Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

di gioi1

Thú hoàng vừa nghe Quang minh Giáo Hội thánh nữ tự mình bái phỏng, tâm lý cũng không dám xem thường , ảnh hưởng to lớn của Quang minh Giáo Hội ở long đằng đại lục ai cũng không dám xem nhẹ , nghĩ tới đây, vội vàng mở miệng nói đến: " Mau mau mời thánh nữ vào." Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị nghênh đón.

Mạc Hàm thấy vậy trong lòng thầm mắng :" Kháo, thật là người có tên, cây có bóng a, so với khi đối đãi với mình rõ ràng thái độ bất đồng a , xem ra bất kể chủng tộc gì cũng đều là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh a. Đến một ngày, ta cũng nhất định phải hơn cả Quang minh Giáo Hội, danh chấn đại lục, Mạc Hàm trong lòng còn đang mãi mơ tưởng thì cũng đột nhiên sực nhớ hình như có chỗ nào không đúng kính. "A chờ một chút, hình như Liễu Yên Nhiên cùng sư phó nàng cũng ở chỗ này, vậy nếu Thủy Linh nhi cũng thì chẳng phải là kiền tài bính liệt hỏa a? . Nghĩ một chút, nếu đến lúc đó bọn họ thực sự đối mặt, vậy mình phải giúp ai a?", Nghĩ tới đây Mạc Hàm có cảm giác đầu to ra ( phiền não), kệ đi, đến đó rồi tính hơn nữa chuyện đó không nhất định sẽ xảy ra, Mạc Hàm tâm lý an ủi tự nghĩ.

Mà lúc này Thủy Linh nhi cũng được thú tộc thị vệ đưa vào đại sảnh, đi theo còn có người mà Mạc Hàm phi thường quen thuộc là Lai Nhĩ, Lai Nhĩ lúc đi qua Mạc Hàm, hướng Mạc Hàm có chút gật đầu ý chào, Mạc Hàm vội vàng gật đầu đáp lại. Mà Thủy Linh nhi cũng quay đầu hướng nhìn Mạc Hàm liếc mắt, mặc dù nàng dùng sa che mặt, nhưng Mạc Hàm rõ ràng cảm giác được nàng là đang mỉm cười với mình, thấy vậy, Mạc Hàm cũng vội tiêu sái mỉm cười đáp lại.

Chỉ thấy Thủy Linh nhi đi tới đại điện phía trước, nhẹ nhàng khẽ vén áo khom lưng thi lễ, chậm rãi mở miệng nói:" Quang minh thần giáo thánh nữ tham kiến thú hoàng bệ hạ, chúc bệ hạ thân thể an khang, quốc vận xương long." Lai Nhĩ cũng cũng hơi cúi đầu, tay phải đặt ở ngực, làm một động tác lễ tiết tiêu chuẩn kỵ sĩ. Thú hoàng nghe vậy vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt nàng nâng dậy, cao hứng mở miệng nói đến:" Quang minh thánh nữ các hạ quá khách khí rồi, ngươi tới thú tộc chúng ta, là vinh hạnh của thú tộc chúng ta mới đúng , sớm đã nghe qua uy danh Quang Minh thần giáo đại lục đệ nhất giáo, mau mau miễn lễ a. Kỵ sĩ các hạ cũng xin mời miễn lễ."

Nói xong, Thú hoàng quay đầu quay về thị vệ nói đến:" Người đâu a, nhanh chuẩn bị toạ vị cho thánh nữ các hạ cùng vị kỵ sĩ này." Lập tức có thị vệ đem ra hai cái ghế, dựa theo thú hoàng chỉ thị, trực tiếp đặt chỉ dưới vương toạ thú hoàng. Mạc Hàm thấy vậy trong lòng cảm thấy rất bất bình ,ta xyz@#$%&, Quang Minh thần giáo chiêu bài này thật sự là đi tới nơi nào cũng đều hảo dụng a, mình có phải hay không cũng nên lo lắng trước mà đi gia nhập làm chức giáo chủ gì gì đó a, Mạc Hàm tâm lý xấu xa thầm nghĩ. Mà thú tộc Tiên Tri nọ cũng chỉ đứng ở bên người thú hoàng dụng nhãn tình đen tối nhìn chằm chằm vào Thủy Linh nhi, cũng không biết trong lòng hắn đến tột cùng là suy nghĩ cái gì.

Ngay lúc Mạc Hàm còn đang trầm tư , Thú hoàng mở miệng nói đến:" Thánh nữ các hạ đếnh thật đúng lúc, trẫm vừa có một số sự tình không được rõ ràng, mà việc này vừa vặn cùng Quang Minh thần giáo có liên quan, hy vọng có thể được đáo thánh nữ các hạ chỉ điểm." Nghe giọng Thú hoàng, Mạc Hàm trong lòng âm thầm cười khổ, chuyện tên minh tộc này mình còn chưa có cùng Thủy Linh Nhi nói rõ, bây giờ quang minh ngọc bài lại không có phản ứng,lại còn chuyện Ngạo Tháng đế quốc không biết Thủy Linh Nhi sau khi nghe được liệu có trợ giúp mình không? Mạc Hàm tâm lý thật là một điểm chắc chắn cũng không có.

Mặc dù Thủy Linh Nhi đối với mình có hảo cảm, nhưng chính là chuyện này dù sao cũng quan hệ đến đại sự Quang Minh giáo hội, nàng dưới tình huống không rõ ràng có thể trợ giúp mình sao? Mạc Hàm âm thầm cười khổ. Thủy Linh Nhi nghe xong thú hoàng nói, kỳ quái hỏi:" Nga, ta cũng vừa có chuyện về Quang Minh thần giáo chúng ta muốn thỉnh ý kiến ngài ,giờ nghe ngài nói vậy ta đây cũng muốn nghe một chút, bệ hạ xin mời nói." Thú hoàng nghe vậy, mỉm cười mở miệng nói đến:" Kỳ thật cũng không có gì, chính là ta nghe vị Thiên Long đế quốc Mạc Hàm đặc sứ vừa rồi nói đến Quang Minh thần giáo định ngăn cản Ngạo Tháng đế quốc hướng Thiên Long đế quốc xuất binh, không biết việc này có hay không là thật? Hy vọng thánh nữ các hạ có thể chứng thật một chút."

Thủy Linh Nhi sau khi nghe thú hoàng nói, đầu tiên là sửng sốt, hiển nhiên còn chưa hiểu kịp, Mạc Hàm liếc mắt cùng nàng đối nhãn, thầm nghĩ nàng sẽ phủ nhận. Bất quá Thủy Linh Nhi cũng chỉ là chần chờ một chút, liền mở miệng nói: " thật là trùng hợp, ta lần này cũng là vì việc này mà tới." Nghe Thủy Linh Nhi trả lời, Mạc Hàm rốt cục thở ra nhẹ nhõm, tâm lý âm thầm cao hứng.

mọi thú tộc trên đại điện, nghe rõ Thủy Linh Nhi trả lời công nhận, đều biến sắc , nguyên lai Mạc Hàm nói chính là thật sự, vậy hắn thật sự chỉ là không muốn con dân hai nước bị chiến tranh làm hại, cho nên mới đến đàm phán yêu cầu ngưng chiến , nghĩ tới đây, trong lòng mọi người không khỏi đối với Mạc Hàm thêm chút tôn kính. Mà thú hoàng đang nghe Thủy Linh Nhi trả lời đầu tiên cũng là sửng sốt, bất quá hắn lập tức cười đáp:" Nga, không biết thánh nữ các hạ chánh thức là muốn nói gì? Trẫm rửa tai lắng nghe."

Thủy Linh nhi vội vàng mở miệng nói đến:" Không dám, ta chỉ là mang ý tứ của giáo hoàng chúng ta cùng Quang minh Giáo Hội , chuyển cấp bệ hạ." Thú hoàng mỉm cười nói đến:" Thánh nữ các hạ mời nói." Chỉ nghe Thủy Linh nhi chậm rãi nói đến: " Nói vậy thú hoàng bệ hạ có nghe qua 500 năm trước nhân loại cùng Minh giới thánh chiến không?" Tiên tri vừa nghe Thủy Linh nhi hỏi, thân thể bất giác giật mình, mà Mạc Hàm ngay lúc này lại cảm ứng được quang minh ngọc bài chấn động, xem ra Tiên tri này nhất định là Minh tộc không thể nghi ngờ, không thì nhất định cũng là có liên quan với Minh tộc, nếu không cũng sẽ không vì nghe Thủy Linh Nhi nhắc đến thánh chiến 500 năm trước , mà bại lộ hơi thở bản thân ra.

Chỉ là Thủy Linh Nhi giống như không có chuyện gì, vẫn như cũ mỉm cười. Thú Hoàng nghe thánh nữ hỏi, tâm lý không khỏi có chút kỳ quái, không rõ Thủy Linh Nhi tại sao hội đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng hắn vẫn gật đầu ứng đáp:" Ân, ta có nghe nói qua, không biết thánh nữ các hạ vì sao đột nhiên nhắc tới việc này?" Thủy Linh nhi tiếp nói: "Tại 500 năm trước nhân loại cùng minh giới đại chiến, mặc dù nhân loại thắng, nhưng là cũng tổn thất thảm trọng, hậu quả rất nhiều vũ kỹ cùng ma pháp đều thất truyền, nhân loại cũng trực tiếp từ lúc cường thịnh khi ấy một mực thối lui đến như bây giờ."

Thú hoàng nghe Thủy Linh Nhi tự thuật, mặc dù không rõ Thủy Linh Nhi tại sao đột nhiên nhắc tới việc này, nhưng hay là gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.

Thủy Linh Nhi lại nói tiếp: " Căn cứ quang minh thánh điển của Quang minh Giáo Hội chúng ta ghi lại, Minh giới mỗi 500 năm sẽ một lần đối với nhân loại tiến hành xâm lấn, mà lúc này cách lần trước đại chiến đã gần 500, chính là tại 2 năm sau, Minh giới sẽ mở không gian chi môn, một lần nữa phát động chiến tranh xâm lấn Long Đằng đại lục . Mà thần khí quang minh thánh chén của Quang Minh thần giáo chúng ta tại không lâu trước kia, cảm ứng được Minh giới có người sử dụng vô thượng ma pháp, mở một tiểu phiến không gian chi môn, tiến vào Long Đằng đại lục, chúng ta hoài nghi điều là Minh giới phái ra dò đường tiên phong, cho nên chúng ta có đủ lý do tin tưởng, Minh giới nhất định sẽ lại phát khởi tiến công ."

Dị Giới Cực Phẩm Ma Pháp Sư

Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử

Dịch: WCP

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

Chương 110: Ngưng Chiến

Nghe Thủy Linh Nhi nói, sắc mặt thú hoàng khẻ biến cất tiếng hỏi: "Thánh nữ, lời các hạ nói chính là sự thật? Minh giới nọ thật sự đã bắt đầu hành động rồi?"

Thủy Linh Nhi gật đầu đáp: "Tự nhiên là sự thật, cho nên ta mới vì chuyện làm cho thú tộc cùng Ngạo Tháng đế quốc liên hợp xuất binh Thiên Long đế quốc mà đến. Quang Minh giáo hội không muốn nhìn thấy lúc minh giới còn chưa tới thì người trên đại lục đã tàn sát lẫn nhau làm cho thực lực của chính mình yếu đi. Vốn thực lực của Long Đằng đại lục hôm nay cũng đã thua sút 500 năm trước nhiều lắm, nếu lại còn hao binh tổn tướng mà nói, vậy ta nghĩ lần này chiến tranh cùng minh giới cũng sẽ gặp dữ nhiều lành ít. Mà nếu loài người chiến bại, ta tin tưởng chỉ một mình thú tộc năng lực thì căn bản không có khả năng chiến thắng minh tộc. Cho nên Quang Minh giáo hội chúng ta quyết định ra mặt điều đình, hy vọng hết thảy đều đợi thánh chiến 2 năm sau này chấm dứt. Chuyện này đối với thú tộc và loài người đều có chỗ tốt, có thể nói lần này ngưng chiến cũng vì muốn các ngươi tự mình cứu lại tương lai, hy vọng thú hoàng bệ hạ có thể lo lắng đề nghị ta."

Nghe được Thủy Linh Nhi nói, ánh mắt thú hoàng lóe ra hiển nhiên cũng đang tự hỏi về những gì Thủy Linh Nhi nói, mà Thủy Linh Nhi cũng cũng không gấp chỉ là lẳng lặng chờ đợi thú hoàng trả lời. Cả đại điện nhất thời an tĩnh xuống. Ngay lúc này thú tộc tiên tri nọ đột nhiên mở miệng hỏi: "Thánh nữ các hạ nói về vấn đề này đều chỉ là một mặt chi từ, bảo chúng ta như thế nào có thể tin tưởng lời nói của ngươi đây?"

Thủy Linh Nhi nghe vậy, nàng chỉ dụng đôi mắt to xinh đẹp nọ nhìn nhãn tiên tri sau đó mở miệng thản nhiên hỏi: "Vị này nói vậy chính là thú tộc tiên tri các hạ sao?" Nghe được câu hỏi của Thủy Linh Nhi, thú hoàng đã ở bên cạnh trả lời: "Vị này chính là tiên tri đại nhân của thú tộc ta đã hồi lâu không có xuất hiện, chắc là thần thú không có bỏ quên chúng ta nên phái tiên tri đến chỉ dẫn chúng ta."

Thủy Linh Nhi nghe vậy, thản nhiên nói: "Nghe nói thú tộc từ lần tiên tri trước quá thế đến nay đã có gần 200 năm thời gian không có xuất hiện qua đúng không?" Thú hoàng nghe vậy, gật đầu trả lời: "Thánh nữ các hạ thật sự là tỉ mỉ, ngay cả điều này cũng hiểu rõ ràng." Thủy Linh Nhi mỉm cười đáp: "Đa tạ bệ hạ khích lệ, chỉ là ta có chuyện một mực kỳ hoặc ở trong lòng, muốn mời tiên tri đại nhân chỉ điểm một chút."

Nghe câu hỏi của Thủy Linh Nhi, thú tộc tiên tri nọ chỉ lạnh lùng nói: "Không biết thánh nữ các hạ muốn biết chuyện gì, nếu là đang hạ biết nhất định làm hết sức, nếu không biết xin mời thứ ta vô năng vi lực." Thủy Linh Nhi mỉm cười nói: "Đó là tự nhiên rồi, tiên tri các hạ xin yên tâm." Dừng lại một chút Thủy Linh Nhi mở miệng nói tiếp: "Kỳ thật cũng không có gì, ta chỉ là rất kỳ quái, không biết tiên tri đại nhân vì sao không hiện chân diện mục kỳ nhân, nghe nói tiên tri đại nhân từ khi xuất hiện đến giờ chính là phó bộ dáng này, không ai thấy được hình dạng của ngươi, chẳng lẻ có cái khổ trung gì khó nói sao?"

Tiên tri nghe Thủy Linh Nhi hỏi, chỉ lạnh lùng trả lời: "Cũng không có cái gì khổ trung, cái này chỉ là thói quen của ta, chẳng lẻ cái này có cái gì không đúng sao?" Thủy Linh Nhi nghe vậy, mỉm cười nói: "Đương nhiên không có cái gì không đúng, đây cũng là quyền lực của tiên tri đại nhân, ta chỉ là tò mò thôi hy vọng ngươi không lấy làm phiền lòng." Tiên tri sau khi nghe được cũng không trả lời, chỉ là lạnh lùng hừ một tiếng.

Thủy Linh Nhi tiếp theo mở miệng bảo: "Nghe nói tiên tri đại nhân đều có chút năng lực đoán trước họa phúc, vậy không biết tiên tri đại nhân đối với thánh chiến hai năm sau này có cái nhìn gì, ngươi cho rằng chúng ta sẽ chiến thắng minh tộc không? Hay là sẽ thất bại, hy vọng tiên tri đại nhân có thể hỗ trợ cho một chút, Quang Minh giáo hội khẳng định cảm kích." Nghe được câu hỏi của Thủy Linh Nhi, tiên tri nọ vừa định cự tuyệt thì thú hoàng một bên đã mở miệng nói: "Nếu thánh nữ có thỉnh cầu như thế, tiên tri ngươi nên hỗ trợ đoán trước một chút đi, dù sao lúc này quan hệ đến an nguy của cả Long Đằng đại lục, cũng quan hệ đến thú tộc tương lai, phiền toái tiên sinh vậy."

Thú tộc tiên tri nọ nghe thú hoàng nói thì tâm lý sửng sốt, vốn hắn còn muốn cự tuyệt nhưng là nếu thú hoàng cũng yêu cầu, tự mình nếu tái cự tuyệt vậy sẽ không ổn đi. Hắn không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Nếu bệ hạ yêu cầu ta tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là ta gần đây vừa vặn thân thể không khỏe, mà việc đoán trước này vốn chính là chuyện trái với thiên ý nên phải phải có chuẩn bị sung túc. Nếu mà mạnh mẽ cưởng cầu đoán trước, ta sợ sẽ đối với thân thể tạo thành thương tổn. Hơn nữa làm như vậy thì kết quả tiên đoán cũng vị tất chuẩn xác, cuối xin bệ hạ chờ vài ngày, chờ ta chuẩn bị sẵn sàng trở lại tiên đoán."

Nghe tiên tri giải thích, thú hoàng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: "Đã như vầy, đương nhiên vẫn là thân thể tiên tri quan trọng hơn, chờ sau này nữa đi." Đại điện hạ diện đích Mạc Hàm nghe vậy trong lòng âm thầm cười lạnh, tảo không khó quá, vãn không khó quá, hết lần này tới lần khác bây giờ thân thể không khỏe, vừa rồi còn đang trên đài hô to kêu to hoang thoại này của ngươi cũng chỉ có thể lừa các người con dân thú tộc này tôn trọng ngươi thôi, thật sự là ngu ngốc.

Mà Thủy Linh Nhi nghe vậy, vội vàng giả ra một bộ ân cần ngữ khí lên tiếng nói: "Tiên tri đại nhân thân thể không khỏe sao? Có thể không làm được a, ngươi chính là thủ hộ thần của thú tộc quan hệ đến an nguy thú tộc a. Quang Minh giáo hội ta vừa vặn đối tật bệnh này y trì tương đối có nắm chắc, không bằng do ta xem cho ngươi, nói không chừng có thể trợ giúp tiên tri đại nhân tiêu trừ chứng trạng không khỏe, coi như là ta Quang Minh giáo hội vì thú tộc xuất chút tâm ý của mình đi."

Thú hoàng nghe được Thủy Linh Nhi nói cao hứng bảo: "Đúng vậy, y liệu năng lực của Quang Minh giáo hội đó là trên đời đều biết, hay là do thánh nữ các hạ tự mình ra tay vậy nhất định là thủ đáo bệnh trừ (ra tay thì hết bệnh), vậy phiền toái thánh nữ các hạ rồi." Thủy Linh Nhi nghe vậy vừa định đứng dậy, tiên tri nọ vội vàng gấp gáp khoát tay nói: "Không cần thiết, chỉ là một chút tiểu vấn đề, không dám làm phiền thánh nữ các hạ, hơn nữa ta cũng không có thói quen bị người đụng vào, chỉ có thể tâm lãnh hảo ý của thánh nữ các hạ."

Thủy Linh Nhi thấy thế cũng không miễn cưỡng, chỉ là mỉm cười nói: "Không quan hệ, đã như vầy, ta đây cũng không dám miễn cưỡng." Thú hoàng nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là cười gượng nói: "A a, tiên tri tiên sinh của chúng ta tính tình chính là như vậy, xin thánh nữ các hạ không lấy làm phiền lòng. Về phần đề nghị của quý giáo, ta bây giờ có thể đồng ý, dù sao đây là quan hệ đến an nguy cả Long Đằng đại lục, thú tộc chúng ta tự nhiên sẽ cầm cự. Chỉ là vì chiến tranh lần này, chúng ta thú tộc có thể nói là hao tổn không ít, không biết......."

Thủy Linh Nhi tự nhiên biết yêu cầu của thú hoàng là cái gì, chỉ nghe nàng mỉm cười mở miệng nói: "Đó là tự nhiên, bệ hạ đã cầm cự như vầy. Chúng ta đương nhiên không thể để cho bệ hạ có hại. Quang Minh giáo hội chúng ta muốn biếu thú tộc một trăm vạn kim tệ dùng để đền bù lần tổn thất này, không biết bệ hạ có hài lòng không."

Nghe Thủy Linh Nhi nói ngữ, thú hoàng vội vàng cao hứng đáp: "Quý giáo thật sự là quá rộng lượng với chúng ta a, đã như vầy, chúng ta đây tựu quyết định như thế. Trẫm lập tức kêu người phát bố quốc thư tuyên bố đình chỉ tràng chiến tranh này. Thánh nữ các hạ cần phải ở tại nơi này làm khách vài ngày, để cho ta tận tình địa chủ a."

Dị Giới Cực Phẩm Ma Pháp Sư

Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử

Dịch: WCP

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

Chương 111: U Minh Kết Giới (1)

Thủy Linh Nhi mỉm cười mở miệng đáp: "Đa tạ hảo ý của bệ hạ, chỉ là ta bây giờ còn có chuyện quan trọng mang theo, chỉ sợ không thể ở lâu được, kim tệ nọ quá vài ngày ta sẽ cho người đưa tới, bây giờ xin cáo từ." Nói xong liền đứng dậy hướng thú hoàng vén áo thi lễ. Thú hoàng sau khi nghe được Thủy Linh Nhi trả lời, vẻ mặt tiếc hận nói: "Như thế thật sự là đáng tiếc, nếu thánh nữ có chuyện quan trọng trên người ta cũng không dám cường lưu, không thể làm gì khác hơn là đợi khi thánh nữ lần sau có thể trở lại thú tộc chúng ta thì ta tái nhất định đền bù."

Thủy Linh Nhi vội vàng cười nói tạ. Mà dưới đài Mạc Hàm cũng là trong lòng sửng sốt, nha đầu kia dễ dàng bỏ qua thú tộc tiên tri này như vậy, vượt khỏi dự liệu của Mạc Hàm. Chẳng lẻ nha đầu kia không có cảm ứng được ba động vừa rồi sao? Mạc Hàm âm thầm nghĩ lại cảm giác được không có khả năng a. Thủy Linh Nhi nếu hiểu được phương pháp nói cho mình biết để cảm ứng, nàng tự mình không có đạo lý không hiểu. Hơn nữa vừa rồi hắn ở nơi này không xa cũng có thể cảm giác được Quang Minh ngọc bài chấn động, nàng cách tiên tri này cận vậy thì càng không có thể không biết a. Chỉ là cử động của nàng bây giờ làm cho Mạc Hàm ngạc nhiên không rõ rốt cuộc nàng có dụng ý ra sao.

Ngay lúc Mạc Hàm còn đang nghi hoặc, chỉ nghe Thủy Linh Nhi mở miệng hướng tiên tri kia nói: "Tiên tri đại nhân nếu có rãnh nhất định phải đến Quang Minh giáo hội chơi, chúng ta nhất định hoan nghênh chí cực." Tiên tri nọ hận không khiến được Thủy Linh Nhi rời đi sớm một chút, nhìn thấy Thủy Linh Nhi phải đi, nghe vậy vội vàng gật đầu nói: "Nhất định sẽ đến, đa tạ thánh nữ các hạ mời."

Thủy Linh Nhi gật đầu liền xoay người rời đi, ngay lúc này bổng nghe nàng ai nha một tiếng, mở miệng nói: "Thiếu chút nữa đã quên chuyện, ta lúc trước không lâu tại một chỗ cổ di tích tìm được nhất kiện bảo vật nhưng cũng không biết sử dụng như thế nào, tiên tri đại nhân bác học đa tài có thể giúp ta xem thử hay không?" Tiên tri nghe vậy, gật đầu nói: "Là cái gì vật, ngươi đem ra ta xem." Thủy Linh Nhi vội vàng từ trong lòng móc ra một cái hộp đưa tới trước mặt tiên tri, mở miệng nói: "Chính là một viên hạt châu màu đen, mặt trên ấn trứ một chút phù văn kỳ quái, ta cũng không biết có ích lợi gì."

Tiên tri nghe Thủy Linh Nhi nói, đưa tay tiếp nhận cái hộp trước mặt vừa mở ra vừa nói: "Nga, ta giúp ngươi xem sao." Nói xong liền mở cái hộp. Ngay lúc này dị biến nổi lên, một đạo bạch quang chói mắt từ bên trong cái hộp nọ lòe ra, chỉ có một chút quang mang rọi vào thân thể tiên tri nọ, mà tiên tri cũng phát ra một tiếng hét thảm. Tiên tri nọ buông cái hộp hai tay ôm diện kêu lên thảm thiết.

Nhìn thấy tình huống này, thú tộc trên đại điện tất cả mọi người kinh hãi thất sắc. Chỉ có Thủy Linh Nhi vẫn như cũ yên tĩnh đứng ở nơi đó, tựa hồ đã sớm đoán trước loại tình huống này rồi nên một chút cũng không kinh ngạc. Mạc Hàm nhìn thấy phát sinh này trong lòng liền rõ ràng tại sao Thủy Linh Nhi vừa rồi lại giả ra bộ dáng không hề cảm giác được lại còn muốn rời đi. Xem ra chỉ là vì muốn đánh lừa tính cảnh của giác tiên tri này, nếu không thì tên thú tộc tiên tri này giảo hoạt vậy, như thế nào có thể rút lui, trong lòng âm thầm bội phục cơ trí của Thủy Linh Nhi.

Mà một bên đích thú hoàng thấy thế, mở miệng mắng: "Thánh nữ các hạ đây là ý gì, vì sao ám toán tiên tri của thú tộc ta. Hôm nay ngươi nếu không nói rõ, cho dù là Quang Minh giáo hội cũng đừng trách chúng ta không khách khí." Thủy Linh Nhi thản nhiên mở miệng nói: "Bệ hạ không cần kinh hoảng, lập tức sẽ rõ ràng dụng ý của ta." Ngay lúc này, tiên tri nọ vẫn còn trên mặt đất kêu thảm thiết bổng nhiên mở miệng nói: "Quang Minh giáo hội khu ma châm, hảo nha đầu giảo hoạt. Quang Minh giáo hội thánh nữ quả nhiên không đơn giản." Chỉ là thanh âm hắn cùng thanh âm vừa rồi hoàn toàn tương phản như là hai người. Thanh âm nghe giống như là thiết khí cọ xát nhau làm cho người ta cả người không thoải mái. Mà mọi người của thú tộc tại đây nhìn thấy một màn này đều sợ ngây người, hoàn toàn không có phản ứng lại.

Thủy Linh Nhi cũng không chút nào kinh hoảng nói: "Quá khen, nghĩ không ra ngươi thật sự là kiến đa thức nghiễm (biết nhiều hiểu rộng) a, ngay cả khu ma châm đều bị ngươi biết. Thế nào, ngươi muốn tự mình đi ra hay là ta đến giúp ngươi?" Trên đại điện mọi người nghe được Thủy Linh Nhi nói càng bị đầu óc mơ màng, chỉ có Mạc Hàm hiểu rõ ràng hàm nghĩa của Thủy Linh Nhi nói. Mạc Hàm trong lòng lo lắng cho an nguy của Thủy Linh Nhi, vội vàng đi lên thai giai đứng ở bên người của nàng. Mà tất cả mọi người trên đại điện đột nhiên bị một màn phát sinh này khiến cho hoảng sợ ngây người, căn bản không có người để ý tới Mạc Hàm, chỉ là đem con mắt đều gắt gao định tại trên người của tiên tri.

Thủy Linh Nhi nhìn thấy cử động của Mạc Hàm, tự mình cỡi cái khăn che mặt ngọt ngào nhìn hắn cười, mở miệng nói: "Yên tâm đi, chỉ cần trúng khu ma châm này, cho dù là Minh Tương cũng không nhất định có thể chạy thoát, huống chi thực lực hắn căn bản không đạt tới minh tương." Mạc Hàm mở miệng bảo: "Có hảo vật này ngươi cũng không nói cho ta biết sớm một chút a, còn hại ta một mực lo lắng cho ngươi."

Thủy Linh Nhi mỉm cười mở miệng nói: "Khu ma châm này mặc dù lợi hại nhưng mà tốc độ nó cũng không phải rất nhanh, trừ phi tại dưới khoảng cách quá gần mới có có thể uy hiếp tánh mạng của mục tiêu, nếu không thì có dùng nó cũng vô dụng. Ta nghĩ tốc độ vừa rồi nếu mà là ngươi chú ý một chút cũng hẳn là sẽ tránh được?" Mạc Hàm nghe vậy gật đầu nói: "Như thế, cũng chỉ có đánh lén mới có thể thành công, nếu không thì nó chính là phế vật. Nghĩ không ra nha đầu ngươi cũng học được chiêu đánh lén này a? Quả nhiên thâm đắc chân truyền của ta, có tiến bộ."

Thủy Linh Nhi bất đắc dĩ lườm hắn một cái, mở miệng cười mắng: "Chiêu của ngươi, ngươi đây là đang khen ta, hay là đang chê ta a, trên đời lại có người khoa trương như ngươi vậy sao?" Mạc Hàm nghe vậy, cũng hiểu được lời mình nói tựa hồ không đúng, nhưng là lời đã xuất cũng không thu trở lại được, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ cười cười.

Ngay lúc này, bổng nhiên tiên tri nọ quát to một tiếng rồi trên người ồ ạt xuất ra một đám nùng vụ màu đen. Mà tại bên trong nùng vụ truyền đến tiếng cười đắc ý của tiên tri nói: "Nha đầu, mặc dù ngươi rất thông minh nên có thể làm cho ta mất cảnh giới tâm mới bị ngươi ám toán. Nhưng mà ngươi cũng không có nghĩ đến trên người ta lại có minh châu. Ta cũng không tin ngươi có thể phá vỡ U Minh kết giới của ta, đến lúc đó sẽ có đồng bạn tới cứu ta, ngươi tựu chờ chết đi. Minh tương đại nhân bọn họ nhất định sẽ đến cứu ta, đến lúc đó chính là tử kỳ của các ngươi."

Tiên tri xuất lời cứng rắn khiến cho Thủy Linh Nhi sắc mặt đại biến, mở miệng nói: "Bất hảo, là U Minh kết giới, hãy mau chế trụ hắn nếu không sẽ không kịp." Thủy Linh Nhi vừa dứt lời, Lai Nhĩ ở một bên đã kinh hãi rút ra kỵ sĩ kiếm của mình, thả người hướng hắc vụ đánh tới. Chỉ thấy thân kiếm nổi lên một trận quang mang màu trắng, hướng về sương khói màu đen nọ đánh tới. Một tiếng vang nhỏ sau khi quang mang màu trắng nọ đánh trúng sương khói màu đen kia, nhưng sau đó thì như đá bỏ biển biến mất không thấy.

Mạc Hàm thấy vậy sắc mặt cũng khẻ biến, Lai Nhĩ này thực lực đã là kiếm thánh thủy chuẩn mà vẫn không thể kích phá cái gọi là cái gì U Minh kết giới này, những người khác phỏng chừng cũng không làm gì được. Năng lực cái gì U Minh kết giới này cũng quá biến thái đi. Mà Lai Nhĩ lại vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, hét lớn một tiếng, cả người đều phát ra một trận bạch quang. Mà vũ khí của hắn cũng bộc phát bạch quang càng mãnh liệt tiếp tục hướng hắc vụ đánh tới. Bạch quang tấn công hắc vụ chỉ khiến hắc vụ ba động rất nhỏ một chút liền khôi phục bình tĩnh, vẫn ngưng tụ ở nơi này, tụ mà không tiêu tan.

Chương 112: U Minh Kết Giới (2)

Tất cả người trên đại điện đều sợ ngây người, một phần vì bội phục vũ kỹ cao cường của Lai Nhĩ nọ, bởi vì kiếm thánh trên cả Long Đằng đại lục bây giờ biết được cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay. Bây giờ bọn họ đã từng nhìn thấy kiếm thánh nọ thực lực siêu cường, thực lực thật là rất biến thái thì càng đối với nùng vụ màu đen nọ cảm thấy kinh ngạc. Nghĩ không ra chỉ là hắc vụ bình thường, mà luôn cả cả kiếm thánh đều không thể kích phá, đó là năng lượng kinh khủng cở nào a.

Một bên Thủy Linh Nhi thấy thế liền ngăn cản liễu Lai Nhĩ còn đang muốn ra tay, lên tiếng bảo: "Lai Nhĩ thúc thúc quên đi, không có tác dụng đâu. Năng lực U Minh kết giới này trừ phi là người đã đạt tới cấp bậc Kiếm Thần mới có thể kích phá. Truyền thuyết nói rằng U Minh kết giới của minh giới là do Minh vương Cáp Đắc Tư tự tay chế tác, tổng cộng chỉ có hai mươi khỏa, nhưng là năng lực thủ hộ của nó cũng là tuyệt đối biến thái. Thật không ngờ cái tên minh tộc này trên người lại có mang theo cái vật này, là ta sơ suất quá, hẳn là nên sớm nghĩ đến minh giới nếu trọng thị hành động lần này, khẳng định sẽ không có không chuẩn bị."

Mạc Hàm nghe vậy, vội vàng an ủi vỗ vỗ bả vai Thủy Linh Nhi, cất tiếng nói: "Được rồi, không quan hệ, cái này cũng không phải lỗi của ngươi, đừng đem chuyện gì đều gánh vác trên người, ngươi đã làm tốt lắm rồi." Người trên đại điện nhìn thấy Mạc Hàm cũng dám đụng chạm bả vai thánh nữ đều bị choáng váng, thân phận thánh nữ này tôn quý ra sao a, đâu phải người bình thường có thể tùy tiện khinh bạc. Một ít thú tộc nhìn Mạc Hàm với vẻ khó chịu và khóe miệng cười lạnh chờ xem kịch vui của Mạc Hàm, xem thánh nữ nọ trừng phạt hắn như thế nào.

Ngay cả vẻ mặt thú hoàng cũng là một bộ không thể tư nghị nhìn Mạc Hàm, tự thân hắn cũng không dám đụng thánh nữ. Mạc Hàm chỉ là một cái đặc sứ nho nhỏ của Thiên Long đế quốc, lá gan lại lớn như thế. Nhưng càng làm cho tất cả cảm thấy chuyện xảy ra ngoài ý muốn vì thánh nữ nọ chẳng những không có phát hỏa mà còn ôn nhu hướng Mạc Hàm đạo tạ. Khẩu khí ôn nhu vậy cùng thánh nữ vừa rồi ra khỏi miệng đàm phán hoàn toàn là hai người khác nhau a, khiến cho mọi người đều trợn tròn mắt, ngoại trừ cái vị Lai Nhĩ kia, hắn vẫn chỉ là mỉm cười nhìn một chút cũng không kinh ngạc.

Lúc này thú hoàng nhịn không được mở miệng hỏi: "Thánh nữ các hạ, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra a, tiên tri này như thế nào lại biến thành như vậy a?" Thủy Linh Nhi nghe vậy, cũng biết rằng mình vừa thất thố, khẩu khí khôi phục bình tĩnh giải thích: "Bệ hạ còn nhớ kỹ ta vừa rồi đã nói cùng ngài, Quang Minh thánh chén của giáo hội chúng ta cảm ứng được hơi thở minh giới xuất hiện không?" Thú hoàng nghe vậy gật đầu nói: "Đương nhiên nhớ kỹ, chẳng lẻ cùng chúng ta có liên quan sao?"

Thủy Linh Nhi gật đầu nói: "Đúng vậy, sau khi thánh chén chúng ta cảm ứng được liền phát hiện vài cổ hơi thở từ các hướng bất đồng phát ra. Mà một cổ hơi thở trong đó chính là xuất hiện tại thú tộc nơi này, tấu xảo vị tiên tri của thú tộc các ngươi trăm năm không có xuất hiện lại ở đúng lúc xuất hiện, hơn nữa hành vi lại cổ quái như thế. Muốn cực lực xúc sử bệ hạ phát khởi chiến tranh với Thiên Long đế quốc, mà chuyện này đều là đối với thú tộc căn bổn không có cái ích lợi gì thật lớn. Thân là tiên tri thú tộc thì như thế nào có thể không thấy được điểm ấy đây. Một khi tràng chiến tranh này bộc phát sẽ làm suy yếu thực lực của loài người trên Long Đằng đại lục, đối với thánh chiến sắp đến là bất lợi tuyệt đối. Cho nên chúng ta hoài nghi tiên tri này nhất định có chuyện, cho dù không phải minh tộc, cũng nhất định cùng minh tộc có liên quan."

Nghe Thủy Linh Nhi giải thích, sắc mặt thú hoàng có chút tái nhợt hỏi: "Cho nên ngươi lần này tới mục đích chủ yếu chính là vì chuyện này sao? Vậy ngươi làm như thế nào phát hiện tiên tri chính là minh tộc a?" Thủy Linh Nhi mỉm cười bảo: "Quang Minh thần giáo chúng ta có Quang Minh ngọc bài đối với minh tộc có đặc thù cảm ứng cùng năng lực áp chế, ta vẫn tùy thân huề mang theo, mà ta ngay vừa rồi phát hiện Quang Minh ngọc bài này đối với tiên tri giả mạo kia có phản ứng, cho nên ta mới khẳng định hắn là minh tộc."

Nghe Thủy Linh Nhi trả lời, thú hoàng tựa hồ đã sợ ngây người. Thú tộc trên cả đại điện cũng đều còn chưa có phản ứng lại, thú tộc tiên tri bọn họ vẫn tôn kính lại là minh giới minh tộc. Cái này đối với bọn họ thì không thể không nói là cái đả kích thật lớn, mà chuyện này cũng có phản tác dụng quá lớn đi. Vốn còn tưởng rằng là thần thú hiển linh chiếu cố bọn họ kết quả vẫn là một số không khiến cho thú tộc trên đại điện đều có vẻ có chút thất hồn lạc phách.

Thú hoàng trước hết phục hồi tinh thần lại, quay về Thủy Linh Nhi khom lưng thi lễ, chân thành mở miệng nói: "Đa tạ thánh nữ các hạ cứu lại thú tộc chúng ta, nếu không chúng ta vẫn còn bị người khác dắt mũi, mà thú tộc cũng sẽ tổn thất thảm trọng và ta cũng sẽ trở thành tội nhân của thú tộc, xin nhận ta một xá." Thủy Linh Nhi vội vàng nâng hắn dậy mở miệng nói: "Bệ hạ nói quá lời, kỳ thật cho dù ta không bắt hắn hiện ra, ta tin tưởng với trí tuệ bệ hạ sớm muộn gì cũng sẽ thức phá được, ta chỉ là đem hắn bại lộ ra trước mà thôi."

Thú hoàng cười khổ nói: "Thánh nữ các hạ không cần an ủi ta, ta tự mình biết năng lực của mình. Cho dù thật sự đợi được ngày bị ta thức phá đó, thú tộc cũng nhất định là tổn thất thảm trọng rồi. Ai......." Thú hoàng sau khi nói xong câu này tựa hồ cũng già nua đi rất nhiều, Mạc Hàm một bên thấy vậy trong lòng không khỏi có chút đồng tình với hắn, mở miệng nói: "Bệ hạ không cần khổ sở, dù sao thân là một người thống trì giả của quốc gia, ai không muốn vì quốc gia mình khai cương khoách thổ, danh lưu thanh sử. Thú hoàng bệ hạ hành vi cũng không có gì sai, chỉ là bị minh tộc lợi dụng thôi." Mà thú tộc quan viên trong đại sảnh cũng đều mở miệng an ủi.

Thú hoàng cảm kích quay qua Mạc Hàm nói: "Đa tạ đặc sứ đại nhân, ta xin lỗi vì những hành vi của đối với ngươi vừa rồi. Hy vọng sau này Thiên Long đế quốc cùng thú tộc vẫn là huynh đệ chi quốc như cũ, vĩnh viễn giao hảo." Mạc Hàm mỉm cười đáp: "Đó là tự nhiên, chờ ta sau khi trở về, nhất định hướng Hoàng thượng nước ta chuyển đạt thành ý của thú hoàng bệ hạ, tin tưởng không lâu bệ hạ chúng ta sẽ có quốc thư đưa tới, đến lúc đó ta cũng nhất định sẽ trở lại."

Thú hoàng mỉm cười gật đầu nói: "Chúng ta hoan nghênh đặc sứ đại nhân tùy thời lại đây, ngươi cũng trở thành khách quý của thú tộc chúng ta." Mạc Hàm vội vàng mỉm cười gật đầu đáp ứng. Lúc này Đại hoàng tử nọ mở miệng hỏi: "Thánh nữ các hạ, minh tộc này chúng ta phải làm sao bây giờ? Muốn giết lại giết không chết, đặt ở nơi này cũng không phải biện pháp a." Nghe xong Đại hoàng tử nói, Thủy Linh Nhi trầm ngâm một chút rồi nói: "U Minh kết giới này bây giờ chúng ta căn bản không có biện pháp phá vỡ, ở tại chỗ này người minh tộc sớm muộn gì sẽ tìm đến thì ngược lại sẽ liên lụy các ngươi. Như vậy đi, ta đem hắn mang về thánh điện, dù sao nơi đó là tổng bộ của Quang Minh giáo hội, hơn nữa cao thủ nhiều như mây và nơi đó còn có Quang Minh lực cũng tương đối sung túc. Minh tộc nếu tới nơi đó thì thực lực nhất định sẽ suy giảm trầm trọng, ta nghĩ bọn họ sẽ có chút cố kỵ không dám làm loạn."

Nghe Thủy Linh Nhi nói xong, thú tộc trên đại điện đều gật đầu tán thành. Bọn họ đối với minh tộc vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu đem minh tộc này đặt ở nơi đây vạn nhất thật sự đưa tới minh tương thì thú tộc đi đâu để tìm một cái Kiếm Thần đi ra cùng hắn đối kháng a. Thủy Linh Nhi khẳng khái mang hắn đi đúng là chuyện bọn họ cầu còn không được.

Chương 113: Châm Phong Tương Đối

Đại hoàng tử đặt câu hỏi ý tứ cũng ở chỗ này. Thú hoàng cảm kích quay về Thủy Linh Nhi nói: "Vậy phiền toái thánh nữ các hạ, ta đại biểu cho thú tộc con dân đa tạ thánh nữ các hạ." Thủy Linh Nhi mỉm cười bảo: "Đây là việc Quang Minh giáo hội phải làm, bệ hạ không cần cám ơn ta." Nói xong Thủy Linh Nhi xoay qua Lai Nhĩ nói nhỏ bên tai vài câu, Lai Nhĩ gật đầu xoay người ra đại điện phỏng chừng là để chuẩn bị. Dù sao không thể trực tiếp mang theo như vậy ra đi, trên đường còn không hù chết người a.

Mà Thủy Linh Nhi cũng xoay người quay về thú hoàng nói: "Bệ hạ, ta trước hết cáo từ, dù sao cái minh tộc này ở tại chỗ này nhiều một ngày thì nhiều thêm một phần nguy hiểm. Ta muốn nhanh lên một chút chạy về thánh điện, để tránh người minh tộc thừa cơ lại đây cứu viện, vậy phiền toái rồi." Nghe Thủy Linh Nhi nói, thú hoàng cũng không dám giữ lại liền vội vàng gật đầu đáp ứng. Mạc Hàm thấy Thủy Linh Nhi phải rời khỏi, cũng vội vàng hướng thú hoàng từ biệt, nếu chuyện đã giải quyết thỏa đáng thì hắn cũng nên rời đi, thú hoàng tự nhiên đáp ứng thỉnh cầu của Mạc Hàm.

Khi lúc Mạc Hàm và Thủy Linh Nhi rời khỏi hoàng cung, Mạc Hàm phát hiện sắc trời bên ngoài đã là giữa trưa. Mạc Hàm vội vàng hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Thoải mái a, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ cũng coi như không phụ lòng người nhờ, vẫn là Linh nhi ngươi tốt a, biết kịp thời lại đây giải cứu ta, có mệt không để cho ta giúp ngươi xoa bóp xoa bóp, hảo hảo báo đáp ngươi một chút."

Nghe Mạc Hàm nói xong, Thủy Linh Nhi có chút lườm hắn một cái, tự mình cởi xuống cái khăn che mặt hướng hắn nói: "Tưởng đích đáo mỹ, ngươi nói bậy nữa đi, ta đã nói cùng ngươi lúc nào là Quang Minh thần giáo chúng ta sẽ nhúng tay vào chuyện lần này, ngươi lại dám trực tiếp đem đầu chúng ta đi ra bàn đàm phán. Hôm nay may là là ta lại đây, nếu người khác, ta xem ngươi như thế nào xong việc."

Mạc Hàm tà tà cười nói: "Hắc hắc, ai kêu Quang Minh giáo hội các ngươi hàng đầu lớn vậy a, ta không đem hàng đầu các ngươi ra thì như thế nào trấn trụ đám người kia bên trong a. Hơn nữa ta cũng không có nói bậy a, cho dù ta không nói ra, các ngươi nếu biết tiên tri này thật là minh tộc thì khẳng định cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đúng không? Ta chỉ là giúp ngươi đem nó là nói ra trước tiên thôi, ngươi không cảm tạ ta còn trách ta a, ai, thật sự là ủy khuất a."

Thủy Linh Nhi nghe Mạc Hàm hồ ngôn loạn ngữ, nhịn không được cười lên mắng: "Thiệt là bị ngươi cưỡng từ đoạt lý, chết cũng có thể nói thành sống, không đạo lý cũng có thể bị ngươi nói thành có đạo lý, đến bây giờ đảo lại thác tự hình như là ta. Ta đây cần phải hướng ngươi bồi tội không a? Đặc sứ đại nhân." Mạc Hàm vội vàng đắc ý nói: "Vậy thì không cần, ta là người rất hào phóng, việc nhỏ bình thường này ta sẽ không để trong lòng, lần này coi như ta hào phóng tha thứ cho ngươi."

Thủy Linh Nhi nghe vậy, bất đắc dĩ nói: "Tánh tình của ngươi thật là...... Không cứu nỗi, lại cùng ngươi cãi. Ta muốn chạy về thánh điện đem minh tộc này áp đưa trở về, ngươi đi đâu? Có cùng đi với ta không?" Mạc Hàm vốn còn muốn đáp ứng, chỉ là nhớ tới Liễu Yên Nhiên trong lòng nghĩ đến cho dù mình phải đi, trước tiên cũng phải nói một tiếng cùng nàng a. Nàng vì mình chịu nhiều khổ vậy, đã biết phải đi mà không nói qua với nàng một tiếng thì tự lương tâm mình cũng sẽ không yên.

Nghĩ tới đây, Mạc Hàm mỉm cười trả lời: "A a, Linh nhi ngươi đi trước đi, ta tối nay sẽ đuổi theo ngươi. Đến lúc đó sẽ cùng ngươi hội hợp, tự mình trên đường phải cẩn thận chút a." Thủy Linh Nhi nghe vậy, hình như có thâm ý liếc mắt nhìn Mạc Hàm, mở miệng nói: "Ta nghe nói hắc ám thánh nữ cũng ở chỗ này, chẳng lẻ ngươi muốn ở lại chỗ này bồi tiếp nàng sao?" Mạc Hàm vội vàng giả ra một bộ nghiêm chỉnh vẻ mặt lên tiếng: "Ngươi nói đi đâu rồi, ta chỉ là còn có chút chuyện còn chưa có xong xuôi. Ta đã có nói với ngưu nhân tộc bên kia gặp bọn họ nên muốn đi nói lời từ biệt cùng bọn họ, hơn nữa tiểu mạc còn đang ở dịch quán, ta cũng phải trở về tiếp nó mới được a, ngươi đừng suy nghĩ loạn. Hắc hắc"

Thủy Linh Nhi cười duyên nói: "Có quỷ mới tín ngươi đây, lại thua lý ngươi, ngươi đi tìm người tương hảo đi thôi, đừng động tới ta." Mạc Hàm nghe vậy âm thầm cười khổ, vừa định trả lời chợt nghe phía sau truyền đến một loạt thanh âm dễ nghe nói: "Mạc Hàm đại ca đương nhiên là cùng ta ở một chỗ rồi, ngươi đừng tự mình đa tình rồi cho rằng Mạc Hàm đại ca thích ngươi." Mạc Hàm nghe xong âm thầm kêu khổ, Liễu Yên Nhiên nha đầu kia hết lần này đến lần khác không tới bây giờ đi ra, cái này không phải làm cho mình thêm loạn sao?

Thủy Linh Nhi nghe được thanh âm liền dương đôi mi thanh tú, mở miệng lạnh lùng đáp lại: "Nghĩ không ra hắc ám thánh nữ cũng sẽ len lén nghe trộm người ta nói chuyện a, thật sự là để cho ta cảm thấy ngoài ý muốn a." Người kia đúng là Liễu Yên Nhiên, chỉ thấy nàng không chút nào để ý tới Thủy Linh Nhi cười nhạo, đi tới bên người Mạc Hàm ôn nhu mở miệng nói: "Thiếp chỉ biết chàng sẽ không đành lòng tự mình len lén chạy mất."

Nói xong liền thân nhiệt kéo cánh tay Mạc Hàm. Thị uy nhìn về phía Thủy Linh Nhi cất tiếng hỏi: "Làm sao vậy, ngươi không phải là muốn chạy về thánh điện sao? Sư phó ta muốn ta chuyển lời cho ngươi, người nói mặc dù chúng ta là quan hệ đối địch, nhưng chuyện này dù sao quan hệ đến an nguy của Long Đằng đại lục, Hắc Ám giáo hội ta nhất thời không muốn gây thêm chuyện. Cho nên lần này chúng ta sẽ không đối phó ngươi, ngươi nên mau đi đi, nếu không đừng trách chúng ta thay đổi chủ ý."

Mà Thủy Linh Nhi sắc mặt xanh đen nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói: "Hừ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ thừa nhận ân tình của ngươi sao? Cho dù các ngươi muốn đối phó ta, ngươi cho rằng có thể dễ dàng vậy sao? Ngươi muốn có thể thử xem." Liễu Yên Nhiên vẫn cười duyên nói: "Ta không muốn cùng ngươi đánh đâu, ta bây giờ muốn cùng Mạc Hàm đại ca đi ước hẹn, ngươi cũng không nên theo tới nga." Nói xong liền ôm lấy cánh tay Mạc Hàm, muốn kéo hắn rời đi.

Mạc Hàm nghe vậy, trong lòng dở khóc dở cười, thầm nghĩ nha đầu kia thật sự là cái gì cũng dám nói a. Cùng mình khứ ước hẹn, như thế nào hình như là nàng tại phao tự mình giống nhau a. Mà Thủy Linh Nhi lại căn bản không để ý tới Liễu Yên Nhiên nói, chỉ là lạnh lùng mở miệng bảo: "Muốn đi thì đi, người nào ngăn cản hắn được? Chân sinh trưởng ở trên người hắn, hắn muốn đi đâu đó là tự do của hắn, dù sao hắn vốn chính là một tên đại hoa tâm, ngươi nói điều này với ta làm cái gì?"

Mạc Hàm nghe vậy cười khổ không thôi. Đã biết là hai người này không chọc được người nào cả, chỉ hảo hảo đứng ở chỗ này cũng bị mắng, thật sự là oan uổng cho mình a. Mà Liễu Yên Nhiên sau khi nghe được lại cao hứng nói: "Mạc Hàm đại ca, ngươi xem nhân gia đều nói vậy, ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì a, chờ bị mắng a, mau đi đi ta còn có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi đây." Mạc Hàm nghe vậy, mở miệng ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì a? Như thế nào không có nghe ngươi nhắc qua?"

Liễu Yên Nhiên mỉm cười trả lời: "Nhân gia cũng là vừa mới biết a, nhanh lên một chút đi thôi." Nói xong liền lôi kéo Mạc Hàm rời đi. Mạc Hàm thấy thế không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ quay về Thủy Linh Nhi nói: "Linh nhi ngươi đi trước đi, ta làm xong chuyện nơi này rồi sẽ đi tìm ngươi." Thủy Linh Nhi lại căn bản không lĩnh tình, chỉ lạnh lùng mở miệng nói: "Không cần ngươi tìm đến ta, ngươi tự mình hảo hảo cùng mỹ nữ của ngươi vui vẻ đi, ta không cần phải xen vào." Nói xong tức giận bỏ đi.

Chương 113: Châm Phong Tương Đối

Đại hoàng tử đặt câu hỏi ý tứ cũng ở chỗ này. Thú hoàng cảm kích quay về Thủy Linh Nhi nói: "Vậy phiền toái thánh nữ các hạ, ta đại biểu cho thú tộc con dân đa tạ thánh nữ các hạ." Thủy Linh Nhi mỉm cười bảo: "Đây là việc Quang Minh giáo hội phải làm, bệ hạ không cần cám ơn ta." Nói xong Thủy Linh Nhi xoay qua Lai Nhĩ nói nhỏ bên tai vài câu, Lai Nhĩ gật đầu xoay người ra đại điện phỏng chừng là để chuẩn bị. Dù sao không thể trực tiếp mang theo như vậy ra đi, trên đường còn không hù chết người a.

Mà Thủy Linh Nhi cũng xoay người quay về thú hoàng nói: "Bệ hạ, ta trước hết cáo từ, dù sao cái minh tộc này ở tại chỗ này nhiều một ngày thì nhiều thêm một phần nguy hiểm. Ta muốn nhanh lên một chút chạy về thánh điện, để tránh người minh tộc thừa cơ lại đây cứu viện, vậy phiền toái rồi." Nghe Thủy Linh Nhi nói, thú hoàng cũng không dám giữ lại liền vội vàng gật đầu đáp ứng. Mạc Hàm thấy Thủy Linh Nhi phải rời khỏi, cũng vội vàng hướng thú hoàng từ biệt, nếu chuyện đã giải quyết thỏa đáng thì hắn cũng nên rời đi, thú hoàng tự nhiên đáp ứng thỉnh cầu của Mạc Hàm.

Khi lúc Mạc Hàm và Thủy Linh Nhi rời khỏi hoàng cung, Mạc Hàm phát hiện sắc trời bên ngoài đã là giữa trưa. Mạc Hàm vội vàng hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Thoải mái a, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ cũng coi như không phụ lòng người nhờ, vẫn là Linh nhi ngươi tốt a, biết kịp thời lại đây giải cứu ta, có mệt không để cho ta giúp ngươi xoa bóp xoa bóp, hảo hảo báo đáp ngươi một chút."

Nghe Mạc Hàm nói xong, Thủy Linh Nhi có chút lườm hắn một cái, tự mình cởi xuống cái khăn che mặt hướng hắn nói: "Tưởng đích đáo mỹ, ngươi nói bậy nữa đi, ta đã nói cùng ngươi lúc nào là Quang Minh thần giáo chúng ta sẽ nhúng tay vào chuyện lần này, ngươi lại dám trực tiếp đem đầu chúng ta đi ra bàn đàm phán. Hôm nay may là là ta lại đây, nếu người khác, ta xem ngươi như thế nào xong việc."

Mạc Hàm tà tà cười nói: "Hắc hắc, ai kêu Quang Minh giáo hội các ngươi hàng đầu lớn vậy a, ta không đem hàng đầu các ngươi ra thì như thế nào trấn trụ đám người kia bên trong a. Hơn nữa ta cũng không có nói bậy a, cho dù ta không nói ra, các ngươi nếu biết tiên tri này thật là minh tộc thì khẳng định cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đúng không? Ta chỉ là giúp ngươi đem nó là nói ra trước tiên thôi, ngươi không cảm tạ ta còn trách ta a, ai, thật sự là ủy khuất a."

Thủy Linh Nhi nghe Mạc Hàm hồ ngôn loạn ngữ, nhịn không được cười lên mắng: "Thiệt là bị ngươi cưỡng từ đoạt lý, chết cũng có thể nói thành sống, không đạo lý cũng có thể bị ngươi nói thành có đạo lý, đến bây giờ đảo lại thác tự hình như là ta. Ta đây cần phải hướng ngươi bồi tội không a? Đặc sứ đại nhân." Mạc Hàm vội vàng đắc ý nói: "Vậy thì không cần, ta là người rất hào phóng, việc nhỏ bình thường này ta sẽ không để trong lòng, lần này coi như ta hào phóng tha thứ cho ngươi."

Thủy Linh Nhi nghe vậy, bất đắc dĩ nói: "Tánh tình của ngươi thật là...... Không cứu nỗi, lại cùng ngươi cãi. Ta muốn chạy về thánh điện đem minh tộc này áp đưa trở về, ngươi đi đâu? Có cùng đi với ta không?" Mạc Hàm vốn còn muốn đáp ứng, chỉ là nhớ tới Liễu Yên Nhiên trong lòng nghĩ đến cho dù mình phải đi, trước tiên cũng phải nói một tiếng cùng nàng a. Nàng vì mình chịu nhiều khổ vậy, đã biết phải đi mà không nói qua với nàng một tiếng thì tự lương tâm mình cũng sẽ không yên.

Nghĩ tới đây, Mạc Hàm mỉm cười trả lời: "A a, Linh nhi ngươi đi trước đi, ta tối nay sẽ đuổi theo ngươi. Đến lúc đó sẽ cùng ngươi hội hợp, tự mình trên đường phải cẩn thận chút a." Thủy Linh Nhi nghe vậy, hình như có thâm ý liếc mắt nhìn Mạc Hàm, mở miệng nói: "Ta nghe nói hắc ám thánh nữ cũng ở chỗ này, chẳng lẻ ngươi muốn ở lại chỗ này bồi tiếp nàng sao?" Mạc Hàm vội vàng giả ra một bộ nghiêm chỉnh vẻ mặt lên tiếng: "Ngươi nói đi đâu rồi, ta chỉ là còn có chút chuyện còn chưa có xong xuôi. Ta đã có nói với ngưu nhân tộc bên kia gặp bọn họ nên muốn đi nói lời từ biệt cùng bọn họ, hơn nữa tiểu mạc còn đang ở dịch quán, ta cũng phải trở về tiếp nó mới được a, ngươi đừng suy nghĩ loạn. Hắc hắc"

Thủy Linh Nhi cười duyên nói: "Có quỷ mới tín ngươi đây, lại thua lý ngươi, ngươi đi tìm người tương hảo đi thôi, đừng động tới ta." Mạc Hàm nghe vậy âm thầm cười khổ, vừa định trả lời chợt nghe phía sau truyền đến một loạt thanh âm dễ nghe nói: "Mạc Hàm đại ca đương nhiên là cùng ta ở một chỗ rồi, ngươi đừng tự mình đa tình rồi cho rằng Mạc Hàm đại ca thích ngươi." Mạc Hàm nghe xong âm thầm kêu khổ, Liễu Yên Nhiên nha đầu kia hết lần này đến lần khác không tới bây giờ đi ra, cái này không phải làm cho mình thêm loạn sao?

Thủy Linh Nhi nghe được thanh âm liền dương đôi mi thanh tú, mở miệng lạnh lùng đáp lại: "Nghĩ không ra hắc ám thánh nữ cũng sẽ len lén nghe trộm người ta nói chuyện a, thật sự là để cho ta cảm thấy ngoài ý muốn a." Người kia đúng là Liễu Yên Nhiên, chỉ thấy nàng không chút nào để ý tới Thủy Linh Nhi cười nhạo, đi tới bên người Mạc Hàm ôn nhu mở miệng nói: "Thiếp chỉ biết chàng sẽ không đành lòng tự mình len lén chạy mất."

Nói xong liền thân nhiệt kéo cánh tay Mạc Hàm. Thị uy nhìn về phía Thủy Linh Nhi cất tiếng hỏi: "Làm sao vậy, ngươi không phải là muốn chạy về thánh điện sao? Sư phó ta muốn ta chuyển lời cho ngươi, người nói mặc dù chúng ta là quan hệ đối địch, nhưng chuyện này dù sao quan hệ đến an nguy của Long Đằng đại lục, Hắc Ám giáo hội ta nhất thời không muốn gây thêm chuyện. Cho nên lần này chúng ta sẽ không đối phó ngươi, ngươi nên mau đi đi, nếu không đừng trách chúng ta thay đổi chủ ý."

Mà Thủy Linh Nhi sắc mặt xanh đen nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói: "Hừ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ thừa nhận ân tình của ngươi sao? Cho dù các ngươi muốn đối phó ta, ngươi cho rằng có thể dễ dàng vậy sao? Ngươi muốn có thể thử xem." Liễu Yên Nhiên vẫn cười duyên nói: "Ta không muốn cùng ngươi đánh đâu, ta bây giờ muốn cùng Mạc Hàm đại ca đi ước hẹn, ngươi cũng không nên theo tới nga." Nói xong liền ôm lấy cánh tay Mạc Hàm, muốn kéo hắn rời đi.

Mạc Hàm nghe vậy, trong lòng dở khóc dở cười, thầm nghĩ nha đầu kia thật sự là cái gì cũng dám nói a. Cùng mình khứ ước hẹn, như thế nào hình như là nàng tại phao tự mình giống nhau a. Mà Thủy Linh Nhi lại căn bản không để ý tới Liễu Yên Nhiên nói, chỉ là lạnh lùng mở miệng bảo: "Muốn đi thì đi, người nào ngăn cản hắn được? Chân sinh trưởng ở trên người hắn, hắn muốn đi đâu đó là tự do của hắn, dù sao hắn vốn chính là một tên đại hoa tâm, ngươi nói điều này với ta làm cái gì?"

Mạc Hàm nghe vậy cười khổ không thôi. Đã biết là hai người này không chọc được người nào cả, chỉ hảo hảo đứng ở chỗ này cũng bị mắng, thật sự là oan uổng cho mình a. Mà Liễu Yên Nhiên sau khi nghe được lại cao hứng nói: "Mạc Hàm đại ca, ngươi xem nhân gia đều nói vậy, ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì a, chờ bị mắng a, mau đi đi ta còn có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi đây." Mạc Hàm nghe vậy, mở miệng ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì a? Như thế nào không có nghe ngươi nhắc qua?"

Liễu Yên Nhiên mỉm cười trả lời: "Nhân gia cũng là vừa mới biết a, nhanh lên một chút đi thôi." Nói xong liền lôi kéo Mạc Hàm rời đi. Mạc Hàm thấy thế không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ quay về Thủy Linh Nhi nói: "Linh nhi ngươi đi trước đi, ta làm xong chuyện nơi này rồi sẽ đi tìm ngươi." Thủy Linh Nhi lại căn bản không lĩnh tình, chỉ lạnh lùng mở miệng nói: "Không cần ngươi tìm đến ta, ngươi tự mình hảo hảo cùng mỹ nữ của ngươi vui vẻ đi, ta không cần phải xen vào." Nói xong tức giận bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: