KỲ NGHỈ LA MÃ
1.
Tiếng thét chói tai vạch phá bầu trời đem đêm đông màu đỏ sậm đun sôi, chính giữa sân khấu thần tượng giơ cao hai tay, ngẩng đầu lên, trên mặt đồng thời tràn ngập căng thẳng, vô số cảm xúc cuồng ngạo cùng cảm kích, khiến người không thể tin được vị thần này lại là chủ nhân của thân thể thiếu niên chừng hai mươi.
Người này có khuôn mặt khiến kẻ khác điên cuồng, bờ môi mềm mại, mũi cao ngất, khóe mắt khắc sâu, lông mày gọn gàng xinh đẹp. Nhất là khi vừa mới biểu diễn xong, khẽ nhếch miệng thở, hầu kết trên dưới nhấp nhô, tóc rơi mồ hôi mịn trên trán, bên má hai mảnh mây hồng tựa như hoa đào ngàn dặm nở rộ trong sương khói đêm đông.
"Cảm ơn." Chỉ cần hai chữ, liền có thể làm cho cả sân vận động đắm chìm vào bên trong tiếng hét liên tiếp, trên đài thiếu niên nhẹ nhàng làm thủ thế, "Cảm ơn Ikun của tôi...... Tôi không biết nên làm sao cảm ơn các bạn, các bạn đã cho tôi rất rất nhiều......" Cậu nghẹn ngào một chút, "tôi chỉ có thể cùng các bạn hứa hẹn, sẽ càng cố gắng!"
Không có người không tin cậu ấy.
Phấn trang thật đậm cũng không che được khát vọng rõ ràng trong đôi mắt kia. Cậu leo lên bậc thang cao dần dần, hướng những người một đêm không ngủ nói lời tạm biệt cuối cùng, ngoái nhìn cười một tiếng, cả phòng rực rỡ ánh sáng.
Cậu ấy vẫn luôn luôn đẹp đẽ như vậy.
Vương Tử Dị vẫn chưa thỏa mãn lặp đi lặp lại kéo thanh tiến trình, thưởng thức đoạn cuối cùng của buổi hòa nhạc. Nghe được tiếng đập cửa, Vương Tử Dị tạm dừng TV, hơi đứng dậy, nhận điện thoại thư ký đưa tới.
"Dị ca, lại đang xem video à?" Nhân viên bình thường cùng cậu nói đùa đã quen, nói đùa vài câu, nghĩ rằng điện thoại đến công ty không có tình huống gì đặc biệt, cho nên cũng không có né tránh. Ai ngờ ông chủ vừa đặt ống nghe ở bên tai, liền thở dài một tiếng, lập tức lẳng lặng mà nhìn cô.
Thư ký lấy lại tinh thần, nhanh chóng giơ tay lên, xin lỗi lui ra ngoài. Lúc khép cửa lại cho ông chủ, cô cuối cùng nhìn thoáng qua TV internet trong phòng làm việc —— liếc mắt liền thấy sân vận động trung ương vàng rực, lấp lánh tỏa sáng lên người kia.
Vẫn thế, vẫn là Thái Từ Khôn.
2.
Khi một mình, mới rõ ràng nhất người mình muốn ở cạnh là ai.
Thái Từ Khôn cả người bị bao lại chặt chẽ trong áo lông khẩu trang kính râm, quanh thân tràn ngập điện thoại cùng fan hâm mộ thét lên kêu khóc. Màng nhĩ có chút đau nhức, cậu đưa tay gỡ xuống tai nghe, lập tức bị dìm ngập trong thủy triều tiếng hét bên cạnh ——
"Khôn a! Khôn a!" Một tiểu cô nương mười mấy tuổi kêu khóc nói, "quay lại nhìn xem, ăn có ngon ngủ có ngon không đứa con yêu của mẹ!"
Cậu dở khóc dở cười, chỉ có thể ở bên cạnh vệ sĩ bước nhanh, sải bước xuyên qua biển người. Trợ lý sinh hoạt ở bên tai dặn dò cái gì, cậu cũng không nghe lọt được bao nhiêu, chỉ là đang đi ra cửa lớn trong nháy mắt híp mắt lại nhìn trên vách tường hai chữ "Bắc Kinh" thật lớn, mới thực sự có cảm giác trở về quê hương —— Người kia hôm nay chắc là lại bận bịu cả buổi chiều mua mua bán bán ra cả một bàn. Hai người nhiều đồ ăn như vậy, cũng không sợ lãng phí.
Dù sao dựa theo lý luận của chuyên gia dưỡng sinh họ Vương, khẳng định phải chay mặn kết hợp bồi bổ cho cậu một chút, nhưng mà thịt cá tuyệt sẽ không có. Khả năng là thăn bò hầm cà chua, rau xanh xào, hai đĩa bánh ngọt trứng gà, a, canh gà đen canh xương bò canh củ sen móng heo các loại canh cũng không phải ít...... Cậu muốn uống canh củ sen, cũng không biết trở về có thể nhìn thấy trên bàn cơm hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại Thái Từ Khôn liền cười lên. Cậu thật lâu chưa từng ăn qua đồ ăn nóng hổi thường ngày.
3.
Thái Từ Khôn cũng không nghĩ tới, trở lại trong nước cuộc điện thoại đầu tiên, không phải tới từ một vị ốc đồng cô nương họ Vương nào đó, mà là đến từ đội trưởng của mình —— Nói chính xác, cựu đội trưởng.
Bay một mình là kết quả cùng công ty bình tĩnh thương thảo, chí ít đối với ngoại giới song phương đều là tuyên bố như vậy. Trong lúc thương thảo trải qua nhiều ít minh thương ám tiễn đối chọi giằng co, chỉ có người trong cuộc mới biết.
Tất cả đều kết thúc ngày đó, Thái Từ Khôn mang theo một túi nylon bia đi tới tạm biệt đồng đội. Không thể tránh khỏi, cậu đã mất đi một vài thứ, nhưng những điều nhận được ấy so với thiên địa rộng lớn không đáng nhắc đến.
Cùng Justin cạn ly ôm nhau một khắc kia, Thái Từ Khôn chỉ cảm thấy trong lòng vô tư, tương lai sáng tỏ. Cậu vỗ lưng Justin, thì thào nói: "Người có chí, không nghĩ tới mấy đứa có thể chống đến lúc này."
Hoàng Minh Hạo trợn mắt trừng một cái: "Nói cái gì vậy!" Lại không nghĩ rằng người này nói chính là lời thật tâm chôn giấu dưới đáy lòng từ lâu. Thái Từ Khôn vốn cho rằng, tiểu thiếu gia bọn họ áo cơm không lo, tham gia tiết mục tranh tài chẳng qua là hướng chọn theo phía nhân sinh từng trải, nói trắng ra chính là đi chơi đùa. Ai biết lại thật sự một đường cùng đi đến lúc này —— lúc phải từ biệt.
Vẫn nhìn thấy trong hành lang bảy đứa trẻ ranh to xác, Thái Từ Khôn mím môi, chỉ cảm thấy mấy năm này cho dù thật đã từng trải qua cái gì khúc mắc, giờ phút này cũng đều tan thành mây khói. Tất cả mỗi người tại thuở thiếu thời chảy mồ hôi, đều là đối thủ cậu tôn trọng; Tất cả đều những người nguyện ý cùng cậu chảy mồ hôi, đều là cậu nguyện ý kết giao bằng hữu.
Người cuối cùng tạm biệt chính là đội trưởng Chu Chính Đình, người này mới vừa từ đoàn làm phim gấp trở về, trên mặt còn mang theo sắc thái nồng đậm dày đặc trang điểm, liền vì một câu tạm biệt trịnh trọng.
Cậu ấy vẫn luôn là đội trưởng tốt có trách nhiệm.
Hai người dạo bước ở hậu viện công ty, đi qua chỗ ngoặt, thấy được bên cạnh thùng rác vứt chồng chất máy tập thể hình, kia cũng là những quyển sách không chữ ghi lại quá trình tập luyện mỗi ngày mỗi đêm. Hai người cảm khái vài câu, Chu Chính Đình bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó dừng bước: "Khôn."
Cậu nhíu mày.
"Thật ra có chuyện tôi muốn hỏi từ rất lâu rồi." Đội trưởng bất đắc dĩ cười lên, "cũng không biết tôi lo lắng làm gì, nhưng tôi sợ cậu...... Sợ cậu còn đang canh cánh trong lòng."
"Cái gì?"
"Mới xuất đạo lúc ấy, tôi liền nhìn ra......" Chu Chính Đình mặt đối mặt mà nhìn cậu, "cậu nói cho tôi, cậu khăng khăng muốn rời đi, có phải cũng là bởi vì nguyên nhân kia, bởi vì...... sự kiện kia?"
Không tồi, lời nói ở giữa còn lưu lại chút chỗ trống, không nói thẳng ra "người kia".
Thái Từ Khôn buông thõng mắt, lông mi dường như khoác lên mặt nạ, giống như chỉ cần vậy liền có thể ngăn cách ngoại giới nhao nhao hỗn loạn.
"Không phải là thương hại." Đội trưởng khó khăn nói, "thế nhưng tranh tài chính là tranh tài. Có phần phân cấp nghiêm ngặt rõ ràng, có loại bỏ tàn khốc, cũng có một chút...... quy tắc ẩn hình." Bọn cậu là một nhóm thiếu niên thành thục quá sớm, đã nguyện ý liều mạng ở bên trong cạnh tranh minh bạch, cũng hiểu được quy tắc sinh tồn màu xám.
"Không có chuyện kia," Thái Từ Khôn mở miệng, thanh âm bị trùm bên trong khẩu trang rầu rĩ, chỉ sợ chỉ có chính cậu nghe được rõ ràng, "Tử Dị lúc đầu cũng không thích hợp xuất đạo, giấc mộng của cậu ấy không ở trong vòng giải trí."
Chu Chính Đình thở dài, có lẽ là coi Thái Từ Khôn đang gạt mình dối người.
Thế nhưng rõ ràng, hoàn toàn chính xác đã từng có người nói với Thái Từ Khôn như vậy: "Tôi đem giấc mộng của tôi giao cho cậu, cậu mang theo nó cùng xông lên đi."
Người kia kéo rương hành lý cồng kềnh, đứng ở cửa chính hướng cậu không ngừng vẫy tay, ý cười chân thành trên mặt không có một tia miễn cưỡng. Tại sao có thể có dạng người như vậy, thẳng tắp giống cây tùng, lại ôn hòa như dòng nước. Cứ như thế trân trọng lại bình thản đem mộng tưởng giữ vững được bảy tám năm giao đến đặt trong tay cậu, dặn dò cậu chú ý thân thể không được vất vả quá độ, chúc cậu rap flow viết càng thêm thuần thục...... Thật giống như dùng hành động thực tế nói với Thái Từ Khôn: "Bởi vì tim cậu đập, nên tim tôi mới đập."
Thực sự là đồ ngốc, may mắn không ở trong vòng giải trí —— Thái Từ Khôn cúi đầu, đưa tay che giấu ý cười bên khóe miệng.
Để Vương Tử Dị xen lẫn trong đám ngư long hỗn tạp kia, cậu lại là không nỡ.
4.
"Fan hâm mộ đột phá bốn ngàn vạn sao?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nghe ra một chút mỏi mệt, "chúc mừng chúc mừng, lần này trở về có thể nghỉ ngơi mấy tuần?"
Cậu mệt mỏi ngồi phịch trong xe, dùng giọng nói cũng mệt mỏi trả lời: "Nào có cái gì là nghỉ dài hạn, nghỉ ba ngày, sau đó đi Paris."
Chu Chính Đình cười nói nghỉ ba ngày cũng không tệ rồi, cậu có biết tôi bao lâu không ngủ đủ bốn giờ chưa?
Thái Từ Khôn lười nhác cùng Chu Chính Đình trò chuyện vài việc chua xót những người trong vòng tròn này phải trải qua. Cậu từ trước đến nay không phải người thích tố khổ, dù là nói đùa cũng rất ít khi liên quan đến quãng thời gian từng trải qua, nhiều lắm thì một câu "tôi lúc ép gân dù sợ đau, cũng phải ép vào chỗ chết" —— trong mắt Thái Từ Khôn, cố gắng chính là đạo lý hiển nhiên.
"Cậu đấy," nghe giọng nói của đội trưởng cũ, khẳng định là cậu ta ở bên kia không thể làm gì khác hơn lắc đầu, "tôi hỏi cậu... Cậu bây giờ cũng đã sớm đến nhà rồi phải không?"
Thái Từ Khôn nhìn xe đi qua ngã tư đường quen thuộc một chút. Là nhà, chỉ là tạm thời không phải nhà của cậu.
Tạm thời.
"Bên cạnh có người khác không?"
"Sao vậy?" Từ giọng nói của đối phương nghe ra một vẻ khẩn trương, cậu cảnh giác hỏi.
Bên kia truyền đến một tiếng vang xột xoạt, giống như là đưa điện thoại di động giấu đến chỗ khác, sau đó mới hạ giọng: "Cậu gần đây cẩn thận một chút, thành thật ở nhà mình đợi, đến trước khi ăn tết tin mới gì cũng không được tuôn ra, biết không?"
Ánh mắt Thái Từ Khôn lóe lên một tia lạnh lẽo thoáng qua rồi biến mất, nhìn kỹ lại có lẽ chỉ là bóng đèn đường hiện trong đáy mắt.
"Hiểu rồi." Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu, "cảm ơn."
Cậu không tiếp tục hỏi nhiều, hỏi nhiều nữa cũng vô dụng. Đối phương có thể nói cho cậu biết những tin tức này đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Càng cao lâu càng dễ sụp, sụp lúc tiếng vang càng lớn, dư âm cũng càng mạnh mẽ. Nếu đã đứng tại vị trí này, buộc cậu không thể ấu trĩ ngây thơ. Nào có ai thật sự có thể trường thanh vạn năm? Chỉ là dùng mặt ngoài huy hoàng che lại hoang tàn bên trong thôi.
Nên đến nhất định sẽ đến.
Có như vậy một nháy mắt, Thái Từ Khôn dường như muốn gọi lái xe Tiểu Trần, để cậu ta quay đầu xe. Nhưng miệng còn chưa mở ra, trong đầu lại trồi lên một chiếc bàn màu da cam dưới ánh đèn cùng thân ảnh đang rửa tay trong phòng bếp.
Cũng đã một giờ sáng, người kia còn đang chờ cậu trở về ăn một bữa cơm tối.
Chính cậu ấy ban đêm có ăn cơm hay không? Hay là vì nấu canh từ xế chiều bận đến tận bây giờ? Lúc cậu ấy nấu cơm nhất định rất vui vẻ, nói không chừng sẽ còn theo giai điệu bài hát hip-hop hát mấy câu, dù sao bọn cậu đã lâu như vậy, lâu như vậy chưa gặp nhau......
Tiểu Trần từ trong kính nhìn thấy Thái Từ Khôn một mặt muốn nói lại thôi, hỏi một tiếng: "Có chuyện gì sao cậu Thái?"
"Không có, không có việc gì." Cậu trả lời, "cứ như vậy đi."
Có đôi khi chính là như vậy. Một ý nghĩ sai lầm, liền chuyển đổi trên trời dưới đất.
5.
Vương Tử Dị buông thõng đầu, rơi vào trạng thái ngủ mê, thẳng đến khi đầu đụng vào lan can trên ghế sô pha mới tỉnh, vô ý thức nhìn một chút chuông cửa vẫn mãi không vang lên.
Ngồi ở trên ghế sa lon đợi khổ bốn giờ, giờ phút này trong lòng nhưng lại nghĩ: Người kia thật vất vả về nước còn phải bắt kịp máy bay tối nay, fan hâm mộ chặn ở sân bay, trên đường hoàng ngưu vây lấy, lấy ở đâu ra loại khốn khổ này.
Mở điện thoại vẫn không có bất kì tin nhắn nào, Vương Tử Dị yên lặng nói với mình không nên gấp gáp, tài xế của cậu đi chậm một chút cũng tốt, an an toàn toàn trở về liền tốt. Tiện tay từ trên giá sách rút ra một bộ phim ảnh cũ, bên trong hai trăm mét vuông chỉ có phòng bếp cùng phòng ăn ánh lên ánh sáng ấm áp, xa xa chiếu đến phòng khách. Hình ảnh đen trắng trên TV tương phản ra một loại ánh sáng xanh trắng lạnh lẽo. Vàng ấm cùng trắng lạnh đều chiếu vào trên mặt người con trai kia, đem người ấy cắt đứt thành hai phần. Cậu rộng mở hai chân ngồi, phía sau lưng cong lên, chắp tay trước ngực đặt ở trước mũi, một đôi mắt nhìn thẳng màn hình TV không ngừng biến hóa trước mặt, trên mặt không có một tia cảm xúc dư thừa.
Cậu tựa như là một pho tượng điêu khắc, đến tận khi chuông cửa vang lên, mới sống lại.
"Lần sau khi nào thì đi?" Vương Tử Dị đem một chén trà đưa cho khách tới.
"Ngày thứ tư, đi Paris."
"Chỉ ba ngày," Vương Tử Dị nhíu chặt lông mày, trên mặt không che giấu chút nào tràn ngập đau lòng, "ngủ đủ không?"
Thái Từ Khôn kém chút phun một ngụm nước lên mặt người kia. "Tôi là heo à, ngủ liên tiếp bảy mươi hai giờ."
Vương Tử Dị vươn tay, không để lại dấu vết sờ lên đầu của cậu. Nhóc đáng thương, trên tóc vẫn còn lưu lại sáp chải tóc chưa gội sạch sẽ.
Vương Tử Dị còn nhớ rõ Thái Từ Khôn lần đầu tiên mở buổi hòa nhạc xong, ngồi năm tiếng máy bay kèm thêm hai giờ xe, một thân mệt mỏi gõ mở cửa nhà Vương Tử Dị, xông vào phòng ngủ ngủ một mạch không tỉnh, trọn vẹn ngủ ba mươi ba giờ, làm hại Vương Tử Dị cho là cậu sinh bệnh gì gấp đến độ muốn chết, tra xong Baidu tâm lạnh một nửa lại không dám gọi bác sĩ tư gia vào trong nhà.
Khi đó Thái Từ Khôn còn thường thường đến nhà cậu, dù cho bị chụp tới ảnh chụp gì cũng có thể quang minh chính đại diễn tình huynh đệ, fan hâm mộ cũng phối hợp khoe khoang "Khôn của chúng ta vẫn luôn nặng tình cảm như vậy lại nhớ bạn cũ" —— Nếu để cho bọn họ biết tình cảm này là loại tình cảm gì, những cô gái kia có thể sẽ xông lại đem Vương Tử Dị ngũ mã phanh thây cũng không chừng.
Nhưng thời gian như vậy cũng dần dần trôi qua, thời gian có thể san bằng hết thảy mọi thứ hay không cậu không biết, nhưng thời gian khẳng định sẽ kéo dài khoảng cách của hai người. Từ ỷ lại nhà cậu ngủ không dậy nổi đến không dám ngủ lại, chưa từng dám ngủ lại đến không dám đợi ở nhà cậu vượt qua bốn giờ, lại biến thành bây giờ mấy tháng không gặp cũng chỉ có thể ăn một bữa cơm hai tiếng......
Bọn cậu cũng biết thời gian không còn chung sống cùng ăn bữa cơm vẫn còn rất xa, nhưng đều biết ngày đó sớm muộn sẽ tới. Vẫn còn tốt, hai người đều ăn ý chưa từng nhắc qua, một người không nói, một người khác liền nguyện ý tin tưởng đây chính là vĩnh viễn.
Thái Từ Khôn rửa mặt, từ phòng vệ sinh đi ra, trông thấy hình tạm dừng trên TV. Kia là tạo hình tóc ngắn kinh điển nhất của Audrey Hepburn, vừa là thiếu nữ xinh đẹp vô song vừa là nữ vương nghi thái vạn phương.
"Xem 《Roman Holiday 》 à?"
"Phim cũ," Vương Tử Dị từ phòng bếp đi tới, thuận tay tắt TV, "rảnh rỗi nhàm chán tùy tiện xem. Tôi vừa đem canh múc ra, xương đã hầm mềm rồi, cậu nếm thử tay nghề mấy tháng này của tôi có điểm tiến bộ hay không."
"Vẫn như vậy hả?" Thái Từ Khôn nghiêng đầu cười, "đành phải ăn thôi, còn có cách nào nữa."
Vương Tử Dị ra vẻ tức giận trừng mắt liếc một cái, kết quả không tự chủ, ánh mắt tiếp xúc đến nụ cười kia nháy mắt liền mềm thành một sông xuân thủy. Không có cách nào, nhiều năm như vậy cũng coi như thấy rõ, người này chính là thượng thiên phái tới trị mình.
Thái Từ Khôn trong miệng diss người ta, cả người lại ngoan ngoãn vô cùng, người ta chạy đi đâu cũng chạy theo đấy. Phòng vệ sinh mặc dù không coi là nhỏ, chứa đựng hai đại nam nhân một mét tám mấy cũng có vẻ hơi chen chúc, Vương Tử Dị bị tổ tông này làm cho tức giận, ở bên cạnh chen chúc ấn nước rửa tay miễn cưỡng nói: "Cậu đi ăn trước đi, đi theo tôi làm cái gì? Nhà vệ sinh cậu cũng muốn theo vào."
Thái Từ Khôn thuận miệng ứng phó: "Tôi xem một chút, tôi xem một chút thôi." Ánh mắt lung tung chuyển vài vòng trên trần nhà, cuối cùng vẫn là đông tránh tây tránh chuyển vào trong gương. Cậu gần như mới lạ mà nhìn xem Vương Tử Dị bôi lên nước rửa tay lại đem bàn tay đưa đến dưới vòi nước, mỗi một chi tiết nhỏ đều ở trong đầu chiếu lại, ôn hòa sạch sẽ lại hài hòa, thấy thế nào cũng nhìn không đủ.
Vương Tử Dị lau xong tay, quay đầu liếc qua cái chày người đứng ở cửa, thuận thế nắm chặt tay của cậu, lôi kéo cậu đi hướng phòng bếp.
Thái Từ Khôn đầu óc ngay tức thì "Ong" một tiếng, lập tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chửi mình: "Hai mươi mấy tuổi, giống như đứa học sinh cấp ba, dắt cái tay nhịp tim cũng phanh phanh phanh nửa ngày, còn là mình nữa sao?"
Nhưng mà đi đến phòng ăn, lúc nắm tay người kia buông ra, Thái Từ Khôn vô ý thức quay đầu nhìn thoáng qua, liền thổi phù một tiếng bình thường trở lại —— Người này cũng không phải không khẩn trương đi, nếu lấy tính cách vạn sự tỉ mỉ, cũng sẽ không thể quên tắt đèn phòng vệ sinh.
Vương Tử Dị cũng phát hiện vấn đề này, có chút lúng túng đi đến tắt đèn lại trở về, múc một chén canh gọi Thái Từ Khôn ăn trước. Sau thuận theo ngồi trên ghế, hai tay đặt lên đầu gối, rất giống bạn nhỏ ở nhà trẻ chờ đợi thầy giáo phát trái cây, nhìn Vương Tử Dị tâm bên trong mềm đến mức muốn thổi ra bong bóng. Ai có thể nghĩ tới bạn nhỏ Thái giờ phút này trong lòng lại nghĩ: Đôi tay này hình dáng thật là mẹ nó gợi cảm...... So với tay mình vừa vặn to một vòng, lúc nắm tay, trong lòng bàn tay kia.....
Thái Từ Khôn nghĩ nửa ngày, cũng hình dung không ra lòng bàn tay kia đến cùng là ướt át hay là khô ráo, ấm áp hay là lửa nóng, hóa ra lúc vừa rồi bị nắm lấy cậu quá kích động, trong đầu gần như trống không, hiện tại thế mà không nhớ nổi loại cảm giác này. Mẹ nó...
Cậu đem một chén canh uống vào bụng, cả người liền ấm, toàn bộ lồng ngực đều nóng hừng hực. Thái Từ Khôn chép chép miệng, hài lòng nheo mắt lại, tựa như một con mèo lộ ra cái bụng dưới ánh mặt trời. Vương Tử Dị đứng dậy lại múc cho cậu một bát, gọi cậu chậm rãi uống, thuận miệng nói: "Đêm nay ở lại ngủ đi? Quá muộn rồi, cậu trở về khổ cực."
Cậu nghiêng đầu nghĩ, lập tức miết miệng, chơi đôi đũa bên cạnh trong tay lắc đầu: "Tôi thật ra cũng muốn...... Không được không được, ai, lần sau lại bàn đi."
Đối phương cũng không có nói lại cái gì.
Nửa bát cơm vào trong bụng, hơi ăn no rồi Thái Từ Khôn bắt đầu nói chuyện lý thú trong buổi hòa nhạc của mình. Thấy người kia chỉ mãi cười híp mắt gật đầu đáp lại, cậu có chút mất hứng cầm đũa gõ gõ bát người kia: "Đừng chỉ có mình tôi nói, cậu thì sao?"
Vương Tử Dị nghĩ nghĩ xem mấy tháng này có cái gì mới lạ: "A đúng rồi, tôi có cổ phần ở công ty tôi."
Thái Từ Khôn hít một hơi khí lạnh, giơ đũa, trợn tròn tròng mắt ngây ngốc nhìn.
Vương Tử Dị chỉ cảm thấy buồn cười: "Làm sao rồi?"
"Chuyện lớn như vậy!" Thái Từ Khôn méo miệng nói, "trọng yếu như vậy ài, cậu cũng không nói cho tôi đầu tiên, còn có thể là bạn bè hay không Tử Dị."
Vương Tử Dị vỗ vỗ bờ vai người kia, xin lỗi cười cười. Nói thật, chuyện này cậu thật sự không để ở trong lòng, cũng không nghĩ tới Thái Từ Khôn sẽ để ở trong lòng. Ngành giải trí vốn liếng lên lên xuống xuống đều lấy ngàn vạn ra làm đơn vị căn bản, một cái phòng múa ba phần trăm của cậu có là gì đâu.
Kết quả Thái Từ Khôn vẫn thật là đem chuyện này treo ở trong lòng, cơm cũng không ăn ngon, đi lòng vòng hỏi các chi tiết liên quan đến công ty nhỏ này. Vương Tử Dị một bên trả lời, một bên gắp thức ăn vào trong chén, mong chờ cậu ăn nhiều thêm mấy miếng.
"Không thể ăn được nữa rồi, đang ép dáng." Thái Từ Khôn nói, "đúng rồi tôi hỏi cậu, phòng múa của các cậu có thể cùng công ty giải trí tiếp xúc? Sẽ biên đạo múa cho nghệ sĩ phải không?"
Vương Tử Dị có chút mất mát để đũa xuống: "Chúng tôi sẽ họp vào tháng tới để nói về vấn đề này. Phương diện tiếp xúc với ngành giải trí nhất định có, dù sao cũng là chiều hướng phát triển."
Cậu quan sát đến sắc mặt Thái Từ Khôn, hỏi một câu: "Cậu không thích chúng tôi làm loại công việc này sao?"
"Tôi chỉ là không muốn để cho cậu làm loại công việc này."
Đối phương ngoan ngoãn mà trả lời, "vòng nước quá sâu, tôi không hi vọng cậu cũng trôi vào."
Vương Tử Dị nhìn cậu, qua ba bốn giây mới rời ánh mắt, mỉm cười nói: "Được, vậy thì xem lại."
"...... Tử Dị."
"Ừ?"
Thái Từ Khôn ánh mắt phức tạp mà nhìn, qua nửa ngày, mới nhẹ nói: "Tôi không phải lo lắng năng lực của cậu. Mỗi một vòng tròn đều sẽ có khu vực màu xám, nhưng khu vực màu xám ngành giải trí...... Không chỉ có dơ bẩn, còn rất nông cạn. Có nhiều thứ, tôi sợ cậu thật sự tiếp xúc tới, sẽ cảm thấy buồn nôn."
Khi đó, cậu có thể hay không cảm thấy tôi chìm đắm trong vòng này đã lâu...... Cũng hoàn toàn thay đổi?
Vương Tử Dị nặng nề mà thở dài một hơi.
Tim Thái Từ Khôn đột nhiên treo ở giữa không trung.
"Cậu nói những lời này làm gì chứ?" Vương Tử Dị hận hận ngẩng đầu, thậm chí, hiếm thấy có chút nghiến răng nghiến lợi, "Thái Từ Khôn, cậu nói những lời này, chính là vì để cho tôi đau lòng phải không?"
Trái tim treo giữa không trung, sau đó bị vương Tử Dị tùy ý ném ra một cái phi tiêu bắn trúng. Từ đây, trong lòng rốt cuộc chứa không nổi người khác.
"Đúng vậy," Thái Từ Khôn lộ ra một ý cười lưu luyến mềm mại, rủ mắt xuống che giấu nước mắt sắp bão hòa, ở trong lòng nói, "tôi chính là muốn cậu, vĩnh viễn xa xa yêu thương tôi."
Hai người không giải thích được dính cùng một chỗ ngươi đẩy ta nhường rửa bát nửa giờ, Vương Tử Dị giương mắt nhìn thời gian một chút, cho dù không tình nguyện, cũng phải mở miệng thúc giục đối phương trở về.
Một khi sắc trời trút xuống, quan hệ của hai người liền trở nên vô cùng nguy hiểm. Vô số con mắt màu đỏ ngo ngoe muốn động rình mò lấy lưu lượng cấp cao mới, cho dù là một cái hình tùy ý cắt sửa cũng sẽ bị người hữu tâm làm mưu đồ lớn.
Bọn họ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Nói hết lời đem người đẩy ra, đóng cửa lại, Vương Tử Dị xoay người chống nạnh, nhìn trên mặt bàn sáu đồ ăn một chén canh giống như là không động tới, trong lúc nhất thời thế mà không biết mình nên làm gì, liền ngơ ngác đứng hai ba phút.
Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cậu nghĩ là Thái Từ Khôn làm rơi thứ gì, tranh thủ thời gian mở cửa, kết quả tiểu tổ tông này bày ra một pose tự cho là tiêu sái soái khí, tựa ở cạnh cửa, một bên ngượng ngùng cười, một bên sờ sờ mũi nói: "Nếu không tôi ở lại một đêm đi...... Cũng ba giờ rồi."
Có trời mới biết Vương Tử Dị muốn ôm cậu nhiều bao nhiêu, sau đó hôn lên môi cậu.
Thế nhưng không được.
Cậu chỉ có thể vươn tay, sờ lên đỉnh đầu mềm mềm của đối phương, dùng hết tự chủ bình sinh đem tay rút về, hướng người kia mỉm cười nói: "Trở về đi, ngủ ngon."
Thái Từ Khôn cắn môi một cái, nói: "Ừ, ngủ ngon."
Thật ra Thái Từ Khôn cũng biết không được...... Có lẽ chỉ là tìm cho mình cái cớ, đem lần gặp nhau này kéo dài vài giây đồng hồ, lần sau không biết sẽ là năm nào tháng nào.
Cậu ấy muốn nhìn thấy cậu ấy lần nữa.
Hai người cứ như thế nhìn nhau, một người bên trong cửa một người bên ngoài cửa, lại giống cách nhau cả một đầu ngân hà. Cái gì cũng không dám làm, một lời yêu cũng không dám nói, sợ nói ra miệng liền vạn kiếp bất phục.
Vương Tử Dị không biết loại quan hệ này duy trì tới khi nào. Nhưng là cậu nghĩ, chỉ cần Thái Từ Khôn nguyện ý, cuối cùng cả đời đều là loại quan hệ một tháng ăn một bữa cơm hai giờ, vậy cậu đương nhiên cũng nguyện ý.
Chỉ là sợ cuối cùng cũng có một ngày, dạng này làm bạn cũng sẽ trở thành một loại hi vọng xa vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro