phần cuối ( wattpad dùng như cứt bảo sao tui bỏ )
Hãy tận hưởng phần cuối nha các tình iu
"Cầu ta đi, ta sẽ cho ngươi.” – lời lẽ vừa ôn nhu vừa câu dẫn.Hừ, Bạch Dạ kêu lên một tiếng đau đớn rồi quật cường trừng hắn. Ngươi không cho ta, ta tự mình làm không được sao?
" không được!!!!!"– Bất Khuyết cười gian, rút đai lưng của mình ra, một đầu trói chặt cổ tay hắn, đầu còn lại buộc vào thành giường, kéo hai tay hắn qua khỏi đỉnh đầu.
Bất Khuyết không thường trói hắn, chỉ những khi chuẩn bị một đêm thức trắng yêu thương mới làm thế. Ai có thể tin rằng Bất khuyết lại có tính cách bạo dục chứ? Mà có thể kích khởi ngài bạo dục, nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có mỗi mình Bạch Dạ mà thôi. Người này quả nhiên muốn khiến cho hắn hai chân không thể khép lại, khóc lóc thảm thiết đây mà…
“Được rồi, không cầu thì không cầu, ta chưa bao giờ miễn cưỡng ngươi cả.” – Bất Khuyết khẽ nhướng mày cười, rút ra một chiếc khăn lụa
“Đừng che mắt ta lại như thế chứ.” – Bạch Dạ thấy thế hoảng hốt kêu lên, giây tiếp theo đã không còn thấy gì nữa rồi.
Trong bóng tối mịt mờ, ngoại trừ thị giác thì các giác quan còn lại đột ngột trở nên khẩn trương và mẫn tuệ sâu sắc. Bạch Dạ có thể nghe được rất rõ những tiếng vải vóc va chạm vào nhau, là Bất Khuyết đang cởi bỏ y phục của mình. Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hình dáng lõa thể của Bất Khuyết vẫn hiển hiện rõ mồn một trong tâm trí hắn. Hắn đã quá quen thuộc với thân thể ấy, một bờ vai dài rộng, một lồng ngực tráng kiện, một thắt lưng rắn chắc, và cả một long căn to lớn nữa ( hồ hồ // cười gian// )… Chỉ tưởng tượng thôi, chưa cần chạm vào thì làn da đã tinh tế cảm nhận được, cả người tê dại đi.
Ok đây là chương cuối bye bye mọi người //khóc// thế nhá =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro