Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LIÊN QUAN TỚI THÍCH

15.

Một ngày này nhất định là bi thương.

Thừa dịp thực tập sinh bên trong vẫn còn ngủ say, các thực tập sinh bị loại lặng lẽ rời khỏi nơi chứa đầy kỉ niệm.

Vương Tử Dị dường như cả đêm không ngủ, trong mắt rã rời tràn đầy tơ máu, tập luyện đến bảy giờ mới trở về, sau đó quần áo cũng không có thay nghỉ ngơi một lúc liền rời giường giúp các thành viên thu dọn hành lý, tạm biệt mọi người.

Lúc cùng Kim Dật Hàm đợi thang máy, đối mặt camera của nhân viên công tác, Vương Tử Dị không muốn bộc lộ quá nhiều thương cảm, cậu không muốn.....tăng thêm gánh nặng cho các thành viên. Ngược lại cứng rắn nặn ra vui vẻ, dùng ý cười mà ai cũng nghe ra đắng chát nói: "Cảm thấy, đột nhiên muốn thời gian chậm hơn một chút."

Đúng vậy, gặp nhau và ly biệt luôn xảy đến bất ngờ như thế.

Thật rất hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút, chậm một chút, chậm thêm nữa.

Trong thang máy, chị quản lý kí túc hỏi Tôn Hạo Nhiên có cùng các thành viên tới chào tạm biệt mọi người hay không. Mấy người Tôn Hạo Nhiên cười nói tất cả mọi người vẫn còn đang ngủ. Giống Tần Phấn ca, Tiền Chính Hạo, Châu Duệ cũng đều chưa kịp chào từng người.

Nói nói, Tôn Hạo Nhiên bỗng nhiên nghĩ đến Thái Từ Khôn, nghĩ đến hôm qua Thái Từ Khôn trước khi lên đài ôm mình nói câu kia " Tôi sẽ chăm sóc Tử Dị, yên tâm."

Tôn Hạo Nhiên cảm thấy an tâm, làm đội trưởng BBT, cậu mười phần hiểu rõ tính cách Vương Tử Dị. Thu mình khiêm tốn trầm ổn. Đây là chỗ tốt, nhưng cũng là chỗ xấu. Tính cách dạng này rất khó tỏa sáng trong nơi chiến đấu sinh tồn.

Đúng, không sai, có câu nói gọi là "là vàng thì sẽ phát sáng". Thế nhưng nếu như không có người khai quật, ai cũng sẽ không phát hiện vàng đang tồn tại. Cậu cần phải có người khai quật, cần phải có người ở sau lưng đẩy một cái.

Mà người này Tôn Hạo Nhiên vô cùng rõ ràng, không phải mình.

Đồng thời, cậu cũng vô cùng rõ ràng người này là ai.

Là Thái Từ Khôn.

Rất kỳ quái, thật sự, Tôn Hạo Nhiên đều nghĩ mãi mà không rõ vì sao Thái Từ Khôn có đôi khi sẽ so với cậu, hoặc là so với thành viên BBT khác hiểu rõ Vương Tử Dị hơn.

Có đôi khi còn hoài nghi bọn họ có thật là sau khi tham gia chương trình mới quen biết? Thật là chỉ quen biết hai tháng? Trước đó không có bí mật liên lạc qua?

Đáp án đương nhiên là không có.

Cho nên chỉ có thể nói hai người này có ăn ý trời sinh đi.

Tôn Hạo Nhiên cười vỗ vỗ bả vai Vương Tử Dị, nói: "Cậu cùng Thái Từ Khôn nói một chút đi."

Tử Dị hiểu rõ gật đầu, "Đi."

Tạm biệt các thực tập sinh đã tỉnh, BBT đi ra ký túc xá. Tôn Hạo Nhiên ba người đi căn tin, nói lời tạm biệt với nơi đã đi cùng cung cấp thức ăn cùng tinh thần cho bọn cậu trong hai tháng.

Vương Tử Dị cùng Lý Chí kiệt ngồi xổm trên đồng cỏ ở trước xe chọc chọc mấy cọng cỏ nhỏ khô cạn do mùa đông, câu có câu không nói chuyện phiếm. Hình ảnh như vậy cực kỳ giống thời kì thiếu niên đọc sách, sau khi tan học thảo luận đi nơi nào chơi.

Lý Chí kiệt trong tay nghịch cỏ, sử dụng hết toàn bộ lời nói không phù hợp tuổi của cậu nói: "Bây giờ biểu cảm em có thể khống chế cực kì bình tĩnh, nhưng trong lòng em thật ra rất khó chịu."

Vương Tử Dị hiểu cảm xúc của Lý Chí kiệt, cậu nhìn về phía Lý Chí Kiệt, cổ họng khô cạn: "Thật ra anh cũng vậy, nhiều khi rất muốn phóng đại mọi thứ, bây giờ anh cũng trở nên rất bình tĩnh, không biết vì cái gì, tự nhiên cứ như vậy."

Là loại áp lực gì có thể làm cho những đứa trẻ mười mấy tuổi nói ra lời như vậy. Là loại trải nghiệm gì có thể làm cho bọn cậu bình tĩnh như vậy cứ tự nhiên tiếp nhận ly biệt.

Giấc mơ thì đẹp đẽ, hiện thực thì tàn khốc.

Có thể thản nhiên bình thản tiếp nhận hiện thực tàn khốc, có thể do bọn cậu thân là thần tượng cần phải có giác ngộ.

Nguyện cùng nó đi qua nửa cuộc đời, trở về vẫn là thiếu niên.

Ba người Tôn Hạo Nhiên mua đồ trở về, lúc Vương Tử Dị đưa lên xe. Xe bus mang theo giấc mộng thiếu niên dần dần từng bước đi đến, thẳng khi đèn đuôi xe biến mất ở cuối đường, Vương Tử Dị mới trở về ký túc xá.

Vương Tử Dị bước chân chậm chạp, cậu có thể dự đoán đến một lát trở lại trong phòng ngủ quạnh quẽ, yên tĩnh.

Vốn là phòng bốn người, bây giờ chỉ còn lại một mình cậu.

Vốn là nơi chất đầy hành lí và quần áo, bây giờ cũng biến thành trống rỗng.

Đứng ở cửa, Vương Tử Dị có chút không dám đẩy cửa ra.

Cậu sợ mình không biết làm thế nào, buồn bã nhịn lâu như vậy lúc này lại cuồn cuộn đi lên. Không cầm được bi thương giống như xích sắt vô hình gắt gao nắm lấy trái tim, đau đớn đến không chịu được.

Chần chờ hồi lâu, Vương Tử Dị cuối cùng vẫn vặn ra chốt cửa lạnh lẽo giống nhiệt độ bàn tay cậu.

Màn cửa kéo ra, ánh nắng ấm áp tràn vào gian phòng, tính cả người đang ôm lấy đầu gối kia, cùng một chỗ lan ra trên giường, bỗng nhiên thế giới lạnh như băng của Vương Tử Dị trở nên tươi đẹp.

Dưới ánh mặt trời, thiếu niên xinh đẹp mặc bộ đồ ngủ đơn bạc, buồn ngủ mông lung cuộn mình ngồi ở đằng kia, tóc vàng lông xù cúi trên cánh tay đặt ở đầu gối. Yên tĩnh đẹp đẽ như một bức tranh.

Bởi vì quán tính, cửa không đúng lúc ầm ầm khép lại. Đánh thức thiếu niên đẹp đẽ.

Thái Từ Khôn giương mi mắt, lông mày có chút khó chịu nhíu lại, khi thấy Vương Tử Dị đứng ở cửa, vẻ mềm mại lập tức lan lên trên khuôn mặt: "Cậu trở về rồi?"

Vương Tử Dị liền giật mình trong chốc lát, mới ừ hỏi: "Làm sao mặc ít như vậy đã ra ngoài, có lạnh không?" Nói xong, cởi áo lông trên người mình cho Thái Từ Khôn mặc thêm.

Thái Từ Khôn nhìn Vương Tử Dị đi hướng mình, sau đó ngoan ngoãn không nhúc nhích để Vương Tử Dị khoác áo lên, mang theo ấm áp lập tức đem mình bọc lại.

Thái Từ Khôn nghiêng đầu nở nụ cười, "tôi tưởng câu nói đầu tiên phải là "Làm sao lại ở đây"?"

Có lẽ lúc này còn có thể đùa được Vương Tử Dị chỉ có Thái Từ Khôn. Nghe được Thái Từ Khôn, Vương Tử Dị không thể làm gì mà cười cười lắc đầu không trả lời.
Làm sao lại ở đây?

Vấn đề này trong lòng Vương Tử Dị sớm đã có đáp án, căn bản không cần hỏi.

Đưa tay vuốt vuốt đầu lông xù của Thái Từ Khôn, Vương Tử Dị cố gắng bỏ đi rã rời cười lên, nói: "Tôi không sao, yên tâm."

Thái Từ Khôn nhìn chằm chằm mặt Vương Tử Dị một hồi, thần sắc tràn đầy mệt mỏi, hốc mắt ửng đỏ, giọng khàn khàn. Hoàn toàn không giống không có việc gì như đã nói.
Nụ cười trên mặt Thái Từ dần dần bị tức giận thay thế.

"Nói dối."

......

"Rõ ràng muốn khóc."

......

"Hốc mắt đều đỏ."

......

"Tử Dị..."

"Được rồi, tôi không sao. Giọng cậu buồn ngủ thì ngủ ở đây một chút đi, tôi đi rửa mặt..."

Vương Tử Dị biết không thể để Thái Từ Khôn chăm chú nhìn, cậu sắp không khống chế nổi. Cho nên tìm cái cớ liền muốn xoay người rời đi, nhưng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên Thái Từ Khôn từ phía sau lưng đi lên ôm.

Áo khoác khoác trên người Thái Từ Khôn trượt xuống mặt đất, vang lên một trận tiếng xột xoạt, sau đó cả phòng liền yên tĩnh.

Vương Tử Dị cảm nhận được nhiệt độ dính sát bám vào phía sau, cảm nhận được hô hấp của người kia phun lên cần cổ trần trụi rét lạnh trong không khí của mình, còn có tiếng tim đập, cách lồng ngực cũng có thể tươi sống cảm nhận được.

Đây là một loại cảm thụ khiến người an tâm, đồng thời, lại trộn lẫn lấy những rung động khác khó có thể hình dung.

Những cái ôm trước đó đều không giống, khắc sâu hơn, trầm nặng hơn.

Trầm nặng khiến tâm tình bi thương Vương Tử Dị thật vất vả nén xuống lại lần nữa sụp đổ.

"Tử Dị, tôi còn ở đây."

"Khôn..."

Quay người lại, Vương Tử Dị gắt gao ôm lấy cậu, khí lực lớn đến mức như muốn đem cậu khảm vào trong cơ thể. Rất đau, nhưng so với đau nhức vì bị ôm, đau hơn chính là tâm Thái Từ Khôn. Cậu cảm nhận được Vương Tử Dị có bao nhiêu bi thương, thật sự rõ ràng cảm nhận được.

Thái Từ Khôn cắn môi dưới, cậu không thể khóc.

Cậu chịu đựng sức lực cùng đau buồn của Vương Tử Dị, cậu cũng ôm lại, ôn nhu vuốt ve lưng Vương Tử Dị, một chút lại một chút.

Giờ này khắc này, hai người thiếu niên không cố kỵ nữa, ôm nhau cảm nhận nhiệt độ cơ thể cùng tình cảm của nhau.

Tham lam, nhưng lại rất thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro