Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LIÊN QUAN TỚI THÍCH

2.0

Sinh hoạt của thực tập sinh không hề ngăn nắp gọn gàng giống như mọi người nghĩ. Mỗi ngày trừ ăn cơm đi ngủ thì là tập hát tập nhảy. Một ngày 24 giờ, trong đó có 16 giờ là nhốt mình ở trong phòng luyện tập, có đôi khi không chịu nổi, trực tiếp ngay tại phòng luyện tập ngủ thiếp đi. Thẳng đến lúc bị sàn nhà cứng lạnh như băng làm tỉnh, tỉnh xong lại tiếp tục luyện tập.

Ví dụ như lần này, lần thứ hai đánh giá cấp bậc, trong ba ngày học thuộc vũ đạo và lời ca khúc chủ đề EI EI. Căn cứ vào đánh giá để xếp loại từng thực tập sinh. Đồng thời quyết định việc xuất hiện, và vị trí đứng trên sân khấu diễn ca khúc chủ đề. Ba ngày, 72 giờ, trừ thời gian ăn cơm tắm rửa đi ngủ, còn lại căn bản không đủ dùng.

Phải nhảy tốt vũ đạo, còn phải biết hát hoàn chỉnh bài hát. Đối với bọn họ mà nói, thực sự là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nhưng không có người nào từ bỏ, cắn răng lỗ lực, chỉ có càng cố gắng mới có thể càng may mắn.

Cho nên, luyện tập, luyện tập, luyện tập.

Dù có sắp chết, cũng gượng chống dậy mà luyện tập.

Khó khăn và đau đớn nhất trong việc rèn luyện, là một ngày nhất định phải làm chuyện quan trọng số một, ép gân.

Đều là mười mấy thanh niên cao trên mét tám, lúc đau khổ ép gân có thể đem cả đám bọn họ nhịn đau không được đều rơi nước mắt.

Mà loại đau đớn như vậy, mỗi một ngày đều cần trải qua.

Từ sau đêm đó ngoài ý muốn quen biết, Vương Tử Dị cùng Thái Từ Khôn gặp nhau không ít. Thái Từ Khôn là thực tập sinh tự do, không có thành viên cùng tổ, mà Vương Tử Dị trong cả nhóm chỉ có mình vào được ban A. Cho nên mỗi lần ở phòng luyện tập ban A, hai người cứ như vậy tự nhiên kết bạn cùng nhau. Ăn cơm cũng cùng một chỗ, thậm chí Thái Từ Khôn đến phòng thu nhận đồ chuyển phát nhanh cũng rủ Vương Tử Dị cùng đi.

Vương Tử Dị tán thành nỗ lực cùng nhân phẩm của Thái Từ Khôn. Thái Từ Khôn thích cố gắng cùng tính cách của Vương Tử Dị. Không cần phải nói quá nhiều, hai người giống như trời sinh có sự hiểu biết ngầm.

Ví như bây giờ, Thái Từ Khôn làm xong động tác ép chân đầu tiên, nghĩ đến muốn uống miếng nước. Lời còn chưa nói ra miệng, Vương Tử Dị đã mang nước đưa tới.

Thái Từ Khôn nhận lấy, cười nói:" Làm sao cậu biết tôi muốn uống nước?"
" Không biết, cảm thấy cậu muốn uống."
" Trời ơi, Vương Tử Dị cậu lợi hại như vậy sao? "

Vương Tử Dị cười không nói, nhìn Thái Từ Khôn từng ngụm, từng ngụm uống. Mồ hôi dính ướt tóc trên trán cậu, mấy sợi tóc theo động tác ngửa đầu trượt xuống mắt.

Vương Tử Dị theo bản năng đưa tay thay cậu sửa mấy sợi tóc kia, chỉnh xong, Vương Tử Din mới hậu chi hậu giác phát hiện động tác vừa rồi thân mật đến cỡ nào.

Thái Từ Khôn lại chẳng nhận ra, uống xong nước, còn thuận tiện để Vương Tử Dị giúp cậu tiếp tục làm nhiệm vụ ép gân.

" Thấy đau nhất định phải nói, tôi sợ làm cậu bị thuơng."
" Không việc gì, tôi không sợ đau, tới đi."

Mặc dù Thái Từ Khôn nói như vậy, nhưng nhìn khung xương rõ ràng nhỏ hơn khung xương của mình một vòng, Vương Tử Dị thật đúng là không dám lập tức dùng lực quá lớn.

Vừa rồi ép chân Thái Từ Khôn tự mình làm xong, bây giờ muốn ép gân phần hông bên này. Cần đem hai đùi mở ra dùng sức hướng ra hai bên để ép xuống. Ngay từ đầu Vương Tử Dị dùng tay giúp cậu ép, nhưng cậu cảm thấy còn chưa đủ, nhất định bắt Vương Tử Dị trực tiếp dẫm lên đùi, mượn trọng lượng cơ thể đem gân kéo ra triệt để.

Vương Tử Dị đương nhiên từ chối ngay, nhỡ không cẩn thận giẫm gãy thì làm sao bây giờ.

Nhưng về sau thực sự chịu không được Thái Từ Khôn cứ quấy rầy đòi hỏi, cộng thêm câu cậu không giẫm, tôi tìm người khác giẫm cho tôi. Vương Tử Dị không còn cách nào, mới đồng ý giúp.

" Thật có thể chứ?"
" Có thể."
" Được"

Thái Từ Khôn dựa lưng vào vách tường trước, đem chân cố gắng mở ra. Vương Tử Dị cẩn thận giẫm một chân lên trước, thấy Thái Từ Khôn không có phản ứng gì, mới giẫm tiếp chân kia.

Chỗ hai bên đùi đều bị giẫm, trọng lượng cơ thể Vương Tử Dị nháy mắt ép lên chân, gân hai bên đùi bị kéo thẳng băng. Đau đớn cùng tê dại lập tức lan đến toàn thân, Thái Từ Khôn thiếu chút nữa hét lên vì đau.

Hít vào một hơi cố nhịn, Thái Từ Khôn cắn môi dưới liều mạng không để cho mình phát ra âm thanh.

Kéo gân nếu như chỉ là trong nháy mắt, còn có thể nhẫn nại. Nhưng kéo gân lại khổ nhất ở chỗ phải tiếp tục. Tiếp tục một giây, đau nhức liền tăng thêm một phần.

Giữ vững được mười giây, Thái Từ Khôn đã đổ đầy mồ hôi.

Vương Tử Dị thấy liền đau lòng nói: " Tiếp tục được không?"

" ..... Tiếp tục."

Mấy giây lại trôi qua, mồ hôi của Thái Từ Khôn cũng bắt đầu từng giọt rơi xuống đất. Nhưng cậu vẫn kiên trì, không nói tiếng nào,cơ thể ép chặt, trên cổ thoáng thấy gân xanh.

Nhiều lần Vương Tử Dị đều nghĩ bước xuống, nhưng ánh mắt kiên định của Thái Từ Khôn lại làm cho Vương Tử Dị tiếp tục đứng đấy.

Vừa đủ một phút, Phương Tử Dị tranh thủ thời gian bước xuống xoa bóp chỗ ép gân của Thái Từ Khôn.

" Không sao chứ ?"

Đau đớn biến mất, một hơi cố nhịn của Thái Từ Khôn cuối cùng cũng chịu thả lỏng, chậm rãi bình ổn nhịp thở của mình.

Chậm nửa ngày, Thái Từ Khôn mới ngồi dậy, không có sức lực oán trách một câu: "......Chân đều mềm nhũn."

Vương Tử Dị nghe được câu nói đầu tiên không phải cái gì khác, mà lại là câu chân đều mềm nhũn, còn nhìn cậu chu môi giọng phàn nàn, lập tức nhịn không được cười, nói: " Còn không phải chính cậu yêu cầu? "

" Như vậy mới kéo hết ra được, dù sao cũng phải làm, vậy thì làm cho tốt nhất đi."
" Không đau chứ?"
" Đau, nhưng nhịn một chút thì hết."
" Cậu rất cố gắng."
" Haha, tất cả mọi người đều cố gắng."

Vương Tử Dị gật gật đầu, sau đó giúp cậu cầm khăn mặt qua.

Vương Tử Dị phát hiện, mỗi khi nói Thái Từ Khôn cố gắng, đều bị cậu cười một tiếng cho qua. Giống như đây không phải là loại tán dương gì đặc biệt, về sau Thái Từ Khôn có giải thích, cậu nói tất cả mọi người đều cố gắng, cho nên cảm thấy việc cố gắng này không cần đem ra khen chê.

Chính xác như cậu nói, mỗi thực tập sinh đều có loại cố gắng khác nhau, mặc kệ người khác trông thấy hay không. Nhưng không quan trọng, cuối cùng cũng có một ngày cố gắng của bạn biến thành may mắn, giúp bạn tỏa sáng.

Sự đồng tình của Vương Tử Dị đối với Thái Từ Khôn dường như mỗi một ngày lại càng sâu sắc. Những gì cậu làm, những lời cậu nói, đều để Vương Tử Dị cảm thấy ngưỡng mộ và thích.
Không sai, thích.

Thích cảm giác cùng cậu ở một chỗ.

Nghĩ như vậy, Vương Tử Dị nhịn không được đưa tay vuốt tóc Thái Từ Khôn.

" Vương Tử Dị, cậu rất thích sờ tóc người khác!"

Dù cho ngoài miệng nói, nhưng Thái Từ Khôn không có tránh ra, tùyy
ý để Vương Tử Dị vò rối tóc của mình.

Kéo gân xong bắt đầu tập EI EI, học lời, tìm giai điệu, hợp động tác. Các thực tập sinh ban A so với lớp khác trình độ cao hơn một chút, cho nên tiết tấu luyện tập so với các lớp khác cũng nhanh hơn.

Thời gian ba ngày chỉ trong chớp mắt, rất nhanh đã đến lần thứ hai đánh giá phân cấp.

Cả hậu trường ngày này tràn ngập không khí khẩn trương.

Trần Lập Nông, Vương Tử Dị, Thái Từ Khôn, Justin, Chu Chính Đình, Đinh Trạch Nhân cùng Lâm Siêu Trạch song song ngồi cùng một chỗ chờ kiểm tra.

Trần Lập Nông kiểm tra đầu tiên, bởi vì do thời gian làm thực tập sinh rất ngắn, cơ sở vũ đạo cũng không tốt, cho nên tại lần kiểm tra này không phát huy tốt.

Thái Từ Khôn giống như bị bầu không khí khẩn trương ảnh hưởng, do dự xem có muốn nên kiểm tra hay không.

Quay đầu nhìn Justin ở bên kia, họ cũng không có ý định lên trước.
Dù sao cũng phải có người đi lên chứ? Thái Từ Khôn chuyển hướng đến Vương Tử Dị bên cạnh, nói:" Cậu lên trước hay tôi lên trước?"

" Đều được."
" Vậy cậu lên đi."
" Tôi sao? Được."

Nghe Vương Tử Dị không chút do dự trả lời, Thái Từ Khôn cười vui vẻ " cố lên!"

Vương Tử Dị gật đầu, bỗng nhiên soái khí quỳ xuống đất xoay một cái mặt đối mặt với cậu, do dự một chút, lập tức đưa tay tới nắm chặt tay Vương Tử Dị,sau đó hai người bả vai chạm vào nhau, vì nhau cổ vũ ủng hộ.

Thái Từ Khôn thấy Vương Tử Dị là người đạc biệt nghiêm túc, là người bí mật cố gắng, so sánh một chút, khả năng so với mình còn chắc chắn hơn. Nhưng sự thật đúng là như vậy sao?

Vương Tử Dị tâm tình bây giờ quả thật có thể dùng khóc không ra nước mắt để hình dung. Nội tâm của cậu không có chút nào chờ mong việc lên trước kiểm tra, bởi vì trong lòng cậu cái gì cũng không có. Vì sao lại không chút do dự đồng ý với Thái Từ Khôn đi lên trước? Thử hỏi, đổi lại là bất cứ người nào bị cặp mắt tinh lanh của Thái Từ Khôn nhìn tới, giọng nói mềm mại hỏi xem ai lên trước. Người gặp chuyện như vậy, đều sẽ không cách nào suy nghĩ, không chút do dự đồng ý.

Cho nên, Vương Tử Dị chỉ có thể cố gắng đi lên.Kết quả phát huy không hết ý mình. Vũ đạo không có vấn đề, thế nhưng mới hát đến đoạn thứ nhất lại quên lời. Vũ đạo cùng bài hát không thể nào đồng thời thực hiện, thời gian quá ngắn, luyện tập không đủ.

Vương Tử Dị tiếc nuối đi xuống, nhìn lên,thấy Thái Từ Khôn trong mắt chứa đầy lo lắng.

Sợ ảnh hưởng tới phần kiểm tra của Thái Từ Khôn, Vương Tử Dị lập tức thay đổi nét mặt tươi cười, đi qua kéo Thái Từ Khôn, vỗ vỗ phía sau lưng của cậu ý nói mình không việc gì, không cần lo lắng. Thái Từ Khôn " ừ" một tiếng nhỏ không nghe thấy, sau đó đi về phía camera bắt đầu biểu diễn. Ngoài dự liệu nhưng lại hợp tình lý, toàn bộ bài biểu diễn rất ổn, trạng thái điều chỉnh cũng rất tốt, cuối cùng còn tặng thêm một cái hôn gió làm ending.

Vương Tử Dị nhìn thấy Thái Từ Khôn đi xuống nhịn không được vươn ngón tay cái. Thái Từ Khôn cũng nhẹ nhàng thở ra,ngồi lại bên cạnh Vương Tử Dị, giống như là về tới nơi quen thuộc vươn tay để lên đùi Vương Tử Dị. Vương Tử Dị nhìn Thái Từ Khôn biểu cảm trầm tĩnh, cảm nhận được hơi ấm bàn tay cậu truyền đến, đột nhiên cảm giác được không gì an tâm hơn lúc này.

Thật sự, rất muốn cùng cậu ấy ở lại lớp A.

--------------- To be continued -----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro