng sức đè xuống. Lần này ngược lại tốt, chủ nhân đôi môi ngay lúc Thái Từ Khôn nghịch ngợm tỉnh lại, Thái Từ Khôn giật mình, còn chưa kịp rút tay về, liền bị đuổi kịp.
Bàn tay nghịch ngợm bị nắm chặt, ánh mắt đối phương giống như cười mà không phải cười, Thái Từ Khôn xấu hổ lại không thất lễ cười nói: "Chào buổi sáng....."
"Ừ, chào buổi sáng."
Mang theo giọng trầm thấp khàn khàn lộ ra chút lười biếng. Thái Từ Khôn đã nghe qua nhiều âm thanh sáng sớm như vậy, nhưng một tiếng này của Vương Tử Dị làm cho cậu khó mà chống đỡ.
Có, có chút xấu hổ.
Emmmm, rất xấu hổ.
Thái Từ Khôn nghĩ rút về tay, nhưng Vương Tử Dị nắm rất chặt, đành phải đưa mắt trông mong nhìn người kia rồi lại nhìn tay mình.
"Chơi vui không? Mặt của tôi."
Lại là ánh mắt giống như cười mà không phải cười.
Thái Từ Khôn bỗng nhiên ý thức được, tên Vương Tử Dị này đã sớm tỉnh rồi? Từ lúc mình nghịch đã bắt đầu tỉnh rồi?!
"Vương Tử Dị, cậu..."
Lời còn chưa nói hết, Thái Từ Khôn liền thấy cặp mắt giống như cười mà không phải cười kia nhắm lại, cái tay bị nắm chặt bỗng nhiên di chuyển, sau đó mu bàn tay rơi vào bên trên môi cậu.
Một cái hôn chuồn chuồn lướt nước.
......
......
Tình huống này không ổn.... Thái Từ Khôn....
Cái gì cũng không muốn nói, Thái Từ Khôn dúi đầu vào bên trong gối, lỗ tai nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro