Phần 1: Cánh cổng mở ra(shinratedo)
Tôi là Ishida Kayima, học sinh lớp 3-3 truong cao trung Nashin ở Tokyo
Tôi sống cùng với bà của mình, từ nhỏ tôi ðã mất ði cha mẹ chỉ vì một trận bão ðã khiến chiếc xe của họ lao xuống vách núi trên ðýờng ði công tác ở Shizuoka. Kể từ ðó tôi sống vô cùng khéo kín và dýờng nhý tất cả mọi ngýời trong lớp học ðều coi tôi nhý là một kẻ lập dị
Buổi sáng:
Thýa bà con ði! ( tôi nói)
Ừ cháu ði học ði( bà)
Tôi: Haiz! Lại phải ðến trýờng nữa, chán thật
Reng!Reng!Reng!
Tôi vội vã chạy vào trong trýờng
Thầy: Trò Ishida sao em ngày nào cũng ði trễ vậy hả?
Cuối giờ em hãy ở lại thầy có truyện cần nói với em!
Tôi: Dạ????????
Thế là cả một ngày tôi không thể nào tập chung ðýợc, tôi muốn ði thật xa khỏi nõi này,ði thật xa và không bao giờ trở lại
Reng!
Tiết học ðã kết thúc:
Thầy: Ishida em có biết dạo này tình hình học tập của em tệ lắm không?
Em phải cố gắng chứ tại sao lại thụt lùi nhý vậy
Tôi: Em ðã cố gắng lắm rồi! Nhýng em không thể em muốn là chính mình, em muốn một cuộc sống tự do không muốn bị gò bó trong trýờng
Thầy: Nếu ba mẹ em nghe ðýợc những lời nhý vậy,em nghĩ họ có vui không?
Tôi: Thầy thì biết gì về cha mẹ em chứ! Cuộc sống này là của riêng em và em không muốn bất kì ai nhắc ðến cha mẹ em hết!( tôi ðang nói trong cõn giận giữ)
Em....Em xin lỗi!
Em xin phép về!
Thầy giáo với gýõng mật buồn bã nhìn tôi lẳng lặng býớc ði
Tôi ngay lập tức ði về nhà và ði lên phòng.
Sao về trễ vậy Ishida (bà tôi nói)
Tôi: Không có gì ðâu bà?
Ngay lập tức tôi ði lên gác và ngã mình vào chiếc giừõng mềm mại
Tôi không biết từ lúc nào mình ðã thiếp ði mất
Trong một giấc mõ , tôi bàng hoàng tỉnh dậy , hiện ra trýớc mặt tôi là một chiếc cổng và có 1 giọng nói vang lên
Hãy býớc qua cánh cổng này và cứu lâýthê giới của chúng tôi ngýời anh hùng trẻ tuổi!
Tôi cứ nghĩ ðây là 1 giấc mõ và ði vào cánh cổng
Khi býớc vào cổng hiện ra trýớc mắt tôi là 1 thế giới khác tràn ngập cây xanh, không khí vô cùng trong lành
Tôi nghĩ: Không ngờ mình lại có một giấc mõ ðẹp ðến nhý vậy
Bỗng! Tôi trýợt chân xuống một cái hố và tôi ðã và quẹt vào một cành cây gãy rất nhọn, máu bắt ðầu chảy, một cảm giác ðau ðớn không thua gì thế giới thực
Lúc ðó, tôi mới nhận ra ðây không phải là mõ!
Hết chap 1
Chap 2 : Thành phố shinratedo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro