KỲ NGHỈ LA MÃ
8.
Lúc ngồi trên tàu hỏa màu xanh lá, Thái Từ Khôn trong đầu toàn bộ đều là mơ hồ, hai tay của cậu cầm cốc giữ nhiệt của Vương Tử Dị, hơi nước mờ mịt bám vào trên cửa kính, cậu duỗi ngón tay vẽ lên một đường thật dài, nhợt nhạt lộ ra bên ngoài cửa sổ là vùng quê đìu hiu.
Vương Tử Dị cầm lạp xưởng cùng mì tôm trở về, để trên mặt bàn. "Nhìn cái gì vậy?", thuận thế ngồi vào bên giường đối diện với Thái Từ Khôn, "không có người đến đây chứ?"
Đối phương chế nhạo cười một tiếng: "Đừng thảo mộc giai binh (1) như thế nữa." Sau đó cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, có chút ủy khuất bĩu môi nói: "Mặc thành dạng này, tôi đi đến trước mặt cẩu tử nói 'Tôi là Thái Từ Khôn đây' cũng chẳng ai tin."
Thực sự là vậy, vì lý do an toàn, bộ dạng Vương Tử Dị "ngụy trang" cho cậu không có bất kỳ cái gì liên quan đến hai chữ đẹp mắt, bất luận nhìn thế nào cũng không giống như sẽ xuất hiện trên thân một vị lưu lượng minh tinh, Thái Từ Khôn nghi hoặc trong nhà kim cương vương lão ngũ (2) vì sao lại có loại quần áo mộc mạc, thực tế còn xấu muốn chết này. Cậu lúc đầu vốn đã mặc tốt áo len màu xanh cùng áo khoác lông vũ màu đen muốn đi ra cửa, kết quả lại bị cưỡng chế ngăn lại, cứng rắn kéo về thay thành quần thu cùng quần bông vô cùng cồng kềnh, còn mang thêm một đôi giày leo núi cũng vô cùng cồng kềnh.
"Tôi không mặc quần thu," cậu dùng giọng nũng nịu mà không biết nói, "quen rồi, mặc nóng."
"Nóng một chút cũng tốt, thời tiết còn rất lạnh. Mà lại hai cái đùi của cậu vừa dài vừa thẳng, người khác liếc mắt nhìn liền muốn nhìn lần thứ hai, rất dễ dàng bị lộ."
Thái Từ Khôn sờ lên mũi, trong lòng tự nhủ người này xảy ra chuyện gì rồi, đột nhiên nghiêm trang khó hiểu khen người ta như vậy, thế mà lại làm cho cậu có chút ngượng ngùng.
"Khẩu trang cũng không thể mang, mang rồi người khác sẽ nhìn. Cổ áo kéo cao một chút —— cậu mở khóa áo là muốn đi diễn thời trang sao?" Vương Tử Dị bất đắc dĩ đứng ở trước mặt cậu, cúi đầu giúp cậu kéo khoá, cậu cũng cúi đầu nhìn đôi tay kia chụp lên khóa kéo, thân thể bỗng nhiên một trận khô nóng. Khóa kéo kéo đến chỗ cổ, Vương Tử Dị nhẹ nói: "Ngẩng đầu."
"Cũng được rồi mà, nóng quá." Thái Từ Khôn miệng bên trong nói như vậy, nhưng vẫn nghe lời ngẩng đầu. Vương Tử Dị sợ kẹp đến cậu, cẩn thận kéo khóa kéo, thẳng đến cổ áo cao cao che lại miệng của cậu.
"Không mang kính râm, kính râm cũng sẽ bị người khác nhìn." Vừa nói vừa chụp lên đầu tóc vàng cái mũ có cục bông màu xám, cuối cùng lại đem mũ áo lông nặng nề đội lên.
"...... Cậu là đang muốn lừa bán tôi đi phải không," Thái Từ Khôn cảm thấy mình như khối bánh đậu nhỏ tội nghiệp bị quấn ở bên trong một nắm bột mì thật lớn, nóng đến tóc cũng dính trên trán, "chắc chắn là mặc giống con gấu thế này ra ngoài không có nhiều người chụp ảnh hơn chứ?"
Vương Tử Dị rút tờ khăn giấy giúp cậu lau mồ hôi, do dự một chút nói: "Nếu không thì bỏ mũ bên trong ra đi?" Sau đó nhếch miệng, thấp giọng nói, "Có thể là do tôi nhạy cảm quá rồi."
Tâm Thái Từ Khôn lập tức mềm đến thấy đau, giống như có cục đá rơi xuống đầu. Cậu vội vàng nói: "Được rồi được rồi, dù sao trên đường ai cũng mặc như vậy." Nói xong vươn tay vuốt vuốt phía sau lưng đối phương, giống như vuốt lông, "rất ấm áp."
Lúc ấy nói thì nói như thế, ngồi trên tàu hỏa, bệnh nghề nghiệp khiến Thái Từ Khôn lấy điện thoại di động ra từ phía sau soi mình, một khuôn mặt tuấn tú liền xụp đổ —— Cậu từ xuất đạo đến nay cũng chưa từng xấu như vậy.
Cho nên mới nói đùa: "Tôi đến trước mặt cẩu tử chắc là đều sẽ phất phất tay nói 'Cút đi, đừng làm chậm trễ lão tử chụp ảnh'".
Vương Tử Dị nghiêng thân về phía trước, bàn tay vò rối tóc cậu: "Làm sao được tiện nghi lại còn khoe mẽ? Không mặc thành dạng này cậu làm sao ra ngoài được?" Nụ cười chỉ có cưng chiều, "bỏ trốn là cậu nói."
Thái Từ Khôn nhấc lên nắp mì, nhỏ giọng lầu bầu: "Cũng không nghĩ tới cậu sẽ đồng ý. Rõ ràng là một cái đồ đầu gỗ như vậy."
Đầu gỗ đánh rơi tay cậu: "Thời gian chưa đủ, chờ chín rồi ăn."
"Thế nhưng tôi đói rồi."
Lúc đầu chỉ là giả đáng thương, như Vương Tử Dị nói đích thật là được tiện nghi còn khoe mẽ, thế nhưng đối phương vẫn thật sự tưởng thật, áy náy cau mày, thở dài một hơi nói: "Đúng rồi, nghỉ vài ngày như vậy cũng không ăn ngon, ngày thứ hai về nhà lại chỉ có thể ăn mì tôm."
"Làm sao làm sao, mì tôm thì không có tôn nghiêm hả? Tôi ở nước ngoài cũng chỉ muốn có được một miếng. Ừm, còn có thịt kho tàu thịt bò, rất thơm!" Cậu lập tức quay lưng lại, không có tiền đồ đưa tay che hai bát mì, "cảnh cáo cậu không được tranh với tôi."
Vương Tử Dị lấy điện thoại di động ra, khóe miệng ngậm lấy ý cười: "Không tranh, tất cả đều là của cậu, nếu cậu thích tôi gọi người đem tất cả mì trong toa ăn mua hết, cậu thực sự ăn rất giỏi."
"Ha, ra vẻ tổng tài với tôi làm gì," Thái Từ Khôn trợn trắng mắt, "cả cái toa thức ăn này đều bị cậu thầu rồi đúng không?"
Vương Tử Dị để điện thoại di động xuống, đứng dậy đi ra ngoài: "Cậu chờ một chút, tôi đi nhận thầu."
"Ai! Cậu không thể," Thái Từ Khôn giơ chân đạp lên chân của Vương Tử Dị, cười to nói, "cho cậu cọng rễ hành cậu liền giả làm voi, mau quay lại quay lại."
Vương Tử Dị kéo màn cửa, mới giải thích nói: "Vừa nhìn thấy ban đêm khả năng có mưa, tôi đi mua dù, cậu ngoãn ngoãn đợi ở đây, đừng nhúc nhích." Sau đó vẫn là vài câu nhàm tai, nghe xong trong lỗ tai cũng mắc kén, "kéo rèm cửa ra , nếu có người tới lập tức gọi điện thoại cho tôi."
"Được rồi được rồi."
Người kia đứng trong hành lang trái xem phải xem, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới cất bước hướng toa ăn đi tới.
Thái Từ Khôn nằm xuống, ngón tay chọc chọc sương mù trên cửa sổ kính trắng, khe khẽ thở dài, cảm thấy mình rất giống cải trang vi hành——Vương Tử Dị kia tính là ngự tiền thị vệ hay là đại nội tổng quản đây.
Cậu đem khuôn mặt trái xoan vùi vào giữa hai tay, vì suy nghĩ ngây thơ này mà ngây ngô cười. Trên đường đi đều như vậy, vô duyên vô cớ muốn cười.
Nói đến cũng coi như đủ lãng mạn, bọn cậu ở nhà ga tùy ý chọn một chuyến tàu ít người nhất, nơi đến là một thị trấn nhỏ chưa từng nghe thấy —— Thật sự rất giống bỏ trốn.
Chỗ không có ai, chính là thiên đường của hai người.
Thái Từ Khôn cầm lấy điện thoại của Vương Tử Dị, nhập mật mã xong nhìn thấy giao diện dự báo thời tiết. Tiếp giáp với thị trấn sắp tới kia phía nam bắc đang nằm ở vị trí khí hậu giao thoa giữa ấm và lạnh, ngày đêm nhiệt độ chênh lệch rất lớn, tối nay còn có mưa to ——
Cậu dùng sức đẩy ra một chút cửa sổ, đem mấy ngón tay có chút trắng gầy vươn ra, cảm nhận được một loại ẩm ướt nào đó.
Mưa to sắp tới.
Đường đi còn hơn một giờ, Thái Từ Khôn không cho phép Vương Tử Dị lại nhìn những tin tức bát nháo trên Weibo, dứt khoát tịch thu điện thoại di động. Hai người bỗng nhiên thoát khỏi thế giới internet, ngồi đối diện hai mặt nhìn nhau, đúng là rảnh đến không biết nói cái gì cho phải —— Nói chuyện phiếm? Tới chuyện nhỏ của đối phương cũng nắm rõ như lòng bàn tay, giờ phút này cũng không có gì để nói, huống chi trò chuyện một chút liền dễ dàng kéo tới tương lai vớ vẩn sau này.
"Hay là xem trong bộ nhớ có phim gì không?"
Vương Tử Dị mở máy tính, thuận miệng hỏi: "Cậu xem Ngày nghỉ La Mã chưa?"
Thái Từ Khôn nhìn Vương Tử Dị, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc ẩn nhẫn, nói xem rồi.
"Vậy cùng tôi xem lại một lần đi."
Vương Tử Dị rất ít mở miệng yêu cầu cậu cái gì, nhưng tất cả những việc Vương Tử Dị yêu cầu, cậu chưa từng từ chối.
Hai tay nhấn chuột chọn giao diện cực nhanh, sau đó mở rộng ra lại bị người ôn hòa thành thục làm tới mức bối rối giống như đang che giấu cái gì. Nhưng thứ Vương Tử Dị che giấu đều đã bị Thái Từ Khôn thấy được: Số lần xem bộ phim lưu trong bộ nhớ này, là 37 lần.
Phim chiếu đến một nửa Thái Từ Khôn mông lung cảm giác giống như là không có gì để xem, đợi đến khi câu nói của công chúa cùng chàng phóng viên xuất hiện trước mắt, cậu mới bỗng nhiên thầm nghĩ, hóa ra Vương Tử Dị không phải chưa từng lừa cậu.
Khi đó cậu nhìn thấy hình ảnh dừng trên TV, Vương Tử Dị nói "chỉ là tùy tiện" xem bộ phim này, thật ra không phải.
Là Vương Tử Dị mở cho cậu nhìn.
Từ nhà ga đi ra, Thái Từ Khôn thoáng đem cổ áo kéo xuống một chút. Trạm xe lửa đổ nát này ngoài hai người cũng chỉ có một ông lão trông cửa, lại thêm ông lão kia ngâm một câu kịch híp mắt cầm chùm chìa khoá lớn mở cửa cho hai người, xem ra căn bản tám phần không biết Thái Từ Khôn cậu là ai.
Đất trời hợp thành một mảnh ố vàng, gió thổi u u, không khí âm u mơ hồ sắp chảy ra nước, rất có thể một khắc sau mưa to sẽ trút xuống. Vương Tử Dị một tay kẹp lấy dù, một tay kẹp lấy Thái Từ Khôn, nhắc nhở: "Đừng hết nhìn đông tới nhìn tây. Đội mũ lên đi."
"Sẽ không có ai nhận ra đâu."
"Vậy cũng không được."
Tới tận khi ra khỏi nhà ga, Vương Tử Dị mới hoàn toàn tiếp nhận kết luận "sẽ không có ai nhận ra"—— Trên đường phố dường như đến người cũng không có.
Hai người muốn gọi một cái xe, gọi nửa giờ, cuối cùng vẫn chỉ có thể tự mình động thủ, kéo cái rương hướng khách sạn đi tới. Dù sao thị trấn rất nhỏ, cứ đi cứ đi là sẽ đến.
Bầu trời thỉnh thoảng sẽ nhỏ xuống một giọt nước, rơi xuống vướng trên quần áo hai người. Hai cánh tay như gần như xa dựa vào nhau, tiếng xột xoạt do vải áo bông ma sát là âm thanh duy nhất.
Hai người hưởng thụ trầm mặc giờ phút này mập mờ như sóng ngầm.
Tại nhà nghỉ cất kỹ đồ, Thái Từ Khôn trước tiên đem khóa phòng trộm sớm chuẩn bị tốt treo ở trên cửa, sau đó ghét bỏ lung lay cánh cửa chống trộm đơn giản mỏng manh, đánh giá: "Khách sạn tồi tàn nhất từ trước tới nay."
Vương Tử Dị bất đắc dĩ: "Ở đây chỉ có duy nhất một khách sạn ba sao."
Thái Từ Khôn thật ra cũng không phải thực sự ghét bỏ, quay phim chạy tổ điều kiện khó khăn nào cũng đã trải qua, làm sao lại sợ những cái này, chỉ là rảnh đến nhàm chán muốn làm một chút gì đó nhưng lại không muốn đứng lên. Cậu bọc lấy áo lông nhào lên giường, mái tóc dày không được tạo kiểu rơi sang một bên, khuôn mặt trắng nõn non mịn, lúc đôi mắt nhìn lên trên lộ ra một bộ vô tội, bờ môi có chút mở ra, quả nhiên là bộ dáng khiến người khác yêu thương. Mỹ nhân bọc vải thô, vẫn là mỹ nhân.
Đáng tiếc người trong phòng kia là một khối đầu gỗ. Đầu gỗ đẩy người nằm phịch trên giường, gọi mau dậy: "Muốn ngủ thì đổi áo ngủ đắp kín chăn, thế này không thoải mái còn dễ bị cảm lạnh."
Thái Từ Khôn mắt điếc tai ngơ, nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói một câu: "Trời sắp mưa."
"Ừ," Vương Tử Dị ngồi xuống bên cạnh cậu, giường chìm xuống một chút, "vậy nên nhanh đi tắm nước nóng, sau đó......"
"Tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Vương Tử Dị xạm mặt lại: "Bây giờ? Nhưng trời sắp mưa rồi."
"Ngay bây giờ."
Không có cách nào, ai bảo nguời ta là tổ tông.
Nhà cửa bình thường, đường đi không có quy tắc, sương mù chập chờn, đây là một thị trấn công nghiệp bị lợi dụng quá độ sau đó bị vứt bỏ. Hai bên đường kiến trúc còn sót lại xác minh thị trấn này đã từng náo nhiệt, ánh mắt Vương Tử Dị đảo qua nơi nào, nơi đó liền ở trong đầu bắt đầu sống lại: Những cái kia là tháp nhọn Ai Cập đứng vững chọc trời, ống khói cao ngút như thần mộc thông thiên, đầy tràn khói đặc tròn tròn cuồn cuộn hút vào bụi bẩn cùng khí nhà kính —— Là một thị trấn rất giống quê hương của Vương Tử Dị, nép mình vào bên trong khu công nghiệp u ám.
Chuyện đời xưa nay đều như vậy, đã từng có bao nhiêu phồn hoa, bây giờ liền có bấy nhiêu rách nát. Cung nữ như hoa mãn xuân điện, chỉ kim duy hữu giá cô phi.(3)
Đi tới đi lui, Thái Từ Khôn nói: "Tôi đói."
"...... Không phải vừa mới ăn hai hộp mì sao?"
"Cậu nói xem cậu có lương tâm hay không," Thái từ Khôn ồn ào, "còn lại một bát không phải là sợ cậu bị đói liền cho cậu ăn, tôi đang tuổi lớn trẻ trung khoẻ mạnh, một bát mì làm sao có thể ăn no."
Vương Tử Dị đành phải lượn quanh hai con đường mới tìm thấy một cửa hàng giá rẻ mở cửa, chọn hai túi bánh mì ăn liền, đưa cho Thái Từ Khôn: "Đừng hướng về phía gió ăn, chúng ta đi tìm chỗ nào ngồi đi."
Bên trong một thị trấn nhỏ ít người, thời gian cũng sẽ trôi đi chậm rãi hơn. Hai người ngồi trên ghế dài ở công viên đầu đường, ngửa đầu nhìn thấy mây đen dầy đặc bị gió đuổi bay xuôi hướng nam.
Vương Tử Dị bắt đầu hát, thanh âm vẫn khàn khàn, trầm trầm, dù là nhiều năm không tiếp tục luyện tập thanh nhạc, nhưng giọng cũng không kém đi nhiều.
Thái Từ Khôn ngoẹo đầu nghe một hồi, bỗng nhiên nghe được là bài gì, lập tức nhếch miệng cười cười, sáu cái răng trắng noãn chỉnh tề nhai nuốt lấy mỗi một chữ trong bài hát.
"Nhiều năm về sau, chúng ta già đi, cái gì cũng sẽ quên, chỉ nhớ rõ sinh mệnh có em —— giây phút này."
Là bài tình ca trong vòng đấu năm nào, cậu còn nhớ rõ vòng đấu kia, hai người vì cho đồng đội thêm cơ hội nữa mà lui khỏi tổ, lúc ấy tình trạng của Vương Tử Dị so với mình còn tệ hơn nhiều, nhưng lúc cậu nói "chúng ta đi thôi," Vương Tử Dị vẫn gật đầu nói "Được."
Cho tới bây giờ cũng vẫn như thế, nhiều năm như vậy, trong trí nhớ hai người giống như chưa từng nói qua với nhau câu "tôi không thể".
Cho tới bây giờ đều là "Được không?" "Được." "Có thể chứ?" "Đương nhiên có thể rồi."
Hai người quá ôn nhu, có lẽ không thích hợp cùng nhau chống đối lại thế giới quá lạnh lùng này.
Thái Từ Khôn đưa túi rác cho Vương Tử Dị, người sau khi đi đến thùng rác ném đi, lúc trở về, bỗng nhiên sửng sốt một chút, lập tức cười lên.
Cậu giang hai cánh tay, chân cũng nâng lên cao, con mắt nháy nháy nhìn qua người kia, tựa như búp bê vô cùng đáng yêu trong tủ kính.
Trong tâm xông lên mềm mại chua xót vô tận. Vương Tử Dị nghĩ, búp bê này thật đẹp, chỉ tiếc không thuộc về mình.
"Cõng một chút đi."
"Sẽ có người trông thấy."
"Cõng một chút thôi."
Vương Tử Dị xoay người, hướng búp bê lớn.....ngoắc ngoắc tay, bất đắc dĩ ra hiệu "lên đây đi."
Thái Từ Khôn dù sao cũng một mét tám mấy, vừa nhào tới, liền cảm giác người phía dưới cơ bắp căng cứng kêu lên một tiếng đau đớn, thế là vui vẻ cười ha ha, như đứa trẻ nện lưng người kia: "Làm sao yếu như vậy Tử Dị. Cậu thả tôi xuống, đổi lại tôi lên!"
Người kia không nói gì, hai tay cẩn thận, khom người cõng cậu đi về phía trước.
Cậu yên lặng dùng trán chống đỡ lấy phần gáy người kia. Cứ như vậy làm càn một lần, chắc là sẽ không sao đâu. Dù sao chung quanh cũng không có người nào khác, dù sao, cũng sẽ không có lần sau.
"Tử Dị......"
"Ừ?"
"Tử Dị."
"Ừ."
"Chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đâu cũng được...... Nhưng là không muốn trở về."
"Vậy hướng tới chỗ nào?"
"Hướng...... Đừng đi về phía trước, cũng không cần quay lại đằng sau. Hướng...... Chỗ không có ai, chỗ chỉ có chúng ta, đi."
"Được."
Hai người cố chấp dựa vào nhau trên con đường không người, thật giống như có thể như vậy đi tới khi đầu bạc.
9.
Hoàng hôn qua đi, mưa to theo gió gào thét mà đến. Đối với hai người mới tới thị trấn mà nói, trận mưa to đột nhiên xuất hiện này cũng không có quan trọng đến mức có thể thay đổi cái gì, nhưng nó hoàn toàn làm hai ngừơi không thể nào quên, chí ít, là cả đời này.
Vương Tử Dị lớn lên trong thị trấn phương bắc thê lương kia đã thật lâu chưa trải qua thời tiết như thế—— Bầu trời lúc trước vẫn xanh cao, không đến năm phút liền ảm đạm như sa mạc. Ngay sau đó, mưa gió u ám cũng đúng hạn mà tới. Mưa ở thị trấn này có một đặc điểm, vội vàng, hay thay đổi, khó kìm chế lại bất ổn, khàn cả giọng gào to chỉ vì chứng minh mình trên đời này tồn tại còn có ý nghĩa một chút xíu.
Trong mưa to như trút nước, dưới mỗi chiếc dù đều ngăn cách một câu chuyện. Tiếng mưa rơi kịch liệt đánh vào đỉnh dù, cũng đánh vào bên trong màng nhĩ, cuồng loạn đến cơ hồ gọi người cảm thấy mấy phần thoải mái.
"Quay về làm gì?"
Vương Tử Dị không nghe rõ, quay đầu nghiêm túc nhìn qua: "Hả?"
Thái Từ Khôn nâng giọng: "Chúng ta trở về làm gì?"
"Tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi ——Cậu muốn làm gì? Xem TV một lát được không?"
"Tôi cũng không tin TV ở nơi bé tí rách nát này có thể thu được gì ngoài đài CCTV." Thái Từ Khôn vô tình chế giễu. Câu quá dài, Vương Tử Dị không nghe thấy, nhưng cũng từ trên mặt cậu nhìn ra.
"Không thì quay về xem phim đi, còn một chút nữa chưa xem xong."
Thái Từ Khôn lông tóc kém chút dựng thẳng lên: "Lại xem?"
Vương Tử Dị có chút buồn cười mà nhìn, không hiểu vì cái gì lại bỗng nhiên lộ ra biểu lộ cự tuyệt như thế.
"Không được sao? Vậy xem cái khác?"
"...... Bỏ đi." Thái Từ Khôn thở dài nói, "xem đi xem đi."
Không xem xong phim kia, có lẽ Vương Tử Dị mãi mãi cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Cậu quá biết Vương Tử Dị nói cái gì, dù sao hai người cho tới bây giờ đều hiểu sâu tâm tư của đối phương, mà những lời kia cũng đã sớm giấu ở dưới đáy đầu lưỡi cậu.
Nhưng bây giờ cậu không muốn nói cái này.
Thái Từ Khôn mở miệng, nói với Vương Tử Dị một câu nói.
"Hả?" Vương Tử Dị không nghe rõ.
Thái Từ Khôn cắn khóe miệng cười, ngượng ngùng lại thẳng thắn, nhẹ nhàng: "Chúng ta hôn nhau đi."
Người thành thật cứng ngắc không nhúc nhích, cậu liền chủ động đem cái đầu lông xù nhỏ tiến tới.
—— Sau đó dù che mưa cũng nghiêng rơi xuống.
Tối nay, bọn cậu thích không đúng người.
_______________________________
(1) Thảo mộc giai binh: Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc
(2) Kim cương vương lão ngũ: là chỉ đàn ông đứng tuổi có tiền, có sự nghiệp nhưng vẫn độc thân
(3) Là hai câu thơ trong bài Việt trung lãm cổ - Ở nước Việt ngắm tích xưa, Dịch thơ: Cung nữ hân hoan chờ khắp điện, giờ còn chim ngói thoáng bay chơi )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro