LIÊN QUAN TỚI THÍCH
17.
Vương Tử Dị là phật, Thái Từ Khôn cũng biết.
Nhưng biết thì có thể làm sao bây giờ, ngoại trừ một bên thưởng thức nhìn cậu ấy phổ độ chúng sinh, một bên trong lòng âm thầm lo lắng vạn phần so với bên ngoài, còn có biện pháp gì sao? Online chờ, rất gấp!
Nghĩ đến lần biểu diễn《 Papillon 》liên quan đến xếp hạng, Thái Từ Khôn vì Vương Tử Dị mà sốt ruột. Đặc biệt chăm chỉ muốn đem C cho Vương Tử Dị đảm nhiệm.
"Tử Dị, 《 Papillon 》 tôi không làm C."
"Hả?"
"Tôi muốn cậu làm C. "
"Tôi?" Vương Tử Dị nhìn Thái Từ Khôn nghiêm túc phân cao thấp rất đáng yêu, cười nói: "Không sao cả, tôi cảm thấy cậu thích hợp hơn..."
"Không được!" Thái Từ Khôn hai tay khoác lên trên vai Vương Tử Dị , cả người ngồi thẳng, nhìn vào mắt Vương Tử Dị từng câu từng chữ nói: "Tôi nói không được! Lần này C cậu nhất định phải giữ vững cho tôi!"
Vương Tử Dị không nói gì, kiên nhẫn chờ Thái Từ Khôn nói tiếp. Thái Từ Khôn vừa nói vừa tách ra ngón tay, nói: "Cậu xem, nếu như tôi không tham gia, vậy ba người các cậu tranh cử. Trường hợp thứ nhất chính là tôi có phiếu, vậy tôi chỉ cần đưa cho cậu là được rồi. Đây là kết quả tốt nhất. Trường hợp thứ hai, ba người các cậu có hai người tranh cử, ví dụ như cậu cùng Bốc Phàm hoặc là cậu cùng Justin. Tôi khẳng định bầu cho cậu, một người khác cũng sẽ bầu cho cậu. Như vậy C cũng có thể xác định là cậu. Trường hợp thứ ba, cũng là trường hợp phiền toái nhất, đó chính là hai người số phiếu bằng nhau..."
Có lẽ là bởi vì chiều cao của Vương Tử Dị chênh lệch với Thái Từ Khôn, cho nên Thái Từ Khôn giờ phút này tư thế ngồi cực kì vất vả, lại muốn giữ cùng một độ cao với Vương Tử Dị, lại muốn chăm chỉ không ngừng dạy bảo tầm quan trọng của việc Vương Tử Dị đoạt C, không bao lâu lưng eo thẳng tắp liền truyền đến một trận đau nhức.
Thái Từ Khôn khó chịu giật giật tư thế, cũng không quá để ý, lại bắt đầu nói tiếp đề tài lúc nãy.
"Mỗi một phiếu sẽ phải tìm người nhóm khác đến bỏ phiếu. Cho nên Tử Dị, chúng ta phải nắm chắc thời gian điền kín lời, biểu hiện tốt một chút cầm lấy C!C là trung tâm sân khấu, cũng là nơi ống kính nhiều nhất....."
Chính bản thân Thái Từ Khôn không thèm để ý, nhưng Vương Tử Dị rất để ý. Mọi cử động của Thái Từ Khôn bị Vương Tử Dị nhìn ở trong mắt. Vương Tử Dị một bên nghe dạy bảo, một bên bất động thanh sắc đưa tay đem người trên ghế nâng lên, thuận theo tự nhiên đem người đặt lên chân của mình ngồi tốt. Cứ như vậy, Thái Từ Khôn ngồi trên đùi Vương Tử Dị liền hơi cao hơn một chút, không cần thẳng eo nói chuyện.
Thái Từ Khôn phân tích đạo lý rõ ràng, Vương Tử Dị đột nhiên ngọt ngào thân mật tấn công làm cậu trở tay không kịp. Một cậu đến bên miệng, thực sự phải nuốt xuống. Sau đó lỗ tai lấy tốc độ 747 trong nháy mắt ửng đỏ một mảnh.
"Ngồi như này eo không mỏi nữa."
Làm ra được loại hành động này xong còn có thể nói một câu thân thiết trấn định lo lắng như vậy, Thái Từ Khôn bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi có phải là trong lúc vô tình mở ra công tắc gì không? Làm Vương Tử Dị không chỉ có không phật, còn trở nên thành thục như vậy?
Người Sơn Tây "thả thính" thật là không thể coi thường nha.
Đáng sợ đáng sợ, xã hội xã hội.
Nhưng Thái Từ Khôn cũng không phải ăn chay, sửng sốt hai giây sau liền dứt khoát vòng lấy cổ Vương Tử Dị, giống con gấu koala lần nữa dính lên. Sợ cái gì? Cũng đã nhảy qua ngồi trên đùi người ta thì còn có cái gì phải sợ?
Vẫn như cũ đề tài vừa rồi còn chưa nói xong, giọng nói vẫn như thế không cần giải thích. Nhưng giờ phút này hoàn toàn biến mất cái lưng thẳng tắp, dáng vẻ từ liêm chính nghĩa, mà là ôm tựa trên vai Vương Tử Dị, ngẫu nhiên còn biết dùng chóp mũi đi cọ cọ gò má Vương Tử Dị.
Thái Từ Khôn nói cái gì Vương Tử Dị đều nghiêm túc nghe. Dù sao mặc kệ cậu ấy nói cái gì Vương Tử Dị cơ bản không có ý kiến. So với những cái kia, bây giờ Vương Tử Dị càng để ý chính là lỗ tai Thái Từ Khôn.
Tai muốn giấu ở dưới tóc làm thế nào cũng không giấu được, giờ đang ửng đỏ.
Không nhịn được, ý cười lan khắp trên khóe miệng, Vương Tử Dị nghĩ, thì ra Khôn Khôn gợi cảm của chúng ta cũng sẽ thẹn thùng.
Nếu như không phải chị quản lí kí túc gõ cửa, hai người này còn không biết dính nhau tới khi nào.
Thái Từ Khôn từ trên người Vương Tử Dị xuống, chạy tới mở cửa. Chị quản lí kí túc không ngờ tới mở cửa ra lại là Thái Từ Khôn, cứng họng nhất thời không kịp phản ứng. Chờ Thái Từ Khôn kêu lên: "Chị, chào buổi tối", quản lí kí túc mới lấy lại tinh thần, sau đó một mặt bất đắc dĩ.
"Thái Từ Khôn, tại sao em lại ở đây? Em không có phòng riêng sao?"
"Có ạ... Nhưng em đang cùng Tử Dị thảo luận ca từ Papillon..."
Quản lí kí túc căn bản không muốn nghe Thái Từ Khôn giải thích, hai cậu bạn này quan hệ tốt toàn thực tập sinh trên dưới đều biết. Đừng nói cái gì thảo luận ca từ tập luyện vũ đạo, coi như không như vậy thì hai người cũng có lý do ở chung một chỗ.
Khoát khoát tay ra hiệu Thái Từ Khôn cái gì cũng đừng nói nữa, quản lí kí túc đi vào phòng đối mặt với Vương Tử Dị đang đứng dậy chào hỏi nói: "Tử Dị, qua mấy ngày phòng mới sẽ được sắp xếp xong, em có rảnh thì chuẩn bị trước, đến lúc đó chuyển phòng cũng tiện hơn."
"Vâng, em biết rồi."
"Ừ", quản lí kí túc đảo mắt nhìn gian phòng vắng ngắt, không có vật gì trên mặt giường, cuối cùng ánh mắt trở về trên người Vương Tử Dị. Nói thật, trong lòng có chút cảm nhận. Đối với quản lí kí túc mà nói, trong sinh hoạt của thực tập sinh cô ấy là người hiểu rõ nhất. Thời gian dài tiếp xúc, rất rõ ràng cách Vương Tử Dị làm người. Người này làm việc nói chuyện chậm rãi, đối nhân xử thế lễ phép khiêm tốn, mỗi một nhân viên công tác trong lòng đều lưu lại ấn tượng không tồi.
Bây giờ các đội hữu toàn bộ bị loại, hình ảnh đơn độc lưu giữa phòng trống lộ ra vô cùng tịch mịch.
Quản lí thở dài, an ủi: "Tử Dị, điều chỉnh tốt trạng thái của mình, mang toàn bộ thực lực của em bày ra. Đừng để thành viên của em thất vọng!"
"Em sẽ như vậy. Cảm ơn chị."
"Ừ, vậy em sớm nghỉ ngơi một chút, chú ý thân thể." Nói xong, lại nhìn về phía Thái Từ Khôn tựa ở cạnh cửa, nói: "Còn em nữa, có đôi khi kiên cường làm đau lòng người. Khó chịu đừng chịu đựng, tìm người trò chuyện cũng tốt. Hai đứa không phải quan hệ tốt sao, giúp đỡ lẫn nhau..." Dừng một chút, ánh mắt ở giữa hai người vừa đi vừa về, sau đó lắc lắc đầu nói: "Tạm biệt, vẫn là quên đi, hai đứa đều như thế, tám lạng nửa cân."
Quản lí cũng là hết cách, đối mặt với hai phong cách bề ngoài khác biệt quá nhiều, lại ngoài ý muốn có một loại chung tính tương liên chặt chẽ nào đó, thực sự không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô ấy nói không rõ, nhưng hai người kia lại đều hiểu.
Phảng phất giữa bọn họ có một loại ngôn ngữ của riêng hai người. Bất kỳ người nào khác đều không hiểu.
Quản lí lúc đi ra cửa quay đầu nhìn một cái, đúng lúc trông thấy Thái Từ Khôn cùng Vương Tử Dị nhìn nhau cười.
Hình ảnh đơn độc sao?
Khả năng chưa hẳn đâu.
Sau khi quản lí rời đi, hai người cuối cùng cũng nghiêm túc sáng tác bài hát không còn dính nhau.
Điều Thái Từ Khôn nên nói cũng đều nói, Vương Tử Dị nên nghe cũng đều nghe. Chọn C tạm thời liền quyết định xong. Hai người bắt đầu nắm chặt thời gian sáng tác bài hát.
Phong cách nhạc của《 Papillon 》 viết về tình yêu lại không hợp, thảo luận một phen, quyết định liền viết chính mình.
Lúc sáng tác hai người đều rất tập trung chuyên chú. Trò chuyện toàn bộ liên quan tới phương diện ca từ. Vương Tử Dị viết tương đối nhẹ nhõm, vừa mới bắt đầu đã xác định được muốn viết cái gì. Giống như tính cách của chính mình, không muốn có quá nhiều thổ lộ hoặc biểu đạt tình cảm, đơn giản sạch sẽ, chuyên chú vào mục tiêu tương lai.
Viết đến khi cảm thấy hơi hài lòng, Vương Tử Dị quan tâm đi tới bên cạnh Thái Từ Khôn xem tiến độ.
Mới nhìn một chút, Vương Tử Dị nhịn không được đem người bên cạnh hướng vào trong ngực ôm.
"Vương Tử Dị ! Cậu làm gì vậy!"
Thái Từ Khôn là đang viết đến "tôi luôn luôn bị gò ép nhưng tôi vững tin dựa vào chính mình đi đến cùng", nhưng lại bị Vương Tử Dị đột nhiên tập kích, mấy chữ này lấy mắt thường cũng nhìn thấy bị vạch ra vài nét trên giấy.
Sư tử con xù lông.
Trực tiếp quay đầu trừng Vương Tử Dị .
Vương Tử Dị gan nhưng lại lớn, đối mặt với sư tử con xù lông cũng không sợ lâm nguy. Ngược lại đưa tay thuận đặt lên tóc, dùng giọng nói trầm thấp ở bên tai sư tử con nói: "Bây giờ cậu không phải đơn thương độc mã. Tôi sẽ bên cạnh cậu."
Tức giận trong lòng nháy mắt tan tành, xù lông cũng trong nháy mắt sụp đổ mất.
Thái Từ Khôn cảm thấy mình giống như càng ngày càng không có tiền đồ, cứ như vậy bị hai câu nói thật đơn giản lập tức làm hết giận. Không được, không thể tiếp tục như vậy, mình phải cẩn thận một chút, tên Vương Tử Dị so với tưởng tượng càng thành thục hơn.
Calm down, Calm down.
Tỉnh táo lại, Thái Từ Khôn trở tay níu lại cổ áo Vương Tử Dị kéo gần khoảng cách. Sau đó trong lúc Vương Tử Dị bị hù dọa, bá khí mười phần ra lệnh: "Cho nên, cậu càng phải giữ vững C lần này cho tôi! Chúng ta cùng nhau xuất đạo, như vậy cậu mới có thể vĩnh viễn bên cạnh tôi!"
Nhìn ánh mắt Thái Từ Khôn so với mình còn kiên định hơn, Vương Tử Dị yêu chiều cười đầy mắt.
"Được, đồng ý với cậu."
Càng cố gắng càng may mắn.
Vương Tử Dị càng thêm tin chắc, cái này, không phải là do nhỏ may mắn của cậu đang níu cổ áo cậu ra lệnh đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro