Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LIÊN QUAN TỚI THÍCH

13.

Quen thuộc là chuyện rất đáng sợ.

Bình thường tập mãi thành thói quen chưa từng care. Chuyện một khi phát sinh biến hóa, sẽ giống cây gai đâm vào trong thịt, thế nào cũng không thoải mái.

Trước khi chưa làm bạn sẽ không cảm thấy một người có bao nhiêu cô độc, nhưng khi quen thuộc làm bạn rồi lại mất đi, loại cảm giác cô độc kia sẽ gấp bội mà tới.

Khoảng thời gian này Thái Từ Khôn có Vương Tử Dị làm bạn bên người đã thành thói quen, buổi sáng sẽ chờ mình cùng đi ăn sáng, sau đó cùng đi tập luyện, đến trưa sẽ cùng nhau ăn cơm trưa, buổi chiều tiếp tục tập luyện. Ban đêm cùng nhau ăn cơm, ăn xong hai người luôn có các loại nguyên nhân dính cùng một chỗ chơi đùa.

Cứ như vậy đột nhiên thay đổi, bắt đầu từ sáng sớm đi ra ngoài không nhìn thấy thân ảnh đội mũ kia, trong lòng tựa như thiếu một miếng, rầu rĩ, chất đầy mất mát.

Thái Từ Khôn một mình lấy bữa sáng ngồi xuống bên cạnh ghế ngồi, yên lặng ăn cơm. Lúc tâm tình không tốt ăn cái gì cũng không thấy vị, cho nên ăn không được hai miếng, liền cầm lấy đũa từng cái ghim cà rốt vô tội trong hộp cơm bắt đầu ngẩn người.

Một tổ bốn người vừa mới rời giường xuống ăn cơm đi ngang qua phía sau Thái Từ Khôn, nhìn thấy cậu đang chà đạp cà rốt nhịn không được hỏi.

"Khôn ca, làm gì vậy? Cái đám cà rốt chọc giận cậu à?"

Không cần ngẩng đầu cũng biết giọng nói chuyện này là Bốc Phàm không sai.

"Không có..."

"Vậy là cậu làm Tử Dị tức giận? Bây giờ hối hận?"

"Không có..." Vốn là thuận theo Bốc Phàm đáp lại, nhưng nghe xong luôn cảm thấy không đúng chỗ nào. Thái Từ Khôn im lặng quay đầu nhìn về phía Bốc Phàm. "Vì cái gì lại nói là tôi chọc cậu ấy tức giận?"

Bốc Phàm làm một cái ánh mắt cái gì ta cũng biết, bưng đĩa ăn ngồi bên cạnh Thái Từ Khôn, sau đó gọi Nhạc Nhạc Mộc Tử Dương Linh Siêu tất cả ngồi xuống.

Bốc Phàm buông xuống đĩa ăn, một tay nắm Thái Từ Khôn nói: "Tử Dị dám chọc cậu tức giận chắc? Nói ra ai mà tin hả, Nhạc Nhạc, anh tin không?"

"Không tin."

"Dương, anh tin không?"

"Không tin."

"Siêu, em tin không?"

"Không tin."

"Cậu xem, ngay cả đệ đệ nhà chúng tôi cũng không tin."

"Này! Đủ rồi!" Liền biết Bốc Phàm không nói được điều gì tốt đẹp, Thái Từ Khôn từ cánh tay của cậu ta giãy dụa thoát ra, tiếp tục vùi đầu đâm cà rốt.

Bốc Phàm thu cánh tay về, lại đưa tay vỗ vỗ vai Thái Từ Khôn, cười nói "ha ha ha, đừng tức giận, quan hệ hai người, quay đầu là tốt."

"Đã nói là không có tức giận."

"Tốt tốt tốt, không có tức giận không có tức giận."

Mới vừa rồi là không tức giận, nhưng bị Bốc Phàm trêu chọc như thế, bây giờ Thái Từ Khôn ngược lại thật sự là có chút bực bội.

Kéo thấp xuống vành mũ, Thái Từ Khôn như muốn đem trọn khuôn mặt đều giấu ở dưới mũ.

Hôm nay hoạt động quay chụp trò chơi vào buổi chiều. Khó có được thời gian thực tập sinh thư giãn tới buổi trưa. Có lẽ tổ tiết mục cũng hiểu rõ sau đây phải đứng trước vòng loại, cho nên cho đủ thời gian thực tập sinh ở cạnh nhau.
Có người giam mình ở phòng tập thể thao, cũng có mấy người đang tập chung ở phòng luyện tập tập nhảy, dù sao các ngõ ngách đều có tốp năm tốp ba cái bóng của thực tập sinh.

Thái Từ Khôn ăn xong bữa sáng định trở về phòng ngủ lấy video vũ đạo tối hôm qua xem, đúng lúc nhàn rỗi, liền đem động tác ngày hôm qua thảo luận cùng Vương Tử Dị luyện tập một chút.

Vừa nghĩ tới Vương Tử Dị, Thái Từ Khôn tâm liền không thoải mái. Còn đồng ý hôm nay cùng nhau tập động tác này đây này.

"Lừa đảo." Thái Từ Khôn nhẹ giọng oán giận.

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng cậu cũng không phải thật sự trách cứ Vương Tử Dị không đi cùng cậu, cũng không phải thật sự nói Vương Tử Dị là đồ lừa đảo. Cậu không thoải mái bắt nguồn từ thần sắc Vương Tử Dị tối hôm qua.

Lộ ra bi thương, không muốn, cùng áy náy.

Nếu có thể, Thái Từ Khôn cực kì hi vọng các huynh đệ của cậu ấy một người cũng không bị loại.

Như vậy, cậu ấy sẽ không có vẻ mặt như thế nữa.

Bỗng nhiên Thái Từ Khôn không dám tiếp tục suy nghĩ, cậu không muốn nghĩ lúc công bố danh sách loại, biểu tình của Vương Tử Dị sẽ bi thương đến cỡ nào.

Thái Từ Khôn cúi đầu xuống, bước nhanh đi hướng phòng ngủ, muốn đem một loạt tưởng tượng này ném sau đầu. Không ngờ, ngay tại chỗ chuyển cầu thang lại gặp được Vương Tử Dị cùng các thành viên BBT đang muốn đi xuống lầu.

Ánh mắt hai người tự nhiên mà như vậy đối đầu, Vương Tử Dị dứt khoát liền dừng bước, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi. Thái Từ Khôn kịp thời mở miệng, cản lại lời Vương Tử Dị muốn nói.

"Hey bro." Thái Từ Khôn ra vẻ nhẹ nhõm, nói giống Vương Tử Dị bình thường đối huynh đệ thường nói, sau đó duỗi ra nắm đấm, nhẹ nhàng đụng vào tim Vương Tử Dị, cười nói: " Đi đi, anh em của cậu đang chờ cậu."

Nói xong, Thái Từ Khôn liền nghiêng thân, tránh đi Vương Tử Dị.

Xúc cảm nắm đấm va chạm vào tim còn chưa biến mất, Vương Tử Dị vô ý thức đưa tay che lại phần xúc cảm kia, sau đó quay đầu nhìn về phía Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn đúng lúc bước lên bậc thang cuối cùng, tâm hữu linh tê (tâm ý tương thông), cũng quay đầu nhìn về phía Vương Tử Dị.

Bốn mắt nhìn nhau có run sợ.

Vương Tử Dị che lại phần xúc cảm kia lại tại lúc này nương theo rung động một chút một chút tràn ra.

Sau đó, Thái Từ Khôn cười.

Cảm nhận qua tuyết đầu mùa tan sao? Chính là sự ấm áp đó, sẽ trong nháy mắt hòa tan băng tuyết.

Vương Tử Dị cảm nhận được. Trong lòng tất cả bất an phiền não đều bị gương mặt của Thái Từ Khôn xóa mờ.

Cậu cho rằng, hiện tại bên trong mối quan hệ vi diệu của bọn họ không chứa được một điểm tì vết. Cậu cho rằng tối hôm qua mình sẽ để cho Thái Từ Khôn sinh ra lo nghĩ. Thế nhưng, lúc Thái Từ Khôn cùng cậu nhìn nhau cười, cậu hiểu được, tất cả lo lắng, bất an, lo nghĩ đều có thể hóa thành bọt biển.

Thái Từ Khôn vẫn là Thái Từ Khôn, người ăn ý Vương Tử Dị nhất -Thái Từ Khôn, người Vương Tử Dị thích nhất -Thái Từ Khôn.

Vương Tử Dị cũng cười.

Cậu nắm chặt nắm tay, giống như vừa rồi Thái Từ Khôn va chạm hai lần vào tim mình. Sau đó đem bàn tay hướng không trung, cách đoạn cầu thang, chỉ chỉ vị trí tim Thái Từ Khôn.

Ngươi hiểu ta.

Ta hiểu ngươi.

Điều này rõ ràng, không cần giải thích quá nhiều.

Hai người tại cầu thang tách ra, một người đi lên, một người xuống dưới. Mặc dù hướng đi khác biệt, nhưng trong lòng phương hướng lại là giống nhau.

Đảo mắt đến buổi trưa, thực tập sinh tập hợp tại phòng tiết mục quay trò chơi.

Từ hai vị lão sư dạy vũ đạo phát ra khúc chủ đề《EIEI》, thực tập sinh đi theo tiết tấu mà nhảy. Trong lúc đó âm nhạc hoặc nhanh hoặc chậm, thực tập sinh cần phản ứng cực nhanh điều chỉnh tốt tiết tấu.

Theo không kịp sẽ bị loại, cuối cùng còn lại một người sẽ được tổ tiết mục tặng thưởng.

Vẫn là phân tổ battle, hai đội đầu tiên ngôn ngữ khiêu khích, lại nhảy khiêu khích. Tràn đầy bầu không khí đường phố.

Tại lần khảo hạch đánh giá lần thứ hai, Vương Tử Dị phát huy không như ý muốn. Sau khi khảo hạch luôn luôn nghiêm túc, không ngừng luyện tập đoạn nhảy này, thẳng cho đến mức nhắm hai mắt cũng có thể nhảy ra mới thôi. Cho nên lần này trò chơi nhảy thi, không ngoài ý muốn được chọn tham gia đấu bán kết.

Lúc tham gia đấu bán kết, thực tập sinh từng bước từng bước đưa ra phần thưởng chiến thắng, Vương Tử Dị đột nhiên nhớ tới buổi sáng cách hơn nửa nhà ăn, trông thấy Thái Từ Khôn một người yên lặng ngồi ở chỗ đó. Vành mũ che rất thấp, dường như nhìn không thấy mặt, đũa cầm trong tay không gắp một miếng trong hộp đồ ăn.

Bình thường có thể ăn một ngày tám bữa bỗng nhiên lại chỉ ăn một chút như vậy.

Vương Tử Dị thở dài.

Cho tới nay Thái Từ Khôn sức ăn đều rất lớn, đồ ăn vặt, sô cô la, bánh bích quy chưa từng ngừng. Cho nên trong phòng ngủ của mình, Vương Tử Dị cũng sẽ để lại một ít đồ ăn vặt mua cở căn tin, chờ lúc Thái Từ Khôn đói hoặc là thèm ăn đến ăn.

Nhưng hôm nay, ngoại trừ ngay từ đầu nhìn cậu nuốt mấy miếng cơm bên ngoài, còn lại hình như đều không động tới.

Vương Tử Dị rất lo lắng, muốn tìm cơ hội quan tâm, lại nhìn thấy trên khán đài cậu cùng Chu Chính Đình vừa nói vừa cười, lại nghĩ tới vừa rồi nhảy xong, cậu mệt đến treo ở trên thân Chu Chính Đình. Nội tâm rất khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì. Vấn đề xuất hiện ở chỗ mình, thì có liên quan gì với người ta.

Hít sâu một hơi, Vương Tử Dị quyết định lát nữa mang lên mười hai phần tinh thần, thắng được phần thưởng ăn lẩu. Như vậy, mới có thể để Thái Từ Khôn ăn thêm chút nữa, sẽ không bị đói bụng.

B Boy lúc nhảy rất chân thành, B Boy lúc nhảy nghiêm túc lại rất đáng sợ.
Thế là, đáng sợ, nghiêm túc, B-boy biết nhảy cùng mấy luyện tập sinh khác đem phần ăn lẩu bỏ vào túi.

Chừng trăm chàng trai hơn mười tuổi hò hét ầm ĩ tiến về tiệm lẩu, Vương Tử Dị với BBT đi cùng nhau. Đến tiệm lẩu, lúc xe Thái Từ Khôn còn chưa tới. Vương Tử Dị liền cùng các thành viên vào chỗ ngồi.

Không bao lâu Thái Từ Khôn cũng tới, Vương Tử Dị liếc mắt liền thấy được thân ảnh của cậu bên trong nhóm luyện tập sinh thứ hai đang nháo hò hét ầm ĩ. Cậu cùng Bốc Phàm Linh Siêu đi cùng, nhìn qua ở chung cũng không tệ lắm. Vương Tử Dị rõ ràng cách làm người của Bốc Phàm, thành thực lại trọng tình nghĩa, chưa từng chơi hư, tạm thời đem Thái Từ Khôn giao cho cậu ta chăm sóc coi như yên tâm.

Lần cùng các thành viên ăn lẩu đã là hai tháng trước, nhưng bây giờ nghĩ lại lại giống như qua rất lâu rất lâu, cũng không biết lần tiếp theo có thể cùng nhau ăn lẩu là lúc nào. Tựa như có luyện tập sinh nói, lần này lần đầu tiên một trăm người cùng ăn lẩu, nhưng cũng có thể là là lần cuối cùng.

Cho nên, lập tức trân quý.

Vương Tử Dị vừa ăn nồi lẩu Biên Hoà vừa nói chuyện phiếm với các thành viên, nhìn thấy Trần Lập Nông bên cạnh, sẽ thuận tiện giúp cậu gắp thức ăn ngon trong nồi bỏ vào bát. Dù ở hoàn cảnh nào, Vương Tử Dị ấm áp tốt bụng cũng sẽ không thay đổi.

Mọi người ăn sắp xong, tiệm lẩu vậy mà vang lên 《 Bán thú nhân 》.

Lần này thực sự khơi dậy nhiệt tình của các thực tập sinh, bất kể có phải hay không phải tổ《 Bán thú nhân 》, cũng là một bầy ong vọt tới trước ống kính nhảy theo nhạc.

《 Bán thú nhân 》 kết thúc tiếp theo lại là 《PPAP》, Vương Tử Dị cùng một tổ khác nhảy đoạn kinh điển. Ở phòng bên kia Thái Từ Khôn nghe tiếng cũng chạy tới, chen vào trong đội ngũ ở giữa Vương Tử Dị cùng nhảy.

Cảm giác quen thuộc, hơi thở quen thuộc. Vương Tử Dị giương mắt nhìn lên, liền đem Thái Từ Khôn hoàn mỹ ở bên cạnh thu vào đáy mắt, vội vàng không kịp chuẩn bị không bình tĩnh nổi.

Thái Từ Khôn khóe mắt nhếch lên nhẹ nhàng liếc mắt Vương Tử Dị một chút, đổi lại, đến từ ánh mắt nóng bỏng chân thành tha thiết boy. Không sai, là bạn học "Vương chằm chằm".

Thái Từ Khôn cười khẽ một tiếng, lại cố ý không có bất kỳ ánh mắt hoặc tiếp xúc tứ chi cùng Vương Tử Dị, đem cậu coi là không khí, chỉ là đi theo âm nhạc lắc lư. Lắc lư xong, vỗ vỗ quần áo về phòng tiếp tục ăn lẩu.

Cách mấy chỗ ngồi, Thái Từ Khôn nhìn thấy Vương Tử Dị trên nét mặt rõ ràng viết hai chữ hoang mang, muốn cười, nhưng ngay lúc đó nhịn được. Ngạo kiều giơ lên cái cằm, hoang mang là đúng rồi, đừng cho là tôi không nhìn thấy, vừa rồi cậu quan tâm gắp thức ăn cho Trần Lập Nông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro