LIÊN QUAN TỚI THÍCH
18.
Thái Từ Khôn biến thành Thái Từ Khốn.
(坤 đọc là "kūn", 困 đọc là "kùn", phát âm gần giống nhau. "Khốn" ở đây nghĩa là buồn ngủ nhé)
Vương Tử Dị tắm rửa xong đi ra, trông thấy Thái Từ Khôn con mắt nửa khép, ghé vào trên mặt bàn liên tiếp ngáp.
"Buồn ngủ thì mau đi ngủ đi?"
"Ưm...không buồn ngủ..."
Thái Từ Khôn mang theo giọng mũi hừ hừ hai tiếng xem như đáp lại Vương Tử Dị, thân thể lại như cũ không nhúc nhích gục ở đấy.
Mỗi lần Thái Từ Khôn mệt rã rời đều là kiểu này, từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm lẩm bẩm. Vương Tử Dị cười thăm dò nghiêng thân qua, đúng là, bình thường cặp mắt tràn ngập linh khí kia đã sớm buồn ngủ đến khép lại, chỉ còn hai mảnh lông mi như cánh chim, theo hô hấp rung động nhè nhẹ.
Ca từ bị cậu đặt ở dưới cánh tay, bôi xoá sửa sửa đầy nguyên một trang giấy.
Vương Tử Dị nhìn thấy trong đó vài câu không bị che mất, lập tức bị ca từ bên trong làm cho khó nén đau nhói, đau lòng người đang buồn ngủ đến không biết gì trước mắt này.
........
Quá nhiều cố kỵ, tứ phía phục địch, thân bất do kỷ.
Có quá nhiều tội danh không hiểu nổi tôi đều phải gánh trên lưng.
......
Trước khi đến Thần tượng thực tập sinh, Vương Tử Dị không biết Thái Từ Khôn.
Vương Tử Dị đang nhảy breaking, tham gia các cuộc tranh tài Hip-Hop lớn nhỏ. Thái Từ Khôn đang tham gia chương trình tài năng, chạy ở đầu sóng ngọn gió chốn giải trí.
Sau ống kính vĩnh viễn luôn tự do hơn trước ống kính.
Vương Tử Dị có thể cùng bất kì ai xưng huynh gọi đệ, không có hư tình giả ý, không có ngươi lừa ta gạt. Chỉ dựa vào một câu hey bro, cool bro hoặc là một đoạn vũ đạo battle . Như vậy có thể kết tình hữu nghị, đơn giản lại vui sướng.
Mà Thái Từ Khôn lại không được, cậu vĩnh viễn sống ở dưới tầm mắt đại chúng, bất kỳ hành dộng lơ đãng nào cũng có thể gánh oan ức trên lưng, đính kèm tiếng xấu, tựa như cậu viết như thế, "có quá nhiều tội danh không hiểu nổi tôi đều phải gánh trên lưng."
Nhớ kỹ vừa tới nhà máy lớn (Lang Phường), Vương Tử Dị chỉ nghe thấy có người sau lưng nghị luận Thái Từ Khôn, nói fan hâm mộ người kia vốn là đã 100 vạn vì sao còn muốn tới tham gia? Còn nói trước kia là thành viên của nhóm nào đó, vì sao bây giờ lại rời nhóm trở thành thực tập sinh? Tóm lại các loại ngôn luận liên quan tới người này được các thực tập sinh truyền lại, không thể nói tốt xấu, nhưng cậu vĩnh viễn là nhân vật đề tài.
Vương Tử Dị có chút hiếu kì, tựa như tham gia tranh tài Hip-hop nhất định sẽ tò mò ai là tuyển thủ hạt giống, ai là quán quân. Đến cùng Thái Từ Khôn trong miệng bọn họ là hạng người gì, Vương Tử Dị mang theo chờ mong không nhỏ. Thẳng đến Thái Từ Khôn từ trong lối đi đi tới, lễ phép hướng mọi người chào hỏi, sau đó không kiêu không gấp hướng tới số 6 ngồi xuống.
Phía dưới thực tập sinh khe khẽ bàn luận, nhưng cậu không thèm để ý chút nào. Vương Tử Dị đúng lúc ngồi bên trên, nhất cử nhất động của cậu rất dễ dàng rơi vào trong mắt Vương Tử Dị, Vương Tử Dị nhìn thấy cậu đem hai tay giấu ở trong tay áo, loáng thoáng chỉ lộ ra một ít đầu ngón tay, nhìn thấy biểu diễn hứng thú lại dùng hai tay chống hai bên chân ghế, cả người nghiêng về phía trước. Phần biểu diễn nào cảm thấy không đặc biệt lắm, thì lại lơ đãng một chút, chơi đùa ngón tay, nhìn bảng tên.
Dường như không giống trong tưởng tượng, thì ra tưởng rằng Thái Từ Khôn trong miệng mọi người là rất cao ngạo lãnh đạm. Kết quả Thái Từ Khôn dưới mắt lộ ra không có tính công kích chút nào, các loại động tác vụn vặt đều làm Vương Tử Dị cảm thấy cậu có chút đáng yêu quá mức?
Đúng, Vương Tử Dị thừa nhận, cậu đối với Thái Từ Khôn, ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm.
Tại lần thứ ba nhìn thấy Thái Từ Khôn đang nhàm chán chơi bảng tên, Vương Tử Dị nhịn không được hỏi: "Khẩn trương sao?"
Thái Từ Khôn đoán chừng cũng không nghĩ tới Vương Tử Dị sẽ đáp lời, theo bản năng quay đầu ra sau nhìn hướng bên cạnh, lúc ánh mắt của hai người vừa tiếp xúc, Thái Từ Khôn tự nhiên lộ ra vui vẻ, ung dung không vội nói: "Hơi nghiêm ngặt."
Nét vui vẻ của Thái Từ Khôn có loại lực hút vô hình. Nụ cười của cậu cùng Trần Lập Nông, Tiền Chính Hạo có vẻ đáng yêu khác nhau. Mấy người sau là khi bọn họ cười một tiếng, mọi ngừơi cũng sẽ muốn cười. Mà Thái Từ Khôn lại không giống, nụ cười có thể hòa tan người, lan vào những khớp xương mềm yếu.
Về sau Thái Từ Khôn hỏi qua Vương Tử Dị, lúc nào thích cậu. Vương Tử Dị nói không nên lời, bởi vì chính bản thân Vương Tử Dị còn chưa ý thức được, liền đã bị Thái Từ Khôn mê hoặc.
Vương Tử Dị suy nghĩ bị ca từ kéo vào trong hồi ức, hai tháng trước giống như đủ loại đèn kéo quân từ trong đầu đi ra. Mỗi một hình ảnh, nhớ lại đều có thể cảm nhận được ngọt ngào, giống như quét một lớp mật ong lên tim, rót vào tim gan.
Vương Tử Dị không phải là người tình cảm mãnh liệt chấn động, chỉ khi nào dính tới quan hệ tình cảm cùng Thái Từ Khôn sẽ trở nên vô cùng mẫn cảm.
Vừa nghĩ tới liền sẽ nâng lên khóe miệng, kìm lòng không được đầy mặt vui vẻ.
Vừa nhìn thấy liền sẽ không thể chuyển dời ánh mắt, kìm lòng không được chăm chú nhìn.
Khẽ dựa gần liền sẽ muốn đụng vào, kìm lòng không được tứ chi tiếp xúc.
Cảm giác giống như là nghiện, càng ngày càng khó kìm chế.
Vương Tử Dị dùng ngón tay nhẹ nhàng hất ra đám lộn xộn trên trán Thái Từ Khôn, thuận đuôi lông mày khóe mắt trượt đến nốt ruồi phong tình kia dừng lại một chút, sau lại lại từng chút từng chút chuyển qua gương mặt, ngừng lại, ngón tay nhẹ nhàng ấn. Đây là nơi Thái Từ Khôn cùng Ikun ước định, nghĩ đến có thể cách màn hình hôn một chút.
Cách màn hình hôn một chút?
Ha, không hổ là vô cùng sủng fan.
Vương Tử Dị đối với Thái Từ Khôn vô hạn cưng chiều, tình cảm bên trong lại cảm nhận được một chút ghen tuông......
Có chút, không nói nên lời.
Vương Tử Dị tự xem xét bản thân thu tay lại, cười khổ, ngay lúc ấy Thái Từ Khôn khẽ run lông mi mở to mắt.
"Buồn ngủ quá....."
"Vậy nhanh ngủ đi."
"Không muốn động....."
"Có muốn ngủ ở đây không? Tôi đi nói một tiếng với Châu Duệ."
Vương Tử Dị từ trong hai mắt Thái Từ Khôn bắt được chấn động nhỏ xíu, nghĩ có phải cái chủ ý này quá mức chủ quan, làm cậu cảm thấy khó xử? Không ngờ không đợi Vương Tử Dị tiếp tục nói chuyện, Thái Từ Khôn liền giãy dụa chống lên, sau đó mơ mơ màng màng đi ra cửa.
"Tôi đi nói với Châu Duệ. Tắm xong tới ngủ."
"A... Được."
......
Hừm.........
Nên hình dung tâm tình Vương Tử Dị giờ phút này như thế nào đây?
Nhìn biểu lộ liền biết.
Một bên khác, ký túc xá VIP.
Châu Duệ: "Này, tỉnh đi! Mắt mở được không? Em nhắm mắt tìm cái gì đấy?"
Thái Từ Khôn: "Áo ngủ..."
Châu Duệ: 'Không phải ở trên giường sao?"
Thái Từ Khôn: "... Không đẹp."
Châu Duệ: "??? Áo ngủ của em còn chưa đủ đẹp mắt? Trước đó tại sao không nghe em nói không đẹp."
Thái Từ Khôn: "......"
Châu Duệ: "Tìm không thấy?"
Thái Từ Khôn: "Tìm được! Em đi tắm."
Nửa giờ sau, Từ Khôn Thái tắm xong thơm ngào ngạt đi ra, trước ánh mắt sắc bén của Châu Duệ ôm gối đầu ra cửa.
Châu Duệ: "Ai, dừng lại! Em ôm gối đi chỗ nào?"
Thái Từ Khôn: "Đi đến chỗ Tử Dị."
Châu Duệ: "Không phải em vừa mới về sao?"
Thái Từ Khôn: "Vâng, lời còn chưa viết xong."
Châu Duệ: "Cũng đã mấy giờ rồi còn viết? Không có ý định về đi ngủ?"
Thái Từ Khôn: "Không về, ngủ lại chỗ cậu ấy."
Châu Duệ: "Ngủ chỗ cậu ấy???"
Thái Từ Khôn: "Vâng, em đi đây, ngủ ngon."
Châu Duệ: #%#¥%@¥#%¥......%.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro