Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LIÊN QUAN TỚI THÍCH

4.0

Kiểm tra đánh giá xếp lớp lần thứ hai đã kết thúc, ca khúc chủ đề < EI EI > luyện tập cũng tương đối hoàn chỉnh.
Đoạn thời gian này áp lực cuối cùng cũng có thể thư giãn từng cái.

Căn cứ đánh giá kết quả kiểm tra lần thứ hai, Trương Nghệ Hưng cho những thực tập sinh biểu diễn tốt một phần thưởng. Toàn bộ thực tập sinh ban A và ban B đều có thể tham gia<< Happy Cam>> quay hình trực tiếp, ngoài ra còn xem biểu hiện ngày thường.

Mấy thực tập sinh trước đêm xuất phát vui vẻ ngủ không yên. Năm giờ rưỡi rạng sáng liền bắt đầu ra sân bay, kết quả trước khi đến sân bay trên xe bus đều thua trận, cùng chu công gặp nhau.
Đến nơi, các thực tập sinh không tập trung vẫn còn ngủ gật, lúc đợi cả đám đều ngáp liên tục. Thái Từ Khôn cũng không ngoại lệ. Ở trên xe bus cảm xúc không cao, lúc Trần Lập Nông làm Vj, Thái Từ Khôn mặc dù có đùa giỡn, nhưng chờ Trần Lập Nông đi khỏi, cậu lại mặt lạnh không nói.

Vương Tử Dị luôn luôn để trong mắt, cho tới bây giờ, có người tới gần cậu, trên mặt sẽ có chút biểu cảm. Lúc không có người ,mặt lập tức lạnh xuống, mắt mũi tràn đầy vẻ rã rời.

Không giống Thái Từ Khôn lúc bình thường. Bình thường ở bên ngoài Thái Từ Khôn nhất định sẽ đem hình ảnh tốt nhất của mình thể hiện ra, tuyệt đối sẽ không tiêu cực sống như bây giờ.

Thực ra Thái Từ khôn cũng không muốn. Chỉ là bây giờ cậu không dễ chịu. Không có cách nào tiếp tục giữ vững trạng thái tốt hơn.

Không biết lúc ngủ cảm lạnh hay là ngủ ít quá, buổi sáng đầu hơi choáng, cả người cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Cũng may không bị ngạt mũi, cổ họng không ngứa, chắc là không phải cảm lạnh, đoán là do đi quá sớm nên bị tụt huyết áp.

Thừa dịp không ai quay chụp , Thái Từ Khôn tranh thủ thời gian nhắm mắt lại chợp mắt một lúc.

Mơ mơ màng màng ngủ cũng không được sâu, đầu không có chỗ dựa lắc tới lắc lui không thoải mái. Thế nhưng cũng là không nghĩ tới...

Mặc dù nhắm mắt, nhưng cảnh vật âm thanh xung quanh vẫn có thể nghe thấy, giống như Tiểu Quỷ cùng Chu Tinh Kiệt tinh thần đặc biệt tốt không biết gặp được cái gì, bắt đầu freestyle. Giống như trực ban vj chính Trần Lập Nông lôi kéo Lý Quyền Triết, Justin chia sẻ kinh nghiệm đợi bay. Lại giống như Chu Chính Đình cùng trong Châu Ngạn Thần sau lưng một bên trò chuyện vũ đạo " Sheep" một bên lấy ra pha trò.

Còn có âm thanh từ phòng thông báo chuyến bay.... Còn có....

Cùng với những âm thanh này, dần dần, Thái Từ Khôn rơi vào ngủ say.

Ở nơi bình thường ngủ cũng sẽ không lâu lắm.

Thái Từ Khôn bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu một cái liền thấy Vương Tử Dị ở bên cạnh.

'' Tỉnh rồi ? Uống chút đồ nóng không ? ''

Vương Tử Dị đem đồ uống trong tay cho Thái Từ Khôn vẫn còn đang mơ hồ.

Thái Từ Khôn nháy mắt mấy cái, thuận theo nhận lấy, một bên buồn bực nghĩ  Vương Tử Dị làm sao lại bên cạnh, một bên uống đồ uống.

Vị socola ngọt ngào quấn lấy đầu lưỡi, tràn đầy khoang miệng, chỉ là....

'' Lạnh rồi...''

'' Haha '' Vương Tử Dị nhìn thấy lông mày Thái Từ Khôn đều nhíu lại, nhịn không được cười ra tiếng, '' hết cách, đặt hơn nửa giờ trước rồi.''

'' Hơn nửa giờ ?''

'' Đúng rồi !'' Chu Chính Đình ngồi sau lưng bỗng nhiên nhô đầu ra nói : '' Cậu gối lên vai Tử Dị ngủ hơn nửa giờ rồi !''

Châu Ngạn Thần cũng nói :'' Tử Dị lợi hại nha, ấm nam. '' ( kiểu đàn ông ấm áp)

" Không phải là...." Châu Duệ bên cạnh nói theo" Aizz, Tử Dị rất được nữ sinh chào đón phải không? Nói xem yêu được mấy lần rồi ?"

" Không có, bình thường đều là tập nhảy, không có thời gian đi làm mấy việc này."

Trần Lập Nông phía đối diện nghe được bát quái, tranh thủ thời gian cầm VJ bu lại, nở nụ cười giống như ánh nắng nói:"  Gì vậy ? Có chuyện hay sao ?"

" Đúng vậy, nói về tình sử của Tử Dị."

"Oa, em phải ghi lại. Lấy tư liệu trực tiếp!"

"Anh không có yêu đương..." Bị đám người này nhốn nháo dỗ dành vui đùa, Vương Tử Dị không biết làm sao, quay đầu nhìn về phía Thái Từ Khôn vẫn chưa lên tiếng xin giúp đỡ. Mà Thái Từ Khôn, lại che miệng cười, gật đầu phụ họa nói: "Ừ, tới đây, mau thành thật khai báo đi!"

"Cậu cũng...." Vương Tử Dị mở miệng căn bản nói không lại nhiều cái miệng như vậy, mấy người ở đó líu ríu nói rất trôi chảy. Thái Từ Khôn thì ở bên cạnh cười vui vẻ. Được rồi, còn có thể làm gì nữa? Vương Tử Dị đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.

Một trận nháo này dừng lại lúc loa thông báo chuyến bay vang lên, mấy người cầm lấy hành lý của mình xếp hàng xét vé.

Thái Từ Khôn xếp sau lưng Vương Tử Dị, thừa dịp không ai chú ý, kéo quần áo cậu một cái, nói khẽ: "Cảm ơn nhé."

Vương Tử Dị ngẩng lên, tỏ ý không cần khách khí.

Lên máy bay, các thực tập sinh trước khi cất cánh lại ầm ĩ một phen, cuối cùng tiêu hết tinh lực, toàn bộ ngủ thiếp đi.


"Happy Camp" ghi hình vô cùng thuận lợi, mọi người cố gắng làm tốt mỗi một part, bất kể là phân đoạn trò chơi hay là biểu diễn tài năng, đều nghiêm túc tương tác. Nhìn thấy biểu hiện của các thực tập sinh, Trương Nghệ Hưng lộ ra vẻ hài lòng. Trên người các cậu không chỉ có hình bóng của mình, mà còn chứng kiến một ít sự trưởng thành cùng tiến bộ của mỗi người. Mỗi lần theo dõi thực tập sinh thể hiện tài năng hoàn hảo trên sân khấu, cảm giác thu hoạch thành tựu khi mình biểu diễn còn nhiều hơn.

Mặc dù vẫn còn thật nhiều chỗ thiếu sót, nhưng chỉ cần mọi người nguyện ý cố gắng, nguyện ý nỗ lực, vậy nhất định sẽ có tiến bộ.

Càng cố gắng càng may mắn, Trương Nghệ Hưng tin chắc điều này.

Thực tập sinh cũng tin chắc như vậy, đồng thời kiên trì.

Ghi hình hoàn tất, mặc dù trên mặt mỗi người đều mang vẻ rã rời, nhưng nhiệt lượng của chương trình vẫn vương lại trong lòng các thực tập sinh. Đang khi trên đường trở về, các thực tập sinh vẫn chưa thỏa mãn thảo luận đoạn ghi hình vừa nãy, mảy may không có chút trạng thái mông lung buồn ngủ như lúc sáng sớm. Thái Từ Khôn so với buổi sáng tinh thần tốt hơn nhiều, cùng mấy người không biết mệt chung quanh xem camera.

Xem đến một nửa, còn gọi Vương Tử Dị tới cùng.

Vương Tử Dị cách lối đi nhỏ thò người ra đi tới. Trần Lập Nông giơ camera điều chỉnh thành chế độ chụp, giúp hai người chụp một bức ảnh chung. Sau đó chuyển đi chuyển lại nửa ngày, đem camera đưa tới trước mặt hai người nói: "Nhìn xem hai anh buổi sáng với hai anh bây giờ, buổi sáng hai anh hoàn toàn chưa tỉnh ngủ!"

Thái Từ Khôn cầm lấy camera, trượt từng cái đằng sau. Trượt trượt thì thấy lúc đang chờ máy bay, ảnh mình tựa trên vai Vương Tử Dị ngủ say. Trong tấm ảnh, Vương Tử Dị một tay bưng đồ uống, một tay cầm bản thảo, biểu cảm nghiêm túc.

Vương Tử Dị nhìn thấy ảnh chụp ngẩn người, nhìn về phía Trần Lập Nông nói: "Cái này cũng chụp?"

Trần Lập Nông vô tội buông buông tay, "không phải em, là mọi người chụp đấy! Giữa chừng camera bị mọi người cầm đi chơi, anh nhìn xem, đằng sau còn có hình của em kìa!"

Sợ Vương Tử Dị không tin, Trần Lập Nông tranh thủ thời gian ấn xuống hai tấm dưới, đúng là có sự xuất hiện của cậu trong tấm ảnh.
"Đúng không? Còn có nhiều người đều bị chụp đấy."

Trịnh Duệ Bân bên cạnh nghe thấy, lập tức đứng dậy cầm camera ấn lên xem ảnh chụp, nhìn thử mình có hay không bị chụp lén. Một khi có người mở đầu, tất nhiên sẽ có người cùng theo. Justin ở lối đi nhỏ bên kia cũng đưa đầu qua bắt đầu nghiên cứu tấm ảnh trong lúc vô tình mình bị chụp tới.

"Ha ha, Thừa Thừa, đây là anh à? Xấu quá!"

Bị nhắc tên Phạm Thừa Thừa cũng từ sau một loạt chen chúc đi tới, lật xem ảnh chụp, "nhanh xóa nhanh xóa! Ai cho chụp!"

"Anh chụp, ha ha, Thừa Thừa, đây mới thật sự là em."

"Chu Chính Đình! Hãm hại bạn bè!"

Nháy mắt, Thái Từ Khôn cùng Vương Tử Dị bị chen đến đằng sau, vừa rồi tấm hình kia cũng bị chuyển mất, không giải quyết được gì.

Bất đắc dĩ Vương Tử Dị ngồi trở lại trên ghế, Thái Từ Khôn hai tay giấu ở trong túi áo khoác, sau đó dùng cùi chỏ đụng đụng Vương Tử Dị. Vương Tử Dị nhìn về phía cậu, trong buồng xe không sáng lắm, nhìn thấy bên trong đôi mắt Thái Từ Khôn lóe lên tia sáng dịu dàng , phảng phất như viên thạch lưu ly được sao trời ưu ái, thông suốt không có một chút tạp chất.

Sau khi rơi vào mảnh sao trời kia, Vương Tử Dị liền trốn không thoát, giống như lần đầu tiên kiểm tra đánh giá cũng thế này, bị mị lực của cậu hấp dẫn không thể rời mắt.

"Để bọn họ chơi đi."

Thái Từ Khôn khiếnVương Tử Dị từ ánh sao sáng kia thức tỉnh, thu tầm mắt lại gật gật đầu.

"Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cậu."

"Cảm ơn cái gì?"

"Cho tôi mượn bả vai để ngủ, còn cả sô cô la lạnh."

"....Lúc tôi mua còn nóng."

"Ha ha ha, Tử Dị, vẻ mặt nghiêm túc oan ức của cậu thật sư đáng yêu. Lần sau chụp ảnh, cậu làm cái biểu cảm này đi, khẳng định sẽ khiến cho các nhà sản xuất quốc dân của cậu thét lên."

"Này....."

"Ha ha, không có lừa cậu, tôi nói thật!"

Vương Tử Dị mặt mũi tràn đầy vẻ không tin.

"Thật mà, thật, thật." Vì để tăng độ tin cậy, Thái Từ Khôn nhịn cười một bên lặp lại một bên gật đầu.

Tốt lắm, đụng tới Thái Từ Khôn, Vương Tử Dị cũng chỉ có thể nhận thua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro