Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Hạ Lương chở Quý Tần vừa mới đến cửa biệt thự liền nhận được Wechat của Chu Sóc.

Nhìn hai chữ ngắn gọn kia trong nháy mắt anh có ảo giác Chu Sóc đang giận mình. Nhưng ngay sau đó anh đã phủ nhận ý nghĩ của mình, trong ấn tượng Chu Sóc là một người an tĩnh, luôn thuận theo ý của mình, thậm chí có chút chất phác. Anh không tưởng tượng được bộ dạng giận dỗi của Chu Sóc ra sao.

Có lẽ thân thể thật sự không khỏe ngay cả Wechat cũng chỉ trả lời ngắn gọn cho mình.

Anh lái xe xuống tầng hầm biệt thự, lúc mở cửa xe thuận tiện trả lời Wechat :[Vậy cậu ở nhà một mình nhớ ăn cơm].

Quý Tần đi theo phía sau Hạ Lương, ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mắt, hỏi :"Hạ tổng, nơi này là......"

"Nhà tôi." Hạ Lương dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Nhưng hiện tại là bạn của tôi đang ở."

Anh lấy chìa khóa ra dự định mở cửa, nhưng nghĩ nghĩ lại dẹp chìa khóa vào rồi nhấn chuông.

Quý Tần ở phía sau nhìn thấy hành động này của anh liền nghĩ nhà cho bạn ở nên cũng muốn tôn trọng quyền riêng tư của bạn sao? Không nghĩ đến vị Hạ tổng này lại tinh tế như vậy.

Không bao lâu Lý Mặc ra mở cửa, một bên để họ vào nhà, một bên hỏi :"Không phải nói mang theo hai người sao, người nữa đâu?"

"Có một bệnh nhân ở nhà không chịu đi ". Hạ Lương trêu ghẹo nói.

Lý Mặc giật mình: "Là Chu Sóc sao? Hắn sinh bệnh? Sinh bệnh gì? Tối hôm qua không phải còn tốt à?

"Tôi cũng không biết" Hạ Lương nói "Có thể là hôm qua hắn ra ngoài ăn trúng gì bậy bạ , nhưng hắn cũng không nguyện ý nói cho tôi biết, tôi cũng không tiện hỏi ".

Lý Mặc liền chuyển đề tài, quay đầu hỏi :"Còn đây là..."

"Đây là em họ xa của Tống Duyên...."

Hạ Lương dĩ nhiên chưa nhớ kỹ tên của cậu, chần chờ. Quý Tần rất tự nhiên mà đáp :"Xin chào, tôi là Quý Tần" Cậu vươn tay về phía Lý Mặc.

Lý Mặc cười bắt tay :"Tôi là Lý Mặc".

Lý Mặc tuy không thân với Tống Duyên nhưng cũng nghe nói. Lúc cậu chưa về nước, Hạ Lương có gọi điện thoại nói em trai anh Hạ Lâm muốn kết hôn với Tống Duyên. Lúc ấy cậu cũng giật mình, Tống Duyên cùng Hạ Lâm không phải đều là nam sao, cũng có thể kết hôn? Sau lại nghe Hạ Lương đem mọi chuyện ra nói thì cậu mới hiểu được.

Cậu cũng không quá hiểu trong vòng này nhưng cũng biết kết hôn đồng tính ở trong nước không dễ, mà Hạ gia và Tống gia có thể vứt bỏ thành kiến mà tác thành mối nhân duyên này trong lòng cậu cũng có chút khâm phục. Giờ phút này gặp được em họ Tống Duyên, cậu cũng vừa mắt mà nhìn một cái.

Quý Tần nhìn chằm chằm Lý Mặc hỏi một câu :"Tôi có phải hay không... trước kia từng gặp anh?"

Lý Mặc ngẩng ra, cậu đối với gương mặt của Quý Tần hoàn toàn xa lạ, lại không biết vì sao Quý Tần lại cảm thấy từng gặp qua cậu.

Hạ Lương vỗ vai hai người nói :"Được rồi, đừng đứng ngoài cửa nữa, vừa ăn vừa nói chuyện".

Khi ba người đi vào nhà ăn, trên bàn cơm đã bày tràn đầy một bàn món ăn mỹ vị.

Quý Tần kinh ngạc cảm thán một tiếng: "Anh Mặc, này đều là tự tay anh làm sao?"

Mới gặp mặt bất quá nói với nhau được mấy câu mà hắn đã tự nhiên gọi Lý Mặc là "Anh Mặc", cái này làm cho Lý Mặc theo không kịp, cậu hồ nghi mà nhìn Hạ Lương, Hạ Lương nhún vai tỏ ý cũng không biết.

"Đều là tôi làm" Lý Mặc cười cười, có ý khiêm tốn một chút :"Thời gian có chút ngắn, làm cũng không tốt mong hai người thông cảm".

Quý Tần đã gấp không chờ được mà ngồi xuống ghế, cầm lấy đũa nói :"Tôi có thế ăn không?"

"Có thể". 

Quý Tần gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, sau đó giơ ngón cái lên tán thưởng Lý Mặc:"Sắc hương vị đều đủ cả, tuyệt!"

Lý Mặc cùng Hạ Lương nhìn nhau liếc mắt một cái, đều nở nụ cười, tính cách Quý Tần không chút khách khí như vậy thật sự làm người ta thấy thích.

Hạ Lương lấy rượu vang đỏ trân quý của mình ra cùng hai người kính một ly, sau đó nhìn Lý Mặc nói: "Lúc này tôi mang Quý Tần đến đây kỳ thật là muốn cùng cậu thương lượng chuyện này."

"Chuyện gì?"

"Quý Tần tới B thành thử vai, không có chỗ ở, tôi nghĩ có thể cho cậu ấy ở đây nhờ mấy ngày không?"

Lý Mặc vừa nghe hai chữ "Thử vai", nhạy bén mà nhìn Quý Tần liếc mắt một cái, hỏi: "Cậu là diễn viên?"

"Đúng vậy." Quý Tần tự mình đánh trống lảng nói, "Tôi xuất đạo thời gian không dài, diễn qua phim truyền hình không nhiều lắm, cho nên anh Mặc khả năng không biết tôi..."

"Không không, tôi bởi vì mới từ nước ngoài trở về, có chút kiến thức hạn hẹp thôi." Lý Mặc nói, quay đầu nhìn Hạ Lương, "Tôi không thành vấn đề, đây là cậu, đương nhiên cậu có quyền định đoạt."

Hạ Lương cười cười: "Nếu để Quý Tần vào ở, vậy thì hai người phả ở chung nên tôi cũng muốn hỏi ý hai người".

Lý Mặc lắc đầu, cười cười không nói chuyện. Cậu hiểu tính cách của Hạ Lương, nếu thật sự muốn xin ý kiến của mình thì sẽ không mang Quý Tần đến đây giáp mặt hỏi. Sỡ chỉ anh làm vậy chỉ sợ có ý khác mà hiện tại cậu không nghĩ ra.

Một bữa cơm trong không khí hòa thuận mà vui vẻ kết thúc, Lý Mặc mặc tạp dề thu dọn bát đũa, cũng uyển chuyển từ chối sự hỗ trợ của hai người.

Quý Tần vừa ngồi trên sô pha ăn hai miếng trái cây liền thấy Hạ Lương không tiếng động mà vẫy tay gọi hắn, ý bảo mình ra ban công với anh.

Quý Tần vẻ mặt mờ mịt mà theo qua, hỏi: "Hạ tổng, làm sao vậy?"

"Nhờ cậu làm một việc." Hạ Lương cười như không cười nói, "Nếu làm xong, tôi sẽ không thu tiền thuê nhà của cậu."

Quý Tần biết Hạ Lương nói đến "tiền thuê nhà" là nói giỡn, liền cười hì hì đáp:"Không lấy tiền thuê nhà thật không tiện, Hạ tổng có việc gì nói đi, dù dầu sôi lửa bỏng tôi cũng đáp ứng".

Hạ Lương bị hắn chọc cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Kỳ thật cũng không phải việc khó gì, chỉ là nhờ cậu ngày thử vai mang Lý Mặc theo giới thiệu cho đàn anh của cậu, mong vị đạo diễn kia cho cậu ấy cơ hội thử vai, nhân vật gì cũng được."

Quý Tần kinh ngạc mà há miệng thở dốc: "Chẳng lẽ anh Mặc cũng là......?"

Hạ Lương gật gật đầu: "Hắn trước kia cũng là diễn viên, chẳng qua sau đó xảy ra một ít kiện tụng dẫn tới hắn nản lòng thoái chí thoái ẩn bốn năm, bốn năm này hắn ở nước ngoài vẫn không quên được nên muốn về nước bắt đầu lại từ đầu, nhưng tạm thời không có biện pháp gì......"

Quý Tần trầm mặc một chút, chính hắn cũng là ở tầng chót không có tài nguyên gì mà cố gắng cho nên hắn có thể lý giải được tình cảnh lúc này của Lý Mặc.

"Khó trách tôi cảm thấy anh Mặc có chút quen mắt, phỏng chừng là trước kia tôi từng xem qua phim anh ấy diễn." Quý Tần nói, sang sảng cười, "Không thành vấn đề, Hạ tổng, việc này cứ giao cho tôi."

Hắn dừng một chút, lại hỏi: "Nhưng tôi có điểm không rõ, lấy giao tình của anh cùng anh Mặc thì anh muốn cấp tài nguyên cho anh Mặc không phải dê như trở bàn tay sao?"

Hạ Lương thở dài: "Tôi sao không nghĩ đến nhưng người này đừng nhìn bề ngoài ôn nhu nhưng trong xương cốt rất quật cường, tôi nếu giúp cậu ấy lấy tài nguyên thì cậu ấy sẽ không nhận." Hạ Lương dừng một chút, nhìn Quý Tần cười, "Từ phương diện này , hai người các ngươi thật ra có chút giống nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro