Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LIÊN QUAN TỚI THÍCH

8.0

Tay Vương Tử Dị dừng lại bên tai Thái Từ Khôn. Đối mặt vấn đề của cậu, Vương Tử Dị hiển nhiên không chuẩn bị tốt câu trả lời.

Âm nhạc lại lần nữa rót vào trong lỗ tai Thái Từ Khôn, giọng nữ trầm lặng và trong trẻo vang lên, kích động phần tình cảm như có như không giữa hai người. Thái Từ Khôn thấy Vương Tử Dị không trả lời, cũng không đưa ra bất kỳ giải thích nào, trong lòng mơ hồ có một chút mất mát.

Loại cảm giác mất mát này không biết từ đâu mà đến, lại càng là không hiểu thấu. Lúc đem vấn đề hỏi ra, Thái Từ Khôn dường như có thể cảm nhận được bầu không khí có loại biến hóa vi diệu.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, hô hấp hai bên tựa như dây tai nghe lúc nãy cùng một chỗ quấn vào, khó mà tách rời.

Thái Từ Khôn nhìn qua đôi mắt Vương Tử Dị, từ trong ánh mắt của cậu cảm nhận được một loại cảm xúc phức tạp nào đó.

Là khẩn trương, bất đắc dĩ, còn là cảm xúc yêu mến.

Đều nói thích một người là không giấu được, từ ánh mắt cùng vẻ kia mặt liền có thể nhìn ra.

Thái Từ Khôn thấy được, còn nhìn thấy Vương Tử Dị muốn giấu đi nhưng lại không giấu được yêu thích.

Cho dù bây giờ sự yêu thích ấy không quá mạnh mẽ, có thể bao gồm khen ngợi nhiều hơn, tán thành hoặc là nói là thưởng thức. Nhưng gợn sóng toát ra bên trong ánh mắt làm thế nào cũng không thể che giấu đi.

Cho nên, Thái Từ Khôn thốt ra nghi ngờ. Cậu muốn nghe Vương Tử Dị nói với mình rằng, yêu mến mà cậu cảm thấy có phải là sự thật hay không.

Nhưng Vương Tử Dị không trả lời, thật lâu cũng không nói gì.

Thái Từ Khôn rũ xuống đôi mắt, không có ý định tiếp tục truy vấn vấn đề này.

Ngay lúc Thái Từ Khôn chuẩn bị đổi bài hát kéo đề tài, lại đột nhiên lại rơi vào ôm ấp ấm áp, cả người đều bị hơi thở của Vương Tử Dị vây lại, ngay cả hô hấp trong không khí cũng đều là hơi thở của người kia.

Chỉ ngặt nỗi cái ôm này rất ngắn, rất ngắn. Không đợi Thái Từ Khôn nói gì, Vương Tử Dị đã buông ra.

Sau đó.......

'Cố lên..."

Cố lên?

Cố lên?

Vương Tử Dị buông mình ra tiện thể nói một câu cố lên?

Thái Từ Khôn sửng sốt hai giây, sau đó trong nháy mắt bật cười ra tiếng.

"Ha ha, cố lên cái gì ?"

"Thì là... Trận đấu chúng ta phải cố gắng lên."

Nhìn Vương Tử Dị cực lực che giấu bối rối, ánh mắt lóe ra dáng vẻ không biết sai chỗ, Thái Từ Khôn cười không dừng được.

Nói cái gì tranh tài cố lên, vừa rồi lúc ôm lấy mình, nhịp tim nhanh hơn 180 nhịp.

Nếu như chỉ đơn giản là một cái ôm cố lên, cần gì phải khẩn trương như thế?

Thái Từ Khôn bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ lại vẫn không vạch trần người kia. Cầm lấy giấy bút vẫy mạnh trước mặt Vương Tử Dị, "đúng đúng! Chúng ta phải cố gắng lên!"

"Ừ." Hoàn toàn không biết tâm tình của Thái Từ Khôn Vương Tử Dị yên lặng nhận giấy cùng bút bắt đầu điền từ, nếu như lúc này cậu ngẩng đầu nhìn Thái Từ Khôn một chút, nhất định sẽ phát hiện khóe mắt đuôi mày người này đều mang ý cười.


Vương Tử Dị từng có 4 năm học rap, sáng tác freestyle nhất định có bản lĩnh. Hai người lúc sáng tác viết lời vừa lúc nghe được đoạn giai điệu cậu thích, trong nháy mắt linh cảm tới, vẻ mặt Vương Tử Dị trở nên chuyên chú, đi theo từng đoạn giai điệu viết lời hát, tìm vần chân.

Mỗi khi Vương Tử Dị sáng tác, Thái Từ Khôn sẽ không đi làm phiền. Thỉnh thoảng lúc cậu bị kẹt chỗ nào, Thái Từ Khôn mới có thể nói ra một chút ý kiến của mình. Lúc này, Vương Tử Dị đang tiến vào trạng thái sáng tác tốt nhất, Thái Từ Khôn ở bên cạnh cũng không nói chuyện, yên lặng viết lời của mình. Có điều hôm nay tự mình không ở trạng thái, thế nào cũng không tìm được feel.

Thái Từ Khôn viết viết vẽ vẽ, bôi xoá sửa đổi, mấy giờ trôi qua, một đoạn lời hài lòng cũng không viết ra được, ngược lại là ngáp một cái rồi lại một cái.

Ngẫm lại rạng sáng đi ngủ, buổi sáng bảy tám giờ dậy. Mỗi ngày huấn luyện cùng học tập rất nhiều, giấc ngủ đối với bọn cậu mà nói là việc quan trọng cỡ nào.

Trạng thái sáng tác của Thái Từ Khôn không tốt, nhưng lại không muốn đi quấy rầy Vương Tử Dị, thế là liền dựa mình vào trước gương thiêm thiếp một hồi.

Cũng không biết qua bao lâu, vừa vặn lúc Vương Tử Dị bên kia hoàn thành ngẩng đầu tìm Thái Từ Khôn chia sẻ, lại phát hiện cậu đã sớm tựa ở đằng sau ngủ thiếp đi.

Vương Tử Dị rón rén đi qua, thân thể vừa tiếp xúc với Thái Từ Khôn, cậu liền mơ mơ màng màng nhích lại gần. Không biết là xuất phát từ bản năng hay là thói quen đặc thù, chỉ cần vừa tiếp xúc với nguồn nhiệt liền sẽ không tự giác dựa sát vào.

"Đi về nhé?" Âm tuyến Vương Tử Dị vốn dĩ hơi thấp, ấm áp bên trong còn mang theo chút khàn khàn. Lúc này Thái Từ Khôn đang đối mặt với buồn ngủ mông lung, Vương Tử Dị lại càng thả mềm thanh âm nói chuyện, âm điệu tê tê dại dại truyền vào trong tai Thái Từ Khôn, trái lại giống như là thôi miên dỗ cậu càng không muốn tỉnh dậy.

"Ừm... Ngủ tiếp một lát." Thái Từ Khôn vừa thì thầm, vừa theo bản năng nghiêng người sang gần sát nguồn nhiệt, nhưng khẽ động như thế, thân thể thuận theo bả vai Vương Tử Dị trượt xuống. Vương Tử Dị vội vàng đưa tay giữ được, thuận thế đặt cậu vào trong ngực của mình.

Đang lúc toàn bộ cơ thể bị ấm áp nhốt chặt, cảm giác an toàn cùng ỷ lại tràn ngập toàn bộ, đây là lúc thân thể buông lỏng nhất. Thái Từ Khôn thỏa mãn cọ xát đầu, tìm kiếm được vị trí thoải mái nhất rồi lại ngủ thật say.

Vương Tử Dị nhịn không được cười lên, một loạt cử động này cũng quá giống động vật họ mèo đi?

Vương Tử Dị giống như vuốt ve con mèo trong nhà, từng chút từng chút thuận theo sống lưng cậu êm ái sờ đến eo, cách quần áo luyện tập, ngón tay lướt qua mỗi một tấc đường cong cơ bắp, cảm nhận sức mạnh giấu dưới lớp da. Khó có thể tưởng tượng, thân thể chẳng cường tráng mấy bên trong lại ẩn chứa lực lượng lớn như vậy. Bất kể là trên sân khấu, hay ở dưới sân khấu, lực hấp dẫn của Thái Từ Khôn như là bẩm sinh.

Có lẽ được vuốt ve dễ chịu, dường như Thái Từ Khôn đem toàn bộ thân thể đều ỷ lại trong ngực Vương Tử Dị, hô hấp đều đều ngủ vô cùng an ổn.

Thật độc ác khi nghĩ đến việc đánh thức cậu ấy ngay bây giờ, là tàn nhẫn với cậu, đối với Vương Tử Dị mà nói còn tàn nhẫn hơn. Cho nên, vì cưng chiều mà bất đắc dĩ hạ tâm tình, Vương Tử Dị kéo áo lông đặt ở bên cạnh, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đắp lên cho người trong ngực.

Có thể ôm cậu ấy đi ngủ như này, cảm giác cũng không tệ.

Nương theo nhiệt độ cơ thể hòa với hơi thở của Thái Từ Khôn, Vương Tử Dị nhắm mắt lại, dần dần rơi vào giấc ngủ.

Khi ánh nắng sáng sớm đầu tiên xuyên thấu qua kính chiếu vào, chiếu lên thân hai người. Vương Tử Dị nhíu nhíu mày, mở mắt.

Mà người trong ngực cũng bị ánh nắng đánh thức, không hài lòng vùng vẫy một hồi, sau đó đem đầu chôn càng sâu hơn trong ngực Vương Tử Dị.

Vương Tử Dị mặc cậu tiến vào bên trong áo lông không chịu mở mắt. Mình thì cẩn thận cử động hạ thể, để phía sau lưng đã tê rần tìm về chút cảm giác. Thực ra toàn bộ ban đêm Vương Tử Dị đều không ngủ sâu giấc, bởi vì phải duy trì cùng một tư thế không thể cử động. Nhưng dù vậy, tâm tình Vương Tử Dị lại cực kì tốt.

Chưa từng nghĩ tới, mở mắt điều đầu tiên nhìn thấy đúng là Thái Từ Khôn ở trong ngực.

Lời nhạc tối hôm qua hiện ra trong đầu Vương Tử Dị: Tôi chỉ có thể lãng phí ánh mặt trời Chưa từng cảm nhận được cuộc sống ngọt ngào như vậy Chúng ta không chờ đợi nữa liền đi cùng nhau Mùa hè chiếu sáng lấp lánh Tôi với nó hình như có liên quan...

Đúng, bây giờ cậu chỉ muốn lãng phí ánh nắng tốt đẹp kia, chậm rãi cảm nhận thời gian ngọt ngào như giờ phút này.

Tốt nhất là thời gian này càng dài càng tốt, ánh nắng cứ tươi đẹp như vậy, nhưng tôi chỉ muốn cùng cậu ở lại trong phòng.

Đây chính là độc thoại nội tâm Vương Tử Dị lúc này.

Chỉ là... Còn duy trì động tác này thêm nữa, những thực tập sinh chăm chỉ sáng sớm đều sẽ đến luyện tập?

Mặc dù rất không muốn, nhưng thực sự không có cách nào, Vương Tử Dị động động cánh tay tê dại của mình, nhẹ giọng đánh thức Thái Từ Khôn.

Lúc Thái Từ Khôn tỉnh lại vẫn còn hơi mơ màng, đặc biệt là nhìn thấy Vương Tử Dị ở bên cạnh nhất thời không kịp phản ứng. Làm sao tỉnh ngủ mở mắt ra không phải nhìn thấy Châu Duệ, mà là Vương Tử Dị?

Lại xoa xoa mắt nhìn Vương Tử Dị, giống như tìm lại ít ký ức. Tối hôm qua ở đây cùng Vương Tử Dị viết lời, viết viết liền ngủ mất. Sau đó... Ngủ một giấc đến khi trời sáng sao?

Bối rối một hồi, cuối cùng thông qua tư thế hai người giờ phút này mới kịp phản ứng. Mình chắc là dựa vào Vương Tử Dị ngủ cả đêm, mà Vương Tử Dị một đêm liền duy trì tư thế ngồi để cho mình dựa vào.

Tâm tình Thái Từ Khôn tốt giống như trở về đêm qua lúc cùng Vương Tử Dị đối mặt trong nháy mắt kia. Không phải cảm động, mà là loại tình cảm như có như không gãi vào tâm cậu, ngứa ngứa, mềm mềm, làm cho người ta khó chịu không thôi.

Thái Từ Khôn không biết, thật ra nếu cậu nhìn ánh mắt Vương Tử Dị bây giờ cùng ánh mắt Vương Tử Dị tối hôm qua nhìn về phía cậu đều không có sai biệt.

Là loại không giấu được thích kia.

Vương Tử Dị nhìn thấy Thái Từ Khôn nhìn mình ngẩn người, cho là cậu vẫn còn buồn ngủ chưa lấy lại tinh thần, cười nói: "Được rồi, mau tỉnh lại, bây giờ là sáu giờ, chúng ta còn thời gian một giờ để quay về rửa mặt.

Dứt lời, đưa tay vuốt vuốt cái đầu ngủ đến không còn kiểu tóc.

"Đi thôi."

Nhìn thấy Vương Tử Dị hướng vươn mình tay, Thái Từ Khôn nhịn cười không được, nắm chặt. Trong trí nhớ, động tác như vậy giữa hai người đã từng xuất hiện thật nhiều lần, mỗi khi hai tay nắm chặt, một loại lực lượng vô hình liền sẽ truyền lại giữa hai người, chỉ thuộc về tín nhiệm cùng ấm áp của cả hai.

"Tử Dị."

"Hả?"

"Cậu... Rất thích hợp làm gối ôm!"

"......"

Tay bị nắm chặt, Thái Từ Khôn đi theo sau lưng Vương Tử Dị nhìn qua cái gối ôm loại 1.86m cực lớn trước mắt, trong lòng dâng lên trận trận ý nghĩ ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro