Chương 3: Nước hoa
Nhiệm vụ hoàn thành, Chu Sóc nhanh chóng quay trở về công ty nhưng cũng trễ hơn so với giờ tan tầm vài phút.
Hạ Lương đứng chờ ở cổng công ty, bất quá nhìn anh tâm tình không tồi, thời điểm ngồi bên ghế phụ anh còn nói giỡn một câu :" Lúc nảy không bị hất cái gì vào người chứ ?"
"Có". Chu Sóc ngắn gọn trả lời, thấy Hạ Lương nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn giống như là muốn tìm chứng cứ mới nói tiếp. "Không trúng".
Hạ Lương phụt cười một tiếng, vỗ vỗ bờ vai hắn nói :"Cho nên mới nói cậu làm việc rất đáng tin cậy".
Khi Hạ Lương ngồi trong xe, hắn lại ngửi được mùi trên người Hạ Lương. Mùi nước hoa ngọt ngào kia bởi vì ở trong không ian xe chật hẹp mà ngày càng nồng đậm, cơ hồ làm người ta không thể tránh.
Trái tim Chu Sóc một lần nữa đập liên hồi, hắn không thể không cố gắng khắc chế tà niệm của bản thân mình, thế cho nên Hạ Lương nói cho hắn cái gì thì thật lâu sau hắn mới trả lời.
"Đại thiếu gia," Chu Sóc gian nan mà mở miệng, "Ngài...... Có phải hay không xịt nước hoa hơi nhiều?"
"Nước hoa?" Hạ Lương ngẩn người, nâng lên ống tay áo lên ngửi, vẻ mặt mờ mịt, "Ta không có xịt nước hoa, làm gì có mùi nước hoa nào?"
"......" Chu Sóc có chút không biết nói gì, mùi đậm như vậy mà còn nói không có xịt nước hoa, thật không hiểu là khứu giác Hạ Lương mất rồi hay khứu giác của mình quá nhạy bén.
Nhưng Hạ Lương cũng không phải là loại người hay nói dối. Nếu anh nói không có thì chính là không có xịt.
Có lẽ trong công ty có cô gái nào làm rơi chai nước hoa, trùng hợp Hạ Lương đi ngang bị ám mùi? Nghĩ như vậy trong lòng Chu Sóc trở lại bình thường một chút.
Nhưng mùi hương này vẫn làm Chu Sóc có chút khó chịu, hắn đem toàn bộ cửa sổ xe mở ra, gió từ ngoài thổi vào làm dịu đi mùi thơm trong xe mới làm hắn dễ thở hơn một chút.
Điểm hẹn của Hạ Lương chính là một khu nghĩ mát của Hạ thị, tuy rằng đã tu sửa lại nhiều lần những vẫn giữ được phong cách cổ xưa.
Trong phòng bày biện đơn giản nhưng ấm áp, có một nam tử ngồi xếp bằng trước bàn con tự rót rượu tự uống, thấy Hạ Lương đi vào liền nhìn anh cười cười :" Đã tới rồi".
"Umh, trên đường kẹt xe, có phải cậu đợi lâu rồi không?" Hạ Lương khoanh chân ngồi ở đối diện. "Cũng không chờ lâu lắm".
Hạ Lương gọi Chu Sóc vào giới thiệu :" Đây là Chu Sóc, cậu hẳn là đã gặp qua ".
Lại nhìn Chu Sóc nói :" Đây là Lý Mặc bạn học của tôi, không biết cậu còn nhớ không?"
Chu Sóc ngồi quỳ bên cạnh Hạ Lương, hai tay đặt trên đầu gối, nho nhã lễ độ mà gật đầu chào Lý Mặc.
Thời điểm Hạ Lương học sơ trung cách bây giờ có chút xa nên ấn tượng có chút mơ hồ, nhưng Lý Mặc rất nhanh đã nhớ ra Chu Sóc, chỉ vào hắn mà nói :" Khó trách cậu vừa đi vào tôi thấy có chút quen mắt, thì ra là cái đuôi đi theo tiểu Lâm".
Hạ Lương cười giải thích :" Trước đó là theo Tiểu Lâm, bây giờ là đi theo tôi ...... Là trợ thủ của tôi".
Chu Sóc lúc này mới mơ hồ nhớ tới khi còn nhỏ Hạ Lương thường mang bạn học về nhà chơi, quan hệ hai người tốt vô cùng. Lúc ấy Chu Sóc tuổi còn nhỏ, Lý Mặc cũng hay đến tìm mình chơi.
Đến khi Hạ Lương vào cấp ba, Lý Mặc liền ít tới, cơ bản là nghỉ đông và nghỉ hè ngẫu nhiên đến một lần. Đến đại học thì Lý Mặc cơ bản không đến Hạ gia, chắc là do hai người học trường khác nhau nên không gặp nhau.
Chu Sóc đối với Lý Mặc có chút ấn tượng, tuy tên và khuôn mặt đã gần như quên sạch nhưng khi nhìn đối phương lại cảm thấy như đã gặp qua ở đâu rồi, không phải giống người nào mà là giống một diễn viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro